Mười người làm thành vòng tròn ngồi trong phòng khách.
Viên Viện dẫn đầu nói: “ ‘Trò chơi gϊếŧ người’ có rất nhiều chủng loại, bởi vì chúng ta nhân số có hạn, chỉ có thể chơi cái đơn giản. Ok, mặc kệ ở đây có người chơi rồi hay chưa, em nói một chút quy tắc chơi”
Viên Viện lấy ra mười lá bài màu sắc và hoa văn không đồng nhất nói: “Em xào bài trước, sau đó phát cho mỗi người một lá. Lấy được lá K chính là quan tòa, lá J chính là sát thủ, còn lại đều là dân thường. Mọi người xem bài của mình xong, trừ bỏ quan tòa, đều nhắm mắt lại. Chờ quan tòa nói mời sát thủ mở mắt, sát thủ có thể dùng ánh mắt chỉ người mình muốn gϊếŧ, sau đó nhắm mắt lại”
Viên Viện thay đổi khẩu khí nói tiếp: “Quan tòa nói, trời đã sáng. Các vị mở mắt ra, quan toàn sẽ báo danh sách tử vong, người chết để lại ‘di ngôn’ nói ra người mình cho rằng là sát thủ. Lúc sau mọi người theo thứ tự lên tiếng, nhấc tay biểu quyết ra người có khả năng là sát thủ nhất. Quan tòa chấp nhận tuyên án, người bị xử quyết lật bài ra, có thể là bình dân, có thể là sát thủ. Nếu phán quyết là người vô tội, như vậy trò chơi tiếp tục lặp lại. Quan toàn nói —- trời tối, thỉnh nhắm mắt”
Viên Viện im miệng, lặng yên nhìn mọi người, biểu tình có thể quy nạp thành ba chữ — đã hiểu chưa?
Mọi người gật gật đầu.
Vì thế, Viên Viện tuyên bố trò chơi bắt đầu.
Tiêu Trần chưa từng chơi ‘Trò chơi gϊếŧ người’, thậm chí chưa từng nghe qua. Giờ khắc này, anh cảm thấy chính mình giống như người trong núi, ở nhà viết chút chuyện xưa thiên mã hành không, lại cùng xã hội xa cách.
‘Trò chơi gϊếŧ người’ giống như đánh bạc, lấy mạng mình làm tiền đặt cược. Dân cờ bạc lão luyện thường nói, không có kinh nghiệm đừng lo, chỉ cần có vận khí. Hiển nhiên, ông trời vô cùng chiếu cố Tiêu Trần, anh lấy được lá K. Trần Trần lật lá bài của mình nói: “Trời tối, thỉnh nhắm mắt”
Trong phòng khách hôn ám rộng lớn, chín người nhắm mắt lại. Bên ngoài tối đen, cuồng phong gào thét, không biết khi nào sẽ mưa.
Bầu không khí này, coi như khúc nhạc dạo sắp phát sinh sự kiện gϊếŧ người. Tiêu Trần hạ thấp giọng nói: “Sát thủ mở mắt”
Là Đồng Đức, mặt không chút thay đổi, khảm thêm ánh mắt châm chọc. Đồng tử màu đen lướt qua từng người, cuối cùng dừng lại trên mặt người nào đó.
Người đó sao? Tiêu Trần không nói gì.
Đồng Đức gật đầu, nhắm lại hai mắt.
“Trời đã sáng”, Chờ mọi người mở mắt ra, Tiêu Trần tuyên bố, “Người chết, Hợi Nhẫm Tĩnh”
“Cái gì!”, Viên Viện kinh hô.
“Viên Viện tiểu thư có nghi vấn gì sao?”, Tiêu Trần mỉm cười nói.
Viên Viện trái phải nhìn quanh, đều là ánh mắt tò mò, lập tức xua tay nói: “Em chỉ là rất kinh ngạc, nghĩ đến người gặp nạn vòng đầu tiên là một trong sáu người tụi em”
Tiêu Trần lý giải gật đầu, theo sau cười nói: “Hợi Nhẫm Tĩnh, anh có di ngôn gì?”
Hợi Nhẫm Tĩnh sớm tập trung mục tiêu, vô cùng đau đớn hô lên: “Kỉ Tích, cậu không thể đối xử với anh như vậy a! Anh chính là anh em cậu”, bà xã tốt xấu gì cũng vợ chồng một ngày trăm ngày ủng hộ, như thế nào có thể hạ thủ! Đương nhiên, nửa câu sau hắn không dám nói ra.
