Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gặp Phải Một Lão Công Nhỏ Hơn Ngươi

Chương 30: Ho khan mãn tính

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Khụ, khụ, các cậu qua bên kia, khụ, khụ —–!” Kỉ Hưởng Vân tay phải che miệng, cau mày, lớn tiếng ho khan chỉ đạo nhân viên, quay đầu nhìn qua em trai cố ý đến phim trường gặp mình. Kỉ Tích biết mình yêu Tiêu Trần sao? Muốn nói với hắn cái gì đây? Hưởng Vân cảm thấy ngực phát đau, vừa khó chịu vừa tức ngực, yết hầu nóng nóng ngứa ngứa, tiếng ho khan nhịn không được tràn ra. “Khụ, khụ khụ! Tìm anh có chuyện gì?”

“Nguyên bản, em chỉ là tới nói với anh hai câu.” Kỉ Tích hai tay đút túi quần, cười lạnh: “Hiện tại, nhìn bộ dáng anh nửa sống nửa chết, nào còn có nửa điểm phong thái tiêu sái? Anh muốn đem phim làm thành phế phẩm sao?”

Kỉ Tích dừng một chút, xem xét sắc mặt Hưởng Vân tái nhợt lại châm chọc. “Hay là, anh cố ý sinh bệnh, muốn cho ai đau lòng?”

“Khụ, khụ!” Hưởng Vân bị Kỉ Tích chọc giận không nhẹ, muốn phản bác, mở miệng cũng chỉ là tiếng ho tê tâm liệt phế. Hắn ách thanh nói: “Cậu ấy sẽ vì anh đau lòng? Chê cười! Khụ khụ, em nếu đã biết. Hôm nay là tới tính sổ có phải không?”

“Sai! Trần Trần sẽ đau lòng.” Kỉ Tích lắc đầu nói: “Trần Trần đối người ngoài lãnh đạm, đối người nhà sẽ tốt đến không ngờ. Kỉ Hưởng Vân, anh cũng không hiểu Trần Trần, lại càng không biết nên thế nào quý trọng anh ấy.”

Kỉ Tích liếc mắt Kỉ Hưởng Vân, xoay người ngồi lên sofa, gác chân, thật sâu dừng ở con ngươi đối phương nói: “Hôm qua, em cùng Trần Trần đi tảo mộ. Trần Trần khóc nói với em, thất tình rất đau a! Anh ấy cũng không hi vọng anh có kỉ niệm như vậy.”

Tâm Kỉ Hưởng Vân mãnh liệt chấn động, hắn không nghĩ Tiêu Trần sẽ để ý, càng không ngờ được Tiêu Trần sẽ nói như vậy. Tiêu Trần khóc sao? Lý trí hắn không thể tin được, Tiêu Trần khôn khéo, sợ lưu lại cho mình kỉ niệm thống khổ mà rơi lệ.

Hai anh em một trận trầm mặc.

Nửa ngày, Kỉ Tích đánh vỡ sự yên lặng. “Anh yêu Trần Trần, không có gì kì lạ. Chỉ cần có mắt một chút, sẽ không bỏ qua anh ấy. Anh hiểu được chưa? Anh ấy không thể đáp trả anh, cũng không tương đương anh ấy không để trong lòng, lại càng không có nghĩa là anh ấy không khó chịu.”

“Trần Trần là vợ em, anh là anh hai em, anh bảo anh ấy như thế nào cho anh câu trả lời thuyết phục?” Kỉ Tích nhìn lên trần nhà, “Huống chi, Trần Trần xem anh là người nhà. Anh ấy đứng ở vị trí này, anh nói anh ấy phải làm sao bây giờ?”

“Anh, khụ khụ khụ…..” Kỉ Hưởng Vân giống như muốn đem cả tâm phế ho ra, ôm lấy ngực, kịch liệt ho khan.

“Em không sợ đối thủ cạnh tranh, chỉ sợ Trần Trần thương tâm.” Kỉ Tích đứng dậy vỗ vai Hưởng Vân, nhẹ nhàng đẩy xuống sofa. Kỉ Hưởng Vân lảo đảo một cái, ngã vào sofa. “Theo em trở về. Bị bệnh phải nghỉ ngơi, anh cũng không muốn đem phim của Trần Trần phá hư đi?”

