Chương 13: Chuyện xưa bên giường

Tiểu hài tử nào không thích nghe chuyện xưa bên giường. Tiêu Trần cảm giác bốn chữ ‘chuyện xưa bên giường’ này phi thường ấm áp. Anh lúc nhỏ, chính là nghe chuyện xưa bên giường của ông ngoại mà lớn lên.

Tháng mười nghỉ dài hạn lửa sém lông mày*, vợ chồng Kỉ Thi bị cuộc sống gia đình mỹ mãn của hai người Tiêu Kỉ kí©h thí©ɧ, quyết định ra ngoài hưởng tuần trăng mật thứ hai.

(*Lửa sém lông mày: chỉ việc vô cùng cấp bách)

Nguyên bản, Duyên Duyên cũng thuộc vào hành lý hạng nhất của hai vợ chồng. Nhưng từ ngày Rằm tháng tám, Duyên Duyên liền đem Tiêu Trần ca ca uy bé bánh trung thu, dỗ bé ngủ, vì bé làm áo len nhớ thương. Khóc, nháo không muốn đi chơi.

Kỉ Thi bất đắc dĩ, chỉ có thể đem thằng nhãi phó thác cho em trai, mỗi ngày gọi điện thoại dặn dò.

Kỉ Tích tuy rằng tức giận vì thế giới ngọt ngào của hai người tan biến, nhưng có một món đồ chơi béo béo, có thể nói, có thể đi, vẫn là mới mẻ. Trừ bỏ ngẫu nhiên chịu chút dấm chua, ngày nghỉ một nhà ba người, cũng xem như phong phú.

Người ta nói, nơi có người liền có mâu thuẫn. Này không, người yêu mười tám tuổi cùng đứa cháu ba tuổi nổi xung đột. Nguyên nhân, vẫn là ngây thơ tới cực điểm đoạt TV. Kỳ thật, hiện tại nhà ai không có hai ba cái TV? Một cái xem chính, hai cái làm bình hoa.

(*làm bình hoa: để trưng, trang trí)

Kỉ Tích vì cái gì làm như vậy? Chỉ yếu bởi vì mấy ngày gần đây, Kỉ Tích cảm thấy được lãnh địa của mình bị ăn mòn nghiêm trọng, khiến cho hắn không thể không hành động. Hắn chính là muốn thí nghiệm một chút phản ứng của Tiêu Trần. Đến tột cùng là thiên vị hắn, hay là tiểu quỷ. >_<

Đối với dụng tâm hiểm ác của