Chương 34: Nhật kí sóc chuột

Ngày thu gió lạnh dần, thổi tan từng cụm mây. Thái dương sắc vàng rực rỡ phát huy ánh sáng cùng nhiệt độ của bản thân, chiếu rọi mỗi một tấc đất. Trong vườn sau D đại trăm hoa khoe sắc, nụ hoa mềm mại cảm thụ được hào quang ấm áp, lớp sau tiếp lớp trước nở ra. Hoa quế năm nay lại khoan thai đến trễ, thẳng đến đầu tháng mười âm lịch, mới lặng lẽ nhú ra một sắc vàng nhạt. Gió nhẹ ngang qua, bí mật mang theo từng trận hương thơm, làm say lòng tâm hồn người.

Kỉ Tích cầm sách, dựa vào trên ghế đá, tắm ánh mặt trời. Nhan sắc lăng giác* phân minh, mày kiếm giương lên đặc trưng cho phát đạt, một đôi mắt lợi hại, giống như nhìn thấu nhân sinh, ẩn hàm ý cười nhè nhẹ. Mũi như đao cắt, xứng với đôi môi cánh hoa bạc tình, tuấn dật mà lạnh lùng như vậy. Hai tay khoanh trước ngực, Kỉ Tích nhắm mắt dưỡng thần, tự nhiên toát ra sự yên lặng tiêu sái cao quý, làm nữ sinh quanh thân âm thầm mơ mộng.

(*lăng giác phân minh cùng nghĩa với nhất thanh nhị sở, nghĩa là rõ ràng. Chữ lăng giác này có nghĩa là củ ấu, lúc edit search từ điển cũng không ra, sau này lên mục hỏi đáp trên baidu tìm mới biết =-=)

Bỗng nhiên, Kỉ Tích nhướng mi mở mắt, lấy ra di động trong túi quần, ấn nút trò chuyện. “Alô?”

“Kỉ Tích, là anh.”

Ánh mắt Kỉ Tích liền nhu hoà, duỗi người nói: “Trần Trần, ăn cơm trưa chưa?”

“Ăn rồi. Kỉ Tích, em hãy nghe anh nói. Sáng nay anh thức dậy, lúc muốn rời giường, em biết anh phát hiện gì không?”

Trần Trần tựa hồ thật cao hứng? Kỉ Tích gợn khóe miệng trêu ghẹo. “Chẳng lẽ, là Duyên Duyên tiểu gia hỏa này, trốn ở trong chăn?”

“Không phải Duyên Duyên. Nói ra cũng không dám tin, ở dưới gối đầu của anh, cư nhiên có hai con sóc chuột nhỏ trốn ở dưới.”

“Trần Trần, anh là đang vui mừng sao?” Kỉ Tích có chút không xác định.

“Đương nhiên rồi! Kỉ Tích, em không thích sóc chuột a?”

Không phải là con chuột sao? Trong đầu Kỉ Tích hiện lên con chuột trộm dầu bàn tay thật lớn, lông màu đen, miệng nhọn, kéo theo cái đuôi một thước. Quá ghê tởm, sinh vật nhiều nguy hiểm a? Tiếc rằng, vợ nói tốt, Kỉ Tích vẫn là trái lương tâm phụ họa.

“Trần Trần đừng nghĩ nhiều, anh thích, em sao có thể không thích được? Đúng rồi, con chuột biết cắn người, anh đừng tới gần a!” Kỉ Tích chuẩn bị cùng Trần Trần nói chuyện xong, lập tức bấm số lão Côn, bảo ông trộm đem con chuột có thể nguy hại sức khỏe Trần Trần xử lý. Trần Trần, nếu muốn thú cưng, hắn sẽ mua một con chó Shepherd

(chó chăn cừu)

hoặc Husky. Nghe nói Toy Poodle cũng rất tốt, nhưng vóc dáng nhỏ, không biết Trần Trần có thích hay không.

“Kỉ Tích, em buổi chiều mua l*иg nhựa về. Cửa hàng thú cưng có, l*иg chuyên nuôi hamster là được. Mua cái to chút, tốt nhất có trang bị vòng lăn. Anh hiện tại chỉ có thể tạm đem tiểu tử kia, bỏ trong hộp.

>_
“Được! Kỉ Tích, trên đường về nhà cẩn thận. Tạm biệt, muah!” Tiêu Trần thông qua di động, tặng Kỉ Tích một cái hôn.

“Ừm, muah! Trần Trần, không được quên ngủ trưa.” Kỉ Tích hướng về chiếc Motorola hôn trả, dặn dò Tiêu Trần nghỉ ngơi nhiều, mới cười ngắt máy.

Đối với Kỉ Tích mà nói, lệnh vợ không thể trái. Ngày đó tan học xong, tìm khắp tiệm thú cưng trên đường, cuối cùng chọn ra l*иg chuột rộng bốn thước, ba lầu. Tốn của Kỉ Tích hai giờ, năm trăm đồng bạc. Chủ cửa hàng khó gặp được khách hàng không cần trả giá, lúc nhận tiền, đưa cho Kỉ Tích hai bao vụn gỗ.

Khi Kỉ Tích ôm túi nilon bước vào phòng khách đại trạch, ánh mắt Tiêu Trần nhất thời sáng ngời. Anh một tay ôm hộp giấy, tay phải chuyển xe lăn, đi đến bên bàn trà tinh tế đánh giá.

L*иg sơn màu trắng, trái phải là tường, hai mặt trước sau do từng thanh nhựa nén mỏng nhưng chắc chắn làm thành. Không chỉ thông gió, còn có thể đối với vật ở bên trong, nhìn thấy nhất thanh nhị sở.

Bên dưới là nơi sinh hoạt cơ bản, có thể trải vụn gỗ, càng tiện xử lý vật bài tiết của chuột, cùng mảnh vụn thức ăn rớt xuống. Phía ngoài bên phải gài bình nước, trang trí thành ống khói cao ngất. Hai bên cửa trước mặt, thiết trí hai cái máng gỗ để thức ăn. Bên trái có mấy cái bàn đạp tinh xảo, kéo dài tới lầu hai.

Tầng thứ hai là phòng chơi, chứa hai cái vòng lăn một lớn một nhỏ. Ở giữa còn có bập bênh, thang trượt, và thanh treo bằng gỗ. Theo bàn đạp xoay tròn ở góc tường bên phải đi lên, đó là phòng ngủ. Bên trái cố định ổ nhỏ rộng rãi, có thể lấy ra từ nóc nhà, làm tẩy rửa định kỳ.

Tiêu Trần vui mừng lộ rõ trên nét mặt, kéo qua Kỉ Tích ngồi trên sofa, liên tiếp hôn mấy ngụm. “Kỉ Tích, ở đâu tìm được? Thật xinh đẹp!”

Khương Như, Kỉ Vinh cũng theo qua nhìn xem, vuốt l*иg chuột nói: “Thật tốt, bao nhiêu tiền? Không rẻ đi?”

Kỉ Tích đắc ý ôm bả vai Tiêu Trần, hôn nhẹ hai má vợ nói: “Trên đường dạo qua hơn mười cửa hàng, rốt cuộc con xem trúng cái này. Chỉ năm trăm, không đắt.”

Lấy tiền tài Kỉ gia mà xem, năm trăm quả thật là con số nhỏ. Đám người Khương Như thay nhau cho Kỉ Tích ánh mắt tốt, đủ kiên nhẫn, có thể mua được l*иg chuột đẹp mà rẻ như vậy.

Tiêu Trần là đứa nhỏ sinh ra trong khổ cực, không dám nói lời trái lương tâm. Anh xé túi gỗ vụn, rút ra khay nhựa dưới l*иg, đổ lên một phần ba gỗ vụn, trải ra, lần nữa đặt lại dưới l*иg, cài then cửa. Cũng phân phó cho nữ giúp việc: “Lấy khăn lông phơi nắng trong hoa viên đến đây.”

Tiêu Trần gỡ bình nước xuống, nhét vào trong tay Kỉ Tích. “Kỉ Tích, đi rửa, đổ nước khoáng vào.” Sau đó, chuyển qua hỏi lão Côn. “Trong phòng bếp, còn hạt dẻ với táo xanh* không?”

(*loại táo màu xanh nhỏ nhỏ ấy, gọi là gì nhỉ?)

“Tôi đi phòng bếp xem thử, hẳn là có.” Lão Côn nối đuôi Kỉ Tích rời khỏi đại sảnh.