Hợi Nhẫm Tĩnh miệng chưa nói ra câu sau, nhưng ánh mắt hắn bán đứng hắn. Đinh Quế Lan cười lạnh lên tiếng, “Em cùng Kỉ Tích không phải là sát thủ, ngay từ đầu liền gϊếŧ người chính mình quen thuộc, đao phủ này cũng không tránh khỏi ngu xuẩn”
“Chị Đinh nói đúng, hung thủ có lẽ là người bên tụi em”
“Đồng Hâm khả nghi, hắn cùng với người bị hại từng tranh đoạt chân gà”
“Tiểu thư, cô sẽ vì một cái chân gà mà gϊếŧ người sao? Mọi người chú ý, có người có ý đồ đánh lạc hướng”
……
Lên tiếng, nhấc tay, biểu quyết —- Đổng Duy vô tội bị nốc-ao
Vòng thứ hai, biểu tình sát thủ Đồng Đức phong phú hơn. Hắn cơ hồ dùng vẻ mặt không dám tin nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhướng mày kiếm nói: “Sát thủ thỉnh nhắm mắt”, cũng không có người nói qua, quan tòa nhất định phải công chính, đúng không?
Trò chơi tiếp tục, người chết vòng hai là Đồng Đức.
Lúc Tiêu Trần nói ra tên hắn, Đồng Đức có chút dở khóc dở cười. Đến khi lật bài, người khác sẽ nghĩ như thế nào? Sát thủ tự sát? Nhưng, khi hắn lật lá bài bên chân lên lại rõ ràng là lá sáu bích. Trong nháy mắt, Đồng Đức không khỏi tự hỏi, hắn không phải là lật sai bài rồi chứ.
Tiêu Trần không có cho Đồng Đức nhiều thời gian tự hỏi, khẽ cười nói: “Thỉnh lưu lại di ngôn”
Đồng Đức thật sâu nhìn Tiêu Trần một cái nói: “Tôi cảm thấy được tất cả mọi người ở đây đều hiềm nghi, đó là một sát thủ phi thường giảo hoạt”
Vòng này hy sinh chính là Đồng Hâm.
Tử vong kéo dài, tới vòng bốn, may mắn còn lại hai người, Lưu Gia cùng Kỉ Tích.
“Quế Lan thỉnh lưu lại di ngôn”, bởi vì liên quan đến nhân số, vòng cuối cùng chỉ còn lại hai người, nhất tay biểu quyết không có khả năng, cho nên lời nói của người chết có tác dụng quyết định.
Chỉ sợ chồng đoán đúng rồi, sát thủ chính là Kỉ Tích. Nhưng lúc cơm chiều Hợi Nhẫm Tĩnh nói lung tung, cho tới bây giờ Đinh Quế Lan vẫn mang áy náy trong lòng, tự nhiên sẽ không hãm hại Kỉ Tích. Hơn nữa cô cũng không chắc chắn trăm phần trăm hung thủ là hắn, “Tôi tin tưởng Kỉ Tích không phải sát thủ”
Tuy rằng Đinh Quế Lan chưa nói hoài nghi Lưu Gia, nhưng nói không phải Kỉ Tích, chẳng khác nào đem đối phương lên đoạn đầu đài.
Lưu Gia tức giận lật bài, ba bích.
Đinh Quế Lan trong lòng sớm biết, hé miệng cười nói: “Ngượng ngùng a! Kỉ Tích quá lợi hại, lời nói một chút cũng không giống phạm nhân”
Viên Viện nghiêng người, thu bài dưới gót chân mọi người, huy huy lá J trước mặt Kỉ Tích, không chút keo kiệt khích lệ. “Kỉ đại ca, anh làm sát thủ thật ngoài dự đoán của chúng ta a! Có phải thường chơi hay không a?”
“Đâu có! Mọi người bất quá là biết ơn một bàn cơm của tôi, ngại ngùng xuống tay với tôi”, Kỉ Tích tự hiểu chính mình nhún nhún vai.
Nguyên lai anh cũng biết a! Sáu thanh nhiên dùng ánh mắt nói ra.