Kỉ Hưởng Vân nguyên tưởng rằng em trai tới cảnh cáo, không được tiếp cận Tiêu Trần, hơn nữa sẽ đánh hắn nằm rạp trên đất. Sự thật thì sao? Hắn thật sự lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử. Kỉ Tích thật sự trưởng thành, vì Tiêu Trần mà lớn lên. Thậm chí, đè xuống ghen tị, kêu hắn về nhà.

Kỉ Hưởng Vân cười khổ, hắn vẫn luôn tự tin vào nhân tình thế thái của mình, lại làm cho người mình yêu khóc. Không chỉ không thể hiểu được thống khổ của đối phương, lại vẫn ở một bên than thở hối tiếc, hắn hiện giờ có cái tư cách gì yêu Tiêu Trần?

Ít nhất, hắn không thể làm cho [Trí mạng sợ hãi] hoàn thành tại hoàn cảnh thế này. Như Kỉ Tích nói, hắn cố ý sinh bệnh, muốn cho ai đau lòng đây? Khụ khụ, chính mình ôm bệnh diễn xuất, quả thực là hỗn đản!

Kỉ Tích, Hưởng Vân trở lại đại trạch, lập tức bị trận thế trước mắt làm cho sợ ngây người. Ghế mây lớn từng cái từng cái được khiêng vào bên trong, Khương Như ở một bên khoa tay múa chân.

“Khụ, khụ, sao lại thế này a?” Kỉ Hưởng Vân lôi kéo Khương Như hỏi.

Khương Như nhìn nhìn đứa con mờ mịt, cười nhạo nói: “Kỉ Tích bọn họ đi du lịch, Tiêu Trần không phải bị trật chân sao? Không thể mang đồ về, cho nên, dứt khoác gọi người chuyển đến đây.”

Nhiều đồ như vậy, cho dù Tiêu Trần không bị thương, chỉ sợ cũng mang không nổi. Kỉ Hưởng Vân vừa ho khan, vừa nghĩ.

“Con cảm mạo hả? Sao lại ho lợi hại như vậy?” Khương Như lo lắng xem xét con trai, quay sang nữ giúp việc bên cạnh lên tiếng: “Bảo bọn họ cẩn thận mang vào.”

Khương Như quay đầu lại nói: “Chúng ta đi vào thôi.” Nói xong túm nhanh cổ tay áo Kỉ Hưởng Vân, tay phải khoác tay Kỉ Tích, đi vào đại sảnh.

“Trần Trần, anh đang xem cái gì?” Kỉ Tích lặng lẽ đi đến chỗ xe lăn, xem giấy trong tay Tiêu Trần, ôm cổ, lập tức hôn một cái.

Tiêu Trần nâng đầu lên, mỉm cười hướng Hưởng Vân gật gật đầu, lắc lắc xấp giấy trong tay nói: “Kiểm kê số lượng đồ đạc a, chúng ta mua rất nhiều, phải kiểm tra từng kiện. Còn có phong thư, nói thời điểm du hồ làm chúng ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cảnh khu bên kia bồi thường cho chúng ta một ít thổ sản, còn vớt được camera của chúng ta, cũng gửi đến đây.”

Khương Như nghi hoặc nói: “Camera gì a?”

“A!” Kỉ Tích nhướng mi mày kiếm nói: “Lúc ấy, Trần Trần rớt xuống hồ, con gấp gáp ném camera trong tay, rơi vào trong hồ. Không thể tưởng được, bọn họ thay con vớt lên.”

Thật sự là tiểu tử không muốn sống! Khương Như giống như nhìn thấy được một màn nguy hiểm kia, bà trắng mắt liếc con út nói: “Đi, giúp Tiêu Trần kiểm đồ. Ít nói chuyện dọa người.” Nói xong, đè Kỉ Hưởng Vân ngồi xuống, một tay đặt lên trán hắn hỏi: “Làm sao ho khan? Mời Tôn Kí xem qua chưa?”

Kỉ Hưởng Vân kéo tay Khương Như nói: “Khụ, khụ khụ, không có gì, bất quá là ho khan. Khụ khụ!”

Khương Như trừng mắt, quát: “Ho lợi hại như vậy, còn nói bất quá là ho khan a? Có phải bị tới viêm phổ mới cam tâm hay không? Còn nóng như vậy! Nhất định là sốt cao. Ai —–!” Khương Như thở dài nói: “Lớn tướng rồi, còn không để mẹ bớt lo.”

Kỉ Vinh ở cửa lớn đốc thúc khuân vác, thấy Kỉ Hưởng Vân bị Khương Như lải nhải mặt càng trắng bệch, đi lên trước giải vây: “Được rồi, đi gọi điện thoại kêu Tôn Kí tới. Hưởng Vân vừa về, để nó nghỉ ngơi một chút.”

“Hừ!” Khương Như cho Kỉ Vinh một cái ánh mắt anh-nuôi-con-thiệt-là-tốt, hầm hừ đứng dậy gọi điện thoại.

“Ba biết con quay phim vội, nhưng vẫn không thể đạp hư thân thể.” Kỉ Vinh không đồng tình giáo huấn: “Sinh bệnh còn không về nhà, xem chúng ta là cái gì? Uổng công mọi người quan tâm con!”

“Lần này là con không tốt, làm mọi người lo lắng.” Kỉ Hưởng Vân nhìn sang phía bóng dáng Tiêu Trần nói.

Kỉ Vinh âm thầm lắc đầu, bằng ánh mắt bọn họ, làm sao có thể nhìn không ra ý tứ Hưởng Vân đối với Tiêu Trần? Nhưng, sinh hoạt cùng nhau, có vài thứ chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt. Tiêu Trần, đứa nhỏ này thật tốt. Đáng tiếc, chỉ có một a!

“Hưởng Vân, đi tắm rửa một cái. Nằm ở trên giường chờ bác sĩ đi?” Tiêu Trần kêu Kỉ Tích đẩy xe lăn qua, trên khuôn mặt tuấn tú có lo lắng thản nhiên, cười nói: “Đừng làm ba mẹ lo lắng.”

“Được.” Kỉ Hưởng Vân nhìn Tiêu Trần, đứng dậy lên lầu.

Đây là lần đầu tiên Hưởng Vân nghe lời như vậy. Kỉ Vinh tươi cười đầy mặt nói với Tiêu Trần: “Tiêu Trần a, đừng vì nó phiền lòng. Người lớn như vậy, ngay cả chính mình cũng chiếu cố không tốt, so với Duyên Duyên cũng không bằng.”

Kỉ Vinh thoại lý hữu thoại

(trong lời nói có thâm ý khác), Tiêu Trần cũng không vạch trần, cười khẽ gật đầu nói: “Hưởng Vân là người nhà, không phiền toái.”

Tiêu Trần tươi cười tao nhã, làm Kỉ Vinh ngẩn ngơ, nghĩ thầm chính mình mà còn trẻ….. không nghĩ, không nghĩ! Tiếp tục như vậy, ông không cùng Hưởng Vân phạm sai lầm đồng dạng! “Đến, ba giúp con đếm.” Kỉ Vinh dưới ánh mắt sắc bén của Kỉ Tích, chột dạ dời tầm mắt.

Không hổ là cha con, cùng một loại! Kỉ Tích trong lòng gầm lên. Trần Trần là người mấy người có thể mơ ước sao? Nếu không phải Trần Trần gần đây tâm tình không tốt, hắn nhất định cho mấy cái người không có mắt này, hảo hảo nếm thử chút thủ đoạn của hắn, cùng phát thệ sửa chữa lỗi lầm! Tương lai còn dài, hắn không thiếu thời gian, cùng bọn họ chiến đấu.

Buổi tối tám giờ, Kỉ gia cơm nước xong, đang vây quanh trong phòng khách, từ danh sách chọn mua Tiêu Trần cầm, phân phát thổ sản.

“Con cùng Kỉ Tích mua mười tám cái ghế mây.” Tiêu Trần vỗ vỗ ghế mây mẫu do nam giúp việc đưa đến bên cạnh, cười nói: “Rất lớn, ngồi so với sofa còn thoải mái hơn. Tụi con cùng Hưởng Vân mỗi bên hai cái, ba mẹ sáu cái, bốn ông bà ở nước ngoài mỗi người một cái.” Tiêu Trần nhìn về phía Nhạc Nùng nói: “Em thay anh chị mua bốn cái, nhiều chút để tặng người khác.”

“Tiêu Trần, cám ơn em nha.” Nhạc Nùng mặt mày tươi cười: “Ba mẹ chị đi đứng không tiện, ngồi cái gì cũng không thoải mái. Đồ gỗ ngại rất cứng, ngồi sofa lại không thể đứng dậy. Chị vẫn nghĩ mua ghế mây cho bọn họ, xem tới xem lui cũng chưa thấy cái nào tốt. Ghế này em mua, chị liếc mắt một cái liền nhìn trúng! Bao nhiêu tiền?”

“Người một nhà, nói cái gì tiền.” Tiêu Trần từ chối: “Lát nữa kêu đại ca chuyển ghế đi là được rồi.”

Nhạc Nùng luôn cảm thấy không thích Tiêu Trần, địa vị chính mình ở Kỉ gia càng ngày càng giảm, ngay cả tâm đứa con cũng hướng về anh. Nhưng hiện tại xem ra, cô quả thật so ra kém Tiêu Trần, người ta còn lo lắng cho cả cha mẹ cô, chính mình nào có phần tri kỷ này a!

“Con còn chọn mấy cái giường trúc. Đây, chính là giường để nghỉ ngơi, trời nóng nằm lên rất thoải mái. Con lúc trước đây, trong nhà còn có một cái.” Tiêu Trần chỉ vào dưới giường trúc, chỗ các chân giường có thể rút ra nhét vào nói: “Gia công tinh tế, hơn nữa kiểu dáng hào phóng. Mỗi nhà một cái, tổng cộng sáu cái.”

Duyên Duyên đáng thương hề hề kéo kéo vạt áo Tiêu Trần, bĩu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Tiêu ca ca, có quà cho Duyên Duyên không?”

“Có.” Tiêu Trần khom người ôm lấy tiểu béo cầu, hôn hai má nộn nộn nói: “Ca ca, mua cho em một cái ghế mây nhỏ, bàn học nhỏ, còn có ghế nằm nhỏ.” Tiêu Trần tiếp nhận gói quà nữ giúp việc đưa tới, để vào trong lòng Duyên Duyên dụ dỗ. “Mở ra xem đi.”

Duyên Duyên khẩn cấp mở hộp giấy ra, một bộ tách trà đủ loại. Dao Tạng nhỏ(*) xinh đẹp tinh xảo, trúc khắc hình mười hai con giác, một đôi búp bê gốm sứ trắng noản, diều Quyên Thành, hai nghiên mực điêu khắc tinh tế, hai bộ năm cây bút lông Tống triều, vài ái áo khoác đáng yêu.

(*Bản gốc là

小藏刀(tiểu tạng/tàng đao) chữ ở giữa vừa có nghĩa là tàng trong tàng trữ, cất giấu; vừa có nghĩa là Tạng trong Tây Tạng, sách kinh. Ở đây không hiểu nghĩa chính xác nhưng Tiêu Trần mua cho Duyên Duyên con dao thì hơi….)

“Duyên Duyên, thích không?” Tiêu Trần sờ sờ đầu Duyên Duyên hỏi.

Này còn có thể không thích a! Những người đang ngồi không hẹn mà cùng nghĩ, nếu chính mình hồi nhỏ thu được nhiều quà như vậy, còn không vui vẻ choáng váng! Duyên Duyên mệnh thật tốt a, gặp được ca ca thương nó. Đoàn người đều đem ánh mắt ghen tị, phóng đến trên người tiểu béo cầu không hề cảnh giác.

Duyên Duyên hoan hô xoay mông nhỏ, giơ cánh tay ngắn ngủn, níu cổ Tiêu Trần xuống, hôn chụp chụp. “Ca ca tốt nhất! Duyên Duyên, thích ca ca nhất!”

“Tốt lắm, tiểu bảo bối ngồi lên sofa đi. Hôm nào, ca ca mang em ra hoa viên chơi thả diều.” Tiêu Trần mềm nhẹ cười nói: “Bất quá, nơi này có một nghiên mực, cùng năm cây bút lông không phải của Duyên Duyên.”

“Đó là của ai?” Duyên Duyên nghiêng đầu hỏi.

“Là cho ba của bà nội Duyên Duyên.”

Duyên Duyên nghe thấy đầu đầy mờ mịt, mơ màng hỏi: “ba của bà nội Duyên Duyên là ai?”

“Là ông cố ngoại của Duyên Duyên.” Khương Như tiếp lời, mặt đầy cảm kích nhìn Tiêu Trần nói: “Phiền con nhớ tới rồi. Ông ngoại con liền thích cái này!”

Tiêu Trần giải thích: “Là Kỉ Tích nhớ đến.”

“Ô! Mệt nó không quên!” Khương Như vui mừng vỗ Kỉ Tích: “Đi theo Tiêu Trần, rốt cuộc hiểu chuyện hơn rồi.”

Kỉ Tích từ trong thùng giấy lấy ra hai túi xách, một đen một tím, bên trên có thêu mẫu đơn phú hoa lệ. “Mẹ, chị dâu, cả hai mỗi người một cái. Chính mình chọn đi.” Tiếp theo, lại lấy ra vài kiện sườn xám Đường trang, trên gấm vóc xinh đẹp rực rỡ, chỉ thêu phù hoa tinh xảo. Từ hoa vương

(vua các loài hoa)

đến mẫu đơn, từ kỳ lân cho đến bươm bướm, từng kiện từng kiện lưu quang dật thái*, cao quý phong nhã. Khương Như, Nhạc Nùng mừng rỡ đến không thể ngậm miệng lại.

(*lưu quang dật thái: tràn đầy ánh sáng và màu sắc)

“Nam nhân chúng ta, mỗi người một cái khăn tay thêu hoa. Còn có một con sư tử khắc bằng trúc, có thể đặt lên bàn.” Kỉ Tích tuyên bố: “Đương nhiên, không chỉ có này đó. Tranh mành trúc, đá khắc bách hoa, đũa trúc chén trúc, chăn thêu, bình hoa gốm sứ, trừ bõ đũa, đều là mỗi nhà một bộ.”

“Mua nhiều như vậy a?” Nhạc Nùng ăn quả quýt nữ giúp việc mang đến, cảm thán nói. Trong lòng mừng đến không nói gì được, sườn xám này mà mặc ra ngoài, còn không làm cho nữ nhân khác hâm mộ đến chết? Nói là thổ sản, kỳ thực đều là hàng hóa sa hoa a! Cô cân nhắc, cũng đi chơi một lần, mang chút quà lễ trở về.

“Hưởng Vân, anh đừng ăn quýt. Ho khan ăn quýt, thân nhiệt càng cao.” Tiêu Trần đem Bạch cao, Đào phiến, Phượng vĩ tô

(tên các loại bánh)

đẩy cho Kỉ Hưởng Vân. “Cơm chiều anh ăn không bao nhiêu, ăn chút điểm tâm.”

Kỉ Tích lột vỏ quýt, bóc một múi, nhét vào miệng Tiêu Trần. “Quýt cùng điểm tâm mọi người ăn, cũng là gửi tới.”

“Ai yo! Đồ ăn các con cũng dám gửi a?” Khương Như cắn miếng quýt ngọt ngào: “Không sợ bọn họ mang đồ hỏng đến?”

“Không phải chúng con mua.” Tiêu Trần cười nói: “Con không phải rơi xuống hồ sao, bọn họ bồi thường. Còn có rất nhiều đại trùng đông tiêm, đông trùng hạ thảo, bối mẫu, bạch thược, đậu biện, phật thủ, mứt quả Nội Giang, đậu hủ ngâm, cùng Đại Hồng Bào

(trà)mọi người thích. Đừng quên mang về nhiều chút.”

Khương Như căm giận: “Bọn họ là sợ các con nói ra mọi chuyện, không ai còn dám đi chỗ bọn họ du lịch.”

“Con nói rồi, mẹ xem chỗ này, rượu Vân Quân, rượu Đại Khúc, dưa chua, trứng muối, rượu Ngũ Lương, rượu Thường, tổ yến, không ít a.” Tiêu Trần nuốt xuống miếng quýt nói: “Thời điểm con cùng Kỉ Tích nhận được bưu phẩm khu du lịch gửi tới, nói bọn họ tìm được rồi. Bọn họ sợ giáp mặt nói, con cùng Kỉ Tích tức giận, trộm gửi quà nhận lỗi đến cùng. Chuyện này, con cũng có sai, cứ như vậy coi như hết.”

Đoàn người dưới ánh mắt ôn hòa của Tiêu Trần, không tự chủ gật đầu.

Nữ giúp việc đi vào phòng khách, đem chén canh đặt trước mặt Kỉ Hưởng Vân.

“Khụ, khụ! Đây là cái gì? Khụ —-!” Hưởng Vân nghi vấn mở nắp đậy, một mùi thuốc hỗn hợp trong veo, tràn ngập khắp cả đại sảnh.

Tiêu Trần buông danh sách, cười nói: “Lê bối mẫu*. Bác sĩ nói Hưởng Vân là ho mạn tính, bối mẫu bọn họ gửi tới, vừa vặn dùng tới. Đem lê cạo rỗng, ở bên trong bỏ bối mẫu, đường phèn, chưng lên. Có thể trị ho, anh cần ăn mỗi ngày.”

(*bối mẫu: một loại cây thuốc nam

TruyenHD)

Kỉ Hưởng Vân nếm một ngụm, thần sắc tiều tụy giãn ra nói: “Hương vị không tồi. Khụ!”

“Vậy là tốt rồi.” Tiêu Trần nắm chặt tay Kỉ Tích ở dưới bàn, nhìn Kỉ Hưởng Vân ăn hết lê.

Duyên Duyên thèm, nhếch miệng lẩm bẩm: “Của Duyên Duyên đâu?”

Nhạc Nùng vừa định nói, Duyên Duyên không ho không thể ăn. Ai ngờ nữ giúp việc cầm chén nhỏ, một người đưa lên nửa phần lê chưng.

“Cái này không phải lê bối mẫu, bên trong chỉ thả đường phèn.” Tiêu Trần múc một muỗng, đút Duyên Duyên, chính mình ngậm lê chưng Kỉ Tích đút tận miệng. Thịt lê tiến vào trong miệng, chua chua mang theo vị đường phèn ngọt ngọt. Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường nói: “Hưởng Vân, không còn sớm. Anh không thoải mái, đi ngủ sớm chút.”

“Được.” Kỉ Hưởng Vân gật đầu đứng lên, bước lên cầu thang. Hắn đầu óc mê mang, đẩy ra cửa phòng, ngã vào sofa bên cửa sổ. Hưởng Vân không có bật đèn, ánh trăng sáng ngời xuyên thấu cửa kính, chiếu vào trên người hắn, giống như bàn tay mẹ hiền, vuốt ve thân hình con yêu.

Cốc cốc cốc ——

“Ai a? Khụ khụ!” Kỉ Hưởng Vân khàn khàn lớn tiếng hỏi. Đầu hắn rất đau a!

“Là tôi.”

Kỉ Hưởng Vân ngồi thẳng dậy nói: “Khụ, khụ! Lão Côn à, vào đi.”

Lão Côn mở cửa, đem khay đặt lên tủ đầu giường. “Nhị thiếu gia, đi ngủ sớm một chút. Tiêu thiếu gia chiếu cố thay chăn bông mới, còn có túi chườm nóng, đừng để cảm lạnh a!”

“Túi chườm nóng? Khụ khụ.”

“Đúng vậy! Cậu ấy sợ cậu bị lạnh, Nhị thiếu gia không phải phát sốt sao?” Lão Côn mở đèn đầu giường, chỉ vào đồ trong khay nói: “Tiêu thiếu gia biết yết hầu cậu đau, riêng dùng Song Hoa, Mạch Môn, Lười Ươi, Cam Thảo phao nước sôi, trong chén giữ ấm. Kẹo thông họng này, là cậu ấy buổi chiều kêu Tiểu thiếu gia đi ra ngoài mua giúp. Cậu ấy còn nói, ngày mai làm gà bối mẫu cho cậu ăn. Ho khan mãn tính khó trị, mau ngủ đi, đừng lam cho bọn họ lo lắng.”

Kỉ Hưởng Vân thở dài nói: “Khụ, khụ! Tôi đã biết, Lão Côn ông đi ra ngoài đi.”

Chờ Lão Côn đóng cửa phòng, Hưởng Vân ngồi lên tay vịn sofa. Từ cửa sổ lầu hai, nhìn Tiêu Trần ôm Duyên Duyên dưới trời sao kể chuyện xưa. Đạm mạc cười nghĩ, tình yêu của mình dành cho Tiêu Trần, có phải cũng giống như ho mãn tính hay không, có chữa khỏi trong một ngày được đâu? Nhưng phần thuốc hay này, lại nằm trong tay ai đây?
« Chương TrướcChương Tiếp »