Ngày 18 tháng 1 năm 2008, thời tiết âm u có mưa.
Hôm nay, mình so với hôm qua càng không cao hứng. Suốt hai ngày, cùng Tiêu ca ca mất liên lạc. Chẳng lẽ, ba mẹ bọn họ cũng không gấp sao? Mình quyết định, hiện tại bắt đầu không để ý bọn họ nữa, hừ!
Bánh Mè ngày hôm qua thua, còn không nhận thua. Học xong tiết thứ nhất, đến lớp Dưa Hấu chúng ta, chặn mình lại, không cho mình đi WC. Nói buổi chiều ba nó tới đón nó, cho mình đẹp mặt.
Cô giáo, cô bảo con giải thích với Bánh Mè, vì sao không bảo nó giải thích với con trước? Rõ ràng là nó hư trước!
Mình nghĩ đến ba Bánh Mè làm cảnh sát, lấy di động gấu trúc nhỏ trong túi, gọi điện thoại cho chú Hưởng Vân. Hỏi chú, lớn hơn cảnh sát là cái gì? Chú Hưởng Vân nói, là trưởng cục cảnh sát.
Nghe nói, Hạ Thiên Vương lớp Đào Mật, ba cậu ta là trưởng cục cảnh sát, con đi nhìn xem, có thể mượn ba cậu ta lại đây dùng một chút không. Cho nên, sau tiết thứ hai, mình đến lớp Đào Mật, bảo người ta hẹn Hạ Thiên Vương đi ra.
Mình nói, tớ muốn mượn ba cậu.
Hạ Thiên Vương nói, có thể, bất quá em dùng cái gì đổi?
Mình nói, cậu muốn cái gì?
Hạ Thiên Vương vuốt cằm, nhìn mình thật lâu. Sau đó, cười đến giống con hồ ly. Cậu ấy nói, em cho anh thơm một cái, anh liền đem ba cho em mượn.
Mình nghĩ nghĩ xem có thích hợp hay không, cảm thấy nếu chỉ là hôn nhẹ lên mặt, cũng không có gì. Dù sao, ba mẹ, ông nội bà nội luôn hôn mình. Mình nói, được rồi, bất quá chỉ có thể hôn nhẹ mặt.
Hạ Thiên Vương gật đầu đồng ý, kéo mình đến nơi không có ai, chụt một cái hôn lên miệng mình. Mình giận, rõ ràng nói hôn mặt, đồ gạt người! Mình lập tức cho cậu ấy một cái tát, xoay người bước đi, mình mới không để ý đến cậu ấy.
Mình một đường chạy chậm, mới vừa ngang qua lớp Đào Mật, phía sau có người vỗ vai mình. Mình quay đầu lại, có người bộ dạng rất giống Hạ Thiên Vương. Cậu ta nói, em tìm anh có chuyện gì?
Mình nói, tớ không tìm cậu.
Cậu ta nói, em không phải tìm Hạ Thiên Vương sao? Chính là anh.
Mình nói, tớ vừa mới gặp Hạ Thiên Vương, mắt cậu ấy màu lam, mắt cậu màu xanh lục.
Cậu ta nói, đó là em trai anh Hạ Thiên Hoàng, anh mới là Hạ Thiên Vương.
Mình mắng cậu ta vừa rồi sao không đi ra.
Cậu ta nói đi WC.
Hai ngày này vận khí mình thật sự quá kém, mình hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Thiên Vương một cái. Đem di động gấu trúc nhỏ đưa cho cậu ta, muốn cậu ta gọi cho ba, kêu ông buổi chiều đến lớp Dưa Hấu nhà trẻ.
Hạ Thiên Vương hỏi mình tại sao?
Mình nói, em trai cậu đáp ứng tớ, đem ba cậu cho tớ mượn.
Hạ Thiên Vương nói, nó đáp ứng thế nào.
Mình nói, cậu không biết tự đi hỏi em trai cậu a!
Hạ Thiên Vương nói mình không trả lời, cậu ta sẽ không gọi điện thoại.
Anh trai với em trai cùng một dạng, liền thích khi dễ người. Mình đoạt lấy di động gấu trúc nhỏ, không để ý tới cậu ta, đi trở về lớp Dưa Hấu.
Tiết thứ ba nặn đất sét, mình nặn Hạ Thiên Vương cùng Hạ Thiên Hoàng, sau đó dùng gậy đồ chơi chọt bọn họ, thật sự là hết giận a!
Thời điểm ăn cơm trưa, Lợi Lợi nói có người tìm mình. Mình vừa thấy, Hạ Thiên Vương cùng Hạ Thiên Hoàng đứng ở cửa. Trên mặt trái Hạ Thiên Hoàng còn có chút hồng.
Mình kéo ghế dựa, đưa lưng về phía cửa, mới không để ý bọn họ.
Ai biết da mặt bọn họ đặc biệt dày, đi vào nói chuyện với mình.
Lớp Dưa Hấu so với lớp Đào Mật nhỏ hơn một tuổi, mọi người hình như đều biết bọn họ, gọi bọn họ Hạ ca ca, có bạn nữ nhìn bọn họ còn đỏ mặt. Mình đến nhà trẻ Bảo Bảo, cũng đã ba tháng, sao không biết bọn họ nổi danh như vậy a?
Hạ Thiên Hoàng cho mình một hộp chocolate, nói xin lỗi.
Mình không cần, trả lại cậu ấy.
Hạ Thiên Vương nói, là em trai cậu ta không tốt, muốn mình không cần không để ý bọn họ.
Mình không nghe, ăn xong cơm, cùng bọn Hứa Phong chơi đùa. Làm bộ như nhìn không thấy hai người Hạ Thiên Vương.
Hạ Thiên Hoàng lại chạy tới nói, cậu ấy đã gọi điện thoại cho ba, buổi chiều sẽ đến xem mình.
Mình nghĩ, may mắn không có hôn không. Bất quá, mình vẫn sẽ không để ý bọn họ.
Buổi chiều, Bánh Mè lại đây, nói cái gì không cho mình chạy trốn, người trốn làm chó. Còn nói, muốn mình bò như con chó nhỏ, nó mới hết giận.
Cô giáo còn muốn con giải thích? Con mới không đâu!
Thời điểm chạng vạng tan học, mình kéo bọn Hứa Phong cùng đến phòng học chờ. Bánh Mè lôi kéo ba mẹ nó vào, mẹ nó hung tợn nhìn mình, mắng mình khi dễ Bánh Mè nhà bà.
Mình bảo Hứa Phong, Lợi Lợi làm chứng, nói Bánh Mè không tốt.
Bon họ ngược lại nói tụi mình không giáo dưỡng
(aka mất dạy), cô giáo bao che cho tụi mình. Bà ta muốn bọn mình giải thích, còn muốn làm trò trước mặt mọi người, nói chính mình khi dễ Bánh Mè, không có gia giáo.
Không có giáo dưỡng, bọn họ thế nhưng nói Duyên Duyên không có giáo dưỡng. Tiêu ca ca rõ ràng dạy Duyên Duyên rất tốt, cô giáo cũng nói tốt. Mắt mình ê ẩm, nhưng mà mình không muốn khóc, khóc mình liền thua. Mình thua không sao, nhưng mà Tiêu ca ca không thể thua, Bánh Mè khẳng định sẽ chê cười mình, chẳng khác nào cười Tiêu ca ca.
Cô giáo, cô lúc ấy cũng ở đó, ba mẹ Bánh Mè, bọn họ mới hư hỏng!
Lợi Lợi, Hứa Phong bọn họ đều khóc, mình không khóc, ngẩng đầu hung hăng cho bọn họ ánh mắt xem thường. Mình xem thường bọn họ, bọn họ khi dễ tiểu hài tử.
Ngay tại lúc cô giáo bị mắng, Hạ Thiên Hoàng, Hạ Thiên Vương mang theo ba các cậu ấy đi vào. Một phen ôm lấy mình, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn ba Bánh Mè.
Ba Bánh Mè vừa rồi còn thực tàn ác, lập tức không có thanh âm.
Bác trai ôm mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng mình, không có mắng ba Bánh Mè, chỉ nói, cậu ngày mai không cần đến, hảo hảo ở nhà tỉnh lại. Lúc đi, thấp giọng nói, một cảnh sát, khi dễ tiểu hài tử thực uy phong sao?
Mình cảm thấy ba Bánh Mè, không hổ là ba Bánh Mè. Sắc mặt ông ta biến hoá so với Bánh Mè còn lợi hại hơn, không ngừng kêu Bánh Mè giải thích với mình. Bánh Mè không chịu, còn đánh miệng nó, đánh mông nó. Ừm, mình cảm thấy người ba như vậy không tốt, vẫn là ba Duyên Duyên tốt. Đương nhiên, Tiêu ca ca tốt nhất.
Bác trai quan tâm cô giáo xong, mang mình cùng bọn Hứa Phong đến tiệm bánh ngọt bên cạnh nhà trẻ. Mãi cho tới khi ba mình tới đón. Ba hình như quan biết bác trai, lúc đi, còn nói lần sau đến nhà bọn họ chơi.
Thời điểm chào tạm biệt, mình đã không còn giận Hạ Thiên Hoàng cùng Hạ Thiên Vương. Cho nên, theo chân bọn họ muốn chocalate giữa trưa. Ba nói mình là kẻ trộm nhỏ, mình cười.
Vui vẻ nhất chính là, buổi tối bảy giờ, Tiêu ca ca gọi điện cho mình. Nói rằng biết mình lo cho anh ấy, cho nên gọi tới. Nói mua đồ chơi cho mình, lúc cúp điện thoại cho mình nụ hôn ngủ ngon.
Thật tốt, Duyên Duyên hôm nay viết dài quá. Cô giáo ngày mai cho mình hoa hồng a!
Cô giáo phê bình chú giải:
Duyên Duyên, con lo lắng cho Tiêu ca ca, cô giáo biết. Cô giáo tin tưởng, ba mẹ con cũng thực lo lắng cho Tiêu ca ca. Bởi vì, bọn họ là người lớn, cho nên thương tâm cũng không cho con xem. Nhưng mà, con liền như vậy không để ý bọn họ, bọn họ sẽ thương tâm muốn chết.
Chuyện con cùng Hoàng Đình đánh nhau, cô là muốn các con nói xin lỗi nhau. Hoàng Đình không nên đẩy bạn, tuy rằng Lợi Lợi cũng có sai, nhưng là động thủ đánh người là không đúng. Hơn nữa, đã làm sai thì phải xin lỗi, nhưng mà bạn ấy không nói, đây là sai.
Duyên Duyên, con sai ở chỗ không nên tuỳ tiện đặt biệt danh cho người khác.
Duyên Duyên về sau đυ.ng phải người giống Hoàng Đình nói chuyện như vậy với con, con phải lập tức nói cho cô giáo, cô giáo sẽ không để con bị khi dễ. Không cần đi mượn ba.
Còn có, con còn nhỏ, không thể tuỳ tiện để người ta hôn nhẹ.
Về chuyện ba mẹ Hoàng Đình lúc chiều, cô giáo cảm thấy bọn họ không tốt, rất không nên. Các con vẫn là đứa nhỏ, đặt biệt hiệu tuy rằng không tốt, nhưng mà không phải đặc biệt ác ý. Cô giáo không có hoàn thành trách nhiệm bảo vệ các con, là cô giáo không tốt.
Lần sau, Duyên Duyên sớm một chút nói cho cô giáo, cô giáo sẽ không cho bọn họ tiến vào.
Ngày hôm qua, Duyên Duyên biểu hiện thật dũng cảm, cô giáo cho con một đoá hoa hồng nhỏ. Cô giáo thật cao hứng Tiêu ca ca của con gọi điện về, như vậy Duyên Duyên sẽ không cần lo lắng. Thông qua chuyện này, Duyên Duyên còn quen thêm hai bạn mới, cô giáo cảm thấy này cũng là một loại trưởng thành. Sau khi con lớn sẽ hiểu.