Kỉ Tích cười nghĩ, các người lòng dạ hẹp hòi, Trần Trần có lẽ so với các người chính mình càng minh bạch. Cho nên hắn mới dám chơi lớn mật như thế, lá bài sát thủ chưa lật phải đồi, hắn chỉ có thể đổi cho chính mình, những người khác không phải khuyết thiếu ăn ý, mà là không đủ tin cậy. Kỉ Tích cùng Tiêu Trần nhìn nhau cười, hết thảy đều không nói.
‘Trò chơi gϊếŧ người’ vẫn tiếp tục đến mười một giờ, chấm dứt ở tiếng ngáp của Đinh Quế Lan. Kỉ Tích, Hợi Nhẫm Tĩnh đưa đám sinh viên xuống lầu. Tiêu Trần thu bài để vào trong ngăn kéo bàn trà, đóng cửa thủy tinh khóa lại.
“Phía dưới cửa sổ đã khóa kĩ”, Hợi Nhẫm Tĩnh lên lầu báo cáo.
Đinh Quế Lan trầm ngâm nói: “Phần đất bên ngoài trị an khẳng định không tốt bằng S thị, huống chi lại ở loại địa phương quái gở này. Ở thì thoải mái, bất quá nhất định phải chú ý an toàn”
Vợ thật sự là buồn lo vô cớ, Hợi Nhẫm Tĩnh không kiên nhẫn nói: “Có cái gì phải sợ? Phía dưới còn có chó mà! Có kẻ trộm đến còn không sủa?”
“Sợ là sợ kẻ trộm bên trong”, Đinh Quế Lan tức giận nói.
“A? Em nói lão bản…..”, Hợi Nhẫm Tĩnh chấn động.
Tiêu Trần vỗ vỗ Hợi Nhẫm Tĩnh thần hồn nát thần tính, trấn an nói: “Chúng ta chưa nói lão bản, chính là cẩn thận vẫn hơn. Ở địa phương xa lạ, cũng nên chú ý chút.
Ba người ra phòng khách, vừa vặn gặp Kỉ Tích ở góc cầu thang. Hắn ôm trong ngực hai trái dưa hấu, đưa cho Hợi Nhẫm Tĩnh một trái, lại đưa một cặp thìa.
“Kỉ Tích, Tiêu Trần, Nhẫm Tĩnh anh ấy……”, Đinh Quế Lan tâm tâm niệm niệm giải thích.
“Chị dâu, chị đừng mắng Nhẫm Tĩnh. Chúng em không thèm để ý”, Kỉ Tích đánh gảy lời nói của Đinh Quế Lan, lôi kéo Tiêu Trần quay về phòng ngủ.
Hợi Nhẫm Tĩnh ngốc nghếch không hiểu chuyện gì, nghi hoặc hỏi: “Vợ, em muốn nói cái gì vậy?”
Đinh Quế Lan khinh miệt nhìn chồng, nháy mắt xoay người lên lầu, miệng thầm mắng, thật là bùn đất không thể xây tường! Uổng phí thay hắn lo lắng nửa ngày.
Hai người Tiêu Kỉ trở lại phòng, Kỉ Tích đi chuẩn bị nước tắm, Tiêu Trần mở ra cửa sổ thông gió, nhà tắm có hai vòi nước, rất nhanh đã đầy bồn, Kỉ Tích tắt đèn, cùng Tiêu Trần trong bóng tối bước vào ôn tuyền.
“Bồn tắm lớn này tám người cùng tiến vào cũng dư dả”
“Đúng vậy! Thật thoải mái”, Tiêu Trần than thở. Xúc cảm làn da chậm rãi từ cực nóng chuyển thành ấm áp thoải mái, thần kinh dần dần giãn ra, mệt mỏi lúc trước tan đi.
Kỉ Tích tay trái duỗi ra đem Tiêu Trần ôm vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi: “Trần Trần, anh không phải thích thanh tĩnh sao? Vì cái gì kêu bọn họ ăn cơm chiều?”
Tiêu Trần xoa bóp cánh tay Kỉ Tích vây quanh hông mình, nghiêng đầu khẽ cắn cổ đối phương, “Kỉ Tích không phải thích náo nhiệt sao?”
Móng vuốt sói của Kỉ Tích chạy dọc thân hình Trần Trần, xâm nhập vào đùi trong vợ, tấc tấc vuốt ve. Đầu ngón tay phải kẹp lấy nhũ tiêm Tiêu Trần chuyển động. “Đáng tiếc, lần này thắng cái quỷ bài”
“Đám sinh viên này quan hệ phức tạp, ngày mai cách bọn họ xa chút đi”, Tiêu Trần hừ nhẹ thở dốc. Nguyên bản anh muốn gọi đám thanh niên cùng nhau mừng sinh nhật cho Kỉ Tích, dù sao gặp nhau cũng là có duyên, ai ngờ gặp phải ô long
(ý chỉ rủi ro không mong muốn).Tay Tiêu Trần tiến vào chỗ bụng hai người tiếp xúc, ngón tay linh hoạt bắt lấy nam căn nóng bỏng của Kỉ Tích.
“Ô…..”, Kỉ Tích cảm giác ngón trỏ Trần Trần kéo mở bao bì du͙© vọиɠ hắn, dùng móng tay gãi lên khe hở qυყ đầυ. Chỗ non mềm, yếu ớt nhất của chính mình bị đối phương thao lộng, phát ra kɧoáı ©ảʍ trí mạng. “Trần Trần”, Kỉ Tích thở dài lấy ngón cái ma sát môi Tiêu Trần
Tiêu Trần hé miệng, ngậm lấy ngón cái Kỉ Tích, lưỡi ẩm ướt khẽ liếʍ đầu ngón tay.
Kỉ Tích cắn vành tai Tiêu Trần, dùng than âm khàn khàn khẩn cầu. “Trần Trần, dùng miệng”
Tiêu Trần trộm gợi lên khóe môi, chờ Kỉ Tích đứng dậy ngồi trên thành bồn tắm, anh xoay người quỳ giữa hai chân Kỉ Tích, cúi đầu hướng về mệnh căn run rẩy hút lấy. Đầu ngón tay ở trong bóng tối sờ soạng nơi du͙© vọиɠ mẫn cảm, tay trái vuốt ve túi nang no đủ, ôn nhu vỗ.
(*đỏ mặt* (*/ω\*))“Trần Trần, đừng đùa”, Kỉ Tích thống khổ hừ nhẹ.
Tiêu Trần phun ra đầu lưỡi, nắm phân thân trong tay di chuyển, móng tay cào nhẹ gân mạch nổi lên.
Đầu lưỡi Trần Trần di động thong thả, thỏa mãn không được nhu cầu của Kỉ Tích. Hắn buồn bực hừ nhẹ rêи ɾỉ, nhẹ vỗ về sợi tóc bên tai Tiêu Trần.
Tiêu Trần gian xảo ngậm lấy gốc rễ của Kỉ Tích, ôn nhu cắn cắn, đầu lưỡi ướt sủng khi có khi không liếʍ qua cái khe ở qυყ đầυ. Tay phải rõ ràng nhu lộng phần gốc.
“Úc…. chính là thế này, đừng ngừng lại! Trần Trần, không….. đừng trêu em, úc —- Trần Trần”, Kỉ Tích đau nhưng khoái hoạt, hai tay ôm lấy ót Tiêu Trần, để anh tàn phá vùng nhạy cảm của chính mình.
Tiêu Trần nghe Kỉ Tích ướŧ áŧ nỉ non, biết người yêu sắp đạt tới cao trào, anh dùng răng nanh ma sát qυყ đầυ, mυ"ŧ chất dịch rỉ ra chỗ khe hở, lưỡi mềm mại mãnh liệt liếʍ cắn.
“Ư…..không, Trần Trần…..không…..”, lưng Kỉ Tích một trận tê dại, nhanh chóng chạy xuống dưới bụng, kɧoáı ©ảʍ thăng hoa bắn ra. Hắn giống như bay lên tiên cảnh, trong đầu một mảnh ngẫn ngơ.
Tiêu Trần nuốt vào tϊиɧ ɖϊ©h͙, kéo Kỉ Tích xuống nước, hôn môi người yêu. Chờ Kỉ Tích thoáng hoàn hồn, Tiêu Trần lại tiếp tục bắt đầu dụ dỗ….
Một giờ sau, Tiêu Trần nằm nghiêng trên giường, đầu gác lên tay, ăn dưa hấu Kỉ Tích đút cho. Nhìn vẻ mặt người yêu mỹ mãn dưới ánh trăng, cười hỏi: “Em đối với quà sinh nhật này có vừa lòng không?”
“Không có quà sinh nhật nào tốt hơn cái này”, Kỉ Tích nghiêng người hôn môi Tiêu Trần.
‘Thực sắc tính dã’*, câu này vĩnh viễn chính xác a.
(*ý nói người ta đều ham muốn ăn và làʍ t̠ìиɦ)