Chờ trong giường trải khăn lông mềm mại cho chuột, nước cùng thức ăn chuẩn bị ổn thỏa xong, Tiêu Trần nhẹ nhàng mở hộp giấy, bắt hai vật nhỏ tròn vo, đặt vào giường gỗ. “Kỉ Tích, bỏ giường nhỏ vào đi.”

Kỉ Tích tiếp nhận giường chuột, học theo Tiêu Trần nhẹ tay nhẹ chân, bỏ nó vào vị trí ban đầu, đóng lại nóc nhà. Kỉ Tích nhìn kỹ, sóc chuột không có không xong như hắn tưởng tượng. Hai tiểu tử một tấc rưỡi kia, lui thành một đoàn, ôm cái đuôi chính mình ngủ say. Một con màu phấn hồng, cái đuôi hơi ngắn. Một con khác màu bạc, đuôi dài xù. Tay chân đều phấn nộn nộn, má phồng, ngốc ngốc thập phần đáng yêu.

“Hai vật nhỏ này, làm sao ở trên giường của con cùng Trần Trần?” Kỉ Tích hướng Khương Như chấp vấn. May mắn phát hiện là hai con sóc chuột, nhưng ai có thể cam đoan, ngày nào đó sẽ không xuất hiện rắn, nhện, gián? Vật nhỏ làm sao chạy tới, vẫn biết rõ thì tốt hơn.

Khương Như xem thường nói: “Sao mẹ biết được?”

Nhà này còn không phải mẹ quản! Kỉ Tích khó chịu Khương Như thoái thác như vậy, đang muốn phản bác, bị Tiêu Trần ngăn lại nói: “Chúng ta tối hôm qua không phải mở cửa sổ ngủ sao? Hai vật nhỏ này, đại khái là trèo cây vào.”

Bên cửa sổ phòng ngủ bọn họ đích xác có cái cây lớn, nhưng vật nhỏ có thể trèo lầu hai cao như vậy? Huống chi, vì cái gì chọn phòng của hắn cùng Trần Trần?

“Kỉ Tích, điểm tâm đêm qua là bánh hạt dẻ mà? Chúng ta ăn trong phòng mình, còn một nửa, sợ bị hư, mới đặt bên cửa sổ. Hương vị kia, ngửi còn rất nồng…..” Tiêu Trần nói đến một nửa, chỉ chỉ sóc chuột trong giường gỗ.

Kỉ Tích tức khắc ngầm hiểu. Vật nhỏ là bởi vì đói bụng, chạy đến phòng bọn họ trộm bánh ngọt ăn. Kỉ Tích thở dài nói, lực hấp dẫn của thức ăn thật sự là lớn a! Vật nhỏ cao có một tấc, lại hoàn thành hành trình dù chuột lớn đều khó có thể.

Kỉ Tích muốn sớm đem l*иg giấu vào phòng ngủ, sợ Duyên Duyên nhìn đến sóc chuột khóc đòi, vợ không thể không cho. Nào ngờ Duyên Duyên thấy Tiêu Trần thích, nghẹn tính độc chiếm trong lòng, không để cho Trần Trần nhịn đau bỏ thứ yêu thích.

Nếm qua cơm chiều, hai người Tiêu Kỉ khẩn cấp quay về phòng ngủ. Rửa mặt, chải đầu xong, Tiêu Trần ghé vào sofa xem sóc chuột, Kỉ Tích thuận tiện thay Trần Trần mát xa cổ chân.

“Trần Trần, anh đang viết cái gì?” Kỉ Tích hiếu kỳ hỏi.

Tiêu Trần đưa qua vở, cho Kỉ Tích xem mặt bìa.

Kỉ Tích nhìn đến, cười nói: “?”

“Ừm, anh tính toán hôm nay bắt đầu viết.” Tiêu Trần gật đầu.

Kỉ Tích rất hưng trí nói, sau này mỗi ngày vì Trần Trần phê bình chú giải trong nhật kí.

Trong tiếng hai người nói cười, ra đời.

Ngày 3 tháng 12, nắng.

Hôm nay thực đặc biệt, buổi sáng thức dậy rời giường, phát hiện hai bé sóc chuột. Thân mình nhỏ mới có một tấc rưỡi, hơn nữa cái đuôi ước chừng bảy tám cm. Một con phấn hồng đuôi ngắn, tôi gọi nó là Trái Banh. Một con màu xám đuôi dài xù, tôi gọi là Chít Chít.

Sóc chuột chính là thích ngủ* a! Tuy rằng tới nơi xa lạ, chúng nó cư nhiên ở dưới gối đầu tôi, ngủ vù vù. Đặt tiểu tử kia vào lòng bàn tay, cũng không thấy nó mở mắt.

(*Trong tiếng Trung, sóc chuột là ngủ thử = chuột ngủ)

Vật nhỏ nhìn rất đáng yêu, tôi chuẩn bị hảo hảo đối xử tử tế với chúng nó. Nếm qua cơm trưa, gọi điện thoại cho Kỉ Tích, bảo em ấy mua l*иg chuột về.

L*иg Kỉ Tích mang về nhà phi thường xinh đẹp, có ba tầng, ăn, chơi, ở, ngủ, đầy đủ mọi thứ. Tôi đem sóc chuột bỏ vào giường gỗ, bọn nó ưỡn thân mình, ngủ càng ngon. Giấc ngủ này, thẳng đến buổi tối chín giờ, còn không có dấu hiệu thanh tỉnh.

Thấy bọn nó như vậy, làm tôi cũng muốn ngủ. Đánh cái ngáp, ngày mai tiếp tục.

Kỉ Tích phê bình chú giải, giữa trưa nhận được điện thoại của Trần Trần, nói bắt được hai con sóc chuột. Tưởng là chuột trộm dầu toàn thân đen thùi. Không nghĩ tới, tiểu tử kia mập mạp, tròn vo thực làm người thích. Duy nhất làm người ta lo lắng, chính là rất không có ý thức nguy cơ.

Ngày 4 tháng 12, gió bão, mưa to.

Tôi vốn định mang sóc chuột phơi nắng, đáng tiếc cả ngày trời mưa gió. Nghe ngoài cửa sổ cuồng phong gáo thét, chuột run run chui vào khăn lông, cuộn thân mình đã nhỏ càng thêm nhỏ. Tôi kiểm tra máng ăn cùng bình nước, hạt dẻ, táo xanh, nước khoáng, rõ ràng có giảm bớt. Xem ra Trái Banh, Chít Chít đối với nhà mới phi thường vừa lòng.

Miệng sóc chuột cũng không lớn, đều là màu phấn hồng nhàn nhạt. Làm cho người ta có du͙© vọиɠ kiểm tra, xoa bóp. Nhưng làm chủ nhân chúng nó, không thể tiên phong quấy rầy, chỉ có thể chụp hai bức ảnh, tạm thời an ủi.

Kỉ Tích ba giờ quay về đại trạch, nhìn đến chuột nhỏ câu đầu tiên nói là, chúng nó còn đang ngủ a? Tôi phải vì danh dự của tiểu tử kia cãi lại, nói cho Kỉ Tích, sóc chuột một ngày ít nhất phải ngủ chín giờ. Buổi chiều, mới ra ngoài kiếm ăn.

Kỉ Tích dứt khoát xuất ra camera phòng trộm chuyên nghiệp, tiến hành quay chụp chuột nhỏ. Mỗi đêm, trước khi chúng tôi đi vào giấc ngủ mở máy, buổi sáng Kỉ Tích rời giường lại tắt. Camera của Kỉ thị có hỗ trợ tia hồng ngoại, có thể đem động tĩnh trong đêm tối, quay rõ ràng như ban ngày.

Chủ ý này của Kỉ Tích thật tốt, tôi quyết định đêm mai ở đại sảnh phát video. Ba mẹ, Duyên Duyên đều thực thích chuột nhỏ. Vừa không cẩn thận, Kỉ Tích lại duỗi tay ra trêu chọc Chít Chít, tôi chụp được tay hắn, lôi kéo hắn lên giường ngủ.

Kỉ Tích phê bình chút giải, con chuột kêu Chít Chít kia cũng thật béo a! Nga, không phải con chuột, là sóc chuột. Tôi trong lúc nhất thời, sửa lại không được! Vật nhỏ bụng mập mạp, vuốt lên xúc cảm đặc biệt tốt, có chút ấm. Đáng tiếc, chỉ đυ.ng một chút, Trần Trần liền không cho tôi chọc chúng nó.

Hôm nay, đến phiên tôi có ý thức nguy cơ. Chẳng lẽ, khi cạnh tranh cùng sóc chuột, tôi thất sủng? Tôi ôm Trần Trần truy vấn, sóc chuột so với tôi quan trọng hơn sao? Trần Trần trả lại tôi một cái hôn sâu.

Đúng a! Trần Trần sẽ hôn sóc chuột sao? Tôi rất buồn lo vô cớ.

Ngày 5 tháng 12, mưa nhỏ.

Nhóm tiểu tử kia, không biết có phải ngủ đủ rồi không, giữa trưa chơi với tôi hai giờ. Chít Chít, Trái Banh thực thông minh, biết đến gần tay tôi nhấm nuốt thức ăn. Thích nghiêng đầu, dùng ánh mắt đen thùi ngập nước, nhìn người bên ngoài l*иg sắt. Nhìn đến ba mẹ cũng muốn sờ, vật nhỏ lại xoay người, dùng mông đưa lưng về phía họ. Trực tiếp đem ba mẹ tức giận dở khóc dở cười.

Sóc chuột thích ăn chồi cây, cánh hoa. Tôi đem hoa quế đang phơi nắng trong phòng bếp chuẩn bị làm điểm tâm, xé một chút cho vật nhỏ. Quả nhiên, chuột nhỏ dùng móng vuốt phấn nộn, cầm lấy hoa quế vàng sẫm, ăn đến vui vẻ. Ăn xong, đi đến bình nước uống nước. Sau đó, chà xát móng vuốt nhỏ, xoa xoa miệng nhỏ, thực yêu sạch sẽ.

Bữa tối chấm dứt, Kỉ Tích đem clip đêm qua quay được, để vào đầu DVD. Người một nhà vây quay thưởng thức.

Trong phim cho thấy, chuột nhỏ lúc 12h40 chui ra phòng nhỏ. Đạp bàn đạp xuống lầu, ở trong vòng lăn vòng vo vài vòng, châu đầu ghé tai chạy xuống tầng dưới chót. Vật nhỏ cọ vụng sỗ, lăn qua lăn lại, một lúc lại nhảy dựng lên truy đuổi nhau. Chơi mệt mỏi, cầm lấy hạt dẹ gặm. Phồng hai má, rất buồn cười.

Đại ca dưới yêu cầu mãnh liệt của Duyên Duyên và ba mẹ, sao chép thành hai bản. Ngay cả Hưởng Vân cũng khoe, Chít Chít cùng Trái Banh là diễn viên đáng yêu nhất trên thế giới.

Kỉ Tích phê bình chú giải, vẫn lo lắng Trần Trần bị thương ở nhà quá mức tịch mịch. Kết quả, ông trời ban thưởng hai vật nhỏ bồi Trần Trần, tôi quyết định đối xử tử tế với chúng nó. Trần Trần, không phải có ý tứ này, em nào có nuôi dưỡng ý xấu? Chính là muốn đối với chúng nó càng tốt hơn. Anh đừng hiểu lầm a!

Ngày 6 tháng 12, nhiều mây chuyển nắng.

Trái Banh, Chít Chít đã có thể bởi vì tôi gọi to, ra cửa nghênh đón. Cho dù ngủ rất trầm, cũng sẽ xoa mắt ra khỏi giường, đánh thương hề hề nhìn tôi. Vẫn là không chọc chúng nó, cam đoan giấc ngủ chuột nhỏ sung túc.

Sau giờ ngọ, nhờ lão Côn đem l*иg chuột chuyển đến trong hoa viên, cho sóc chuột phơi nắng. Nhóm tiểu tử kia nằm trong vụn gỗ, ưỡn cái bụng mập nhỏ, hạnh phúc chẹp chẹp lưỡi.

Kỉ Tích mua về mười bao vụn gỗ lớn, hai khối gỗ mài răng. Chạng vạng năm giờ, Kỉ Tích rốt cục đợi được chuột nhỏ tỉnh lại, Chít Chít Trái Banh đối với gỗ mài răng Kỉ Tích chọn, vô cùng thích dùng. Kỉ Tích vươn đầu ngón tay, chúng nó cũng sẽ xem thành gỗ mà gặm.

Kỉ Tích phê bình chú giải, em nào biết chúng nó ngu nhưng vậy nha! May mắn, em nhanh rút tay về. Nếu không, bằng hai cái răng cửa bự kia, còn không ăn mất ngón trỏ em. Có lần cảnh báo này, không được dùng tay bốc qua hạt dẻ thơm ngào ngạt, chọc sóc chuột, cẩn thận đầu ngón tay anh!

Ngày thứ năm sóc chuột đến Kỉ gia, Hai người Tiêu Kỉ khôi phục thói quen tản bộ lúc mặt trời lặn. Kỉ Tích đẩy Tiêu Trần ra ngoài, không tới nửa giờ liền hối hận. Trong xã khu thế mà dán giấy tìm chuột, mặt trên viết mất sóc chuột một hồng một xám, hai ba tháng tuổi.

Tiêu Trần trầm mặc nửa ngày, vẫn là bảo Kỉ Tích gọi tới số điện thoại người mất.

Bé trai bảy tám tuổi, được mẹ dẫn tới, lĩnh đi chuột nhỏ Tiêu Trần yêu quý. Chỉ lưu lại chiếc l*иg trống rỗng, tràn ngập tư vị tịch liêu.

Buổi chiều, Tiêu Trần dựa vào trong lòng Kỉ Tích, kể chuyện xưa.

“Anh lúc nhỏ, từng nuôi chó. Một con chó cỏ trắng đen giao nhau, anh gọi nó Tiểu Hoa.”

Kỉ Tích ôm Tiêu Trần, chăm chú lắng nghe.

Tiêu Trần than thở: “Tiểu Hoa nguyên bản là của nhà đồng nghiệp ba, bọn họ không muốn nuôi, mới đưa cho anh. Anh thực thích ôm chó trên đùi, vừa sờ, vừa kể chuyện cổ tích cho nó nghe, Tiểu Hoa đặc biệt hiểu chuyện nghe lời, nó là niềm an ủi của anh.”

Tiêu Trần nắm chặt lòng bàn tay Kỉ Tích nói: “Năm ấy, anh đại khái năm sáu tuổi. Ba sớm đi ra ngoài làm thuê, một năm trở về một lần. Có một ngày, anh ngủ trên giường, Tiểu Hoa chạy đến đầu giường, dùng ánh mắt to nhìn anh. Anh ôm lấy cổ nó, sờ sờ đầu nó, bảo nó chạy ra ngoài chơi.”

“Một tiếng sau, anh đi vào sân, chuẩn bị chơi cùng Tiểu Hoa. Em đoán xem anh thấy cái gì? Ba anh đang lột da chó, đầu Tiểu Hoa nằm trong đống rác.”

Kỉ Tích gắt gao ôm lấy Tiêu Trần, biết giờ phút này vô luận lời nói an ủi gì, cũng không bằng một cái ôm ấm áp.

“Lúc ấy anh khóc, mới biết được Tiểu Hoa đến phòng anh xem một cái, là vì cái gì. Nhưng anh lại không cứu Tiểu Hoa, nó lấy tâm tình gì đi ra ngoài chịu chết? Mỗi lần nghĩ như vậy, anh liền nước mắt như mưa.”

Kỉ Tích nhẹ nhành vuốt ve hai má Tiêu Trần, lau nước mắt trên khóe mi anh.

“Anh còn nhỏ như vậy, anh chỉ có mình nó là bạn. Người lớn lại bởi vì muốn ăn thịt chó, cường ngạnh đoạt đi một sinh mệnh. Thậm chí, không nói cho anh biết. Nhưng anh cho dù biết thì thế nào? Nhỏ người nhỏ tiếng, vẫn cứu không được mệnh Tiểu Hoa. Anh hận ba tàn khốc, càng hận chính mình vô dụng!”

“Anh có lại thống khổ, lại hối hận, thì có tác dụng gì? Tiểu Hoa sẽ không trở lại bên người anh.” Tiêu Trần cảm xúc dịu đi, xoay người nhìn Kỉ Tích, cười nói: “Anh chậm rãi lớn lên, gặp phải nhiều chuyện như vậy. Sớm hiểu được, nhân sinh gặp gỡ có được có mất. Nhưng anh cả đời sẽ không quên Tiểu Hoa, nó là bạn tốt nhất của anh. Kỉ Tích, ánh mắt Chít Chít Trái Banh giống như Tiểu Hoa, chỉ nghe anh nói, ngay cả điểm ấy cũng giống.”

Kỉ Tích đáy lòng mềm nhũn, đau không chịu được. Bảo bối của hắn, như thế nào có nhiều trải nghiệm thống khổ như vậy, lại còn đang miễn cưỡng vui cười? Trần Trần quá mức tự trách, rất áp lực. Hắn thật sự không nên đồng ý Trần Trần đem sóc chuột trả lại cho người ta, hại Trần Trần lại một lần nữa mất đi ‘Tiểu Hoa’.

Kỉ Tích một đêm trằn trọc, ngày hôm sau lên mạng tra tìm tiệm thú cưng bán sóc chuột. Tìm tòi bốn tiếng, ở trên trang đặt hàng online bên Anh nhìn trúng hai con sóc chuột hồng hồng, gọi điện thoại đặt mua, cũng dặn chủ bán, ánh mắt chuột nhỏ nhất định phải đen thùi tròn xoe.

Thế sự vô thường, sáng sớm ngày thứ ba sau khi sóc chuột nhỏ ra đi, mẹ người bị mất đem Chít Chít, Trái Banh tặng lại cho Tiêu Trần. Nói chuột nhỏ về nhà, không ăn không uống, thỉnh thoảng la hét, ở trong l*иg chạy loạn. Bị gây sức ép như vậy, còn không bằng thành toàn cho chuột nhỏ cùng Tiêu Trần cùng một chỗ.

Kỉ Tích nhịn không được thầm khen, Trái Banh, Chít Chít, làm tốt lắm!

Đối phương nói, đứa nhỏ nhà mình vì chơi đùa cùng thú cưng, thường đem sóc chuột lay tỉnh. Nhưng sóc chuột thống hận quấy rầy như vậy, thích chủ nhân mới ôn nhu hơn. Mẹ người bị mất tỏ vẻ, nếu không phải thấy Tiêu Trần nhịn đau đem sóc chuột trả lại cho đứa nhỏ, để cho cô biết được nhân phẩm Tiêu Trần. Nếu không, tuyệt không có hành động ngày hôm nay.

Kỉ Tích đẩy Tiêu Trần tiễn người phụ nữ ra cửa, Trần Trần ở trong ánh hoàng hôn màu vàng quay đầu cười nói: “Kỉ Tích, chúng ta lại có thể tiếp tục viết .”

Ngày 20 tháng 12, âm u chuyển nhiều mây.

Ngạn ngữ nói, Tái ông mất ngựa, không biết họa hay phúc, thật là lời chí lý. Sự kiện người bị mất qua đi, trong l*иg chuột có thêm năm con sóc chuột, hai hồng hồng, còn lại ba con màu da cam. Dưới Chít Chít, Trái Banh thủ lĩnh, đều cực kì thông minh nghe lời.

Hai bé sóc chuột màu hồng, xuất từ túi tiền Kỉ Tích. Vật nhỏ màu da cam, là ba mẹ, đại ca, Hưởng Vân ra tiền. Lập tức thêm năm tiểu tử kia, vì để sóc chuột ngủ thoải mái, Kỉ Tích không thể không mua thêm hai cái giường gỗ.

Bảy con sóc chuột, sức ăn so với ngày xưa lớn rất nhiều. Lão Côn đặc biệt phân phó, phòng bếp mỗi ngày mua đồ, chọn mua cho nhóm chuột nhỏ đồ ăn tươi mới chúng nó thích ăn.

Tôi cho tay vào trong l*иg, nhóm chuột nhỏ một bé tiếp một bé chạy đến, ôm ngón tay tôi chơi đùa. Tiểu tử kia miệng phấn nộn, còn dựa vào lòng bàn tay tôi ngửi ngửi, giống như phải nhớ kĩ mùi của tôi.

Thời khắc một đoàn chuột dùng mắt to đáng yêu sáng ngời ngóng nhìn tôi, tôi lấy hạt ngô, phân phát cho cả đám, thưởng cho chúng nó mang đến khoái hoạt cho tôi.

Dưới sự sủng ái của mọi người, chuột nhỏ lại béo thêm một vòng, trở thành Trái Banh đúng như tên gọi. Bộ dáng ngơ ngác đáng yêu kia, thực làm cho người ta yêu thích không buông tay.

Kỉ Tích phê bình chú giải, hy vọng chuột nhỏ mỗi ngày đều nghe lời như vậy, cùng Trần Trần vượt qua mùa đông rét lạnh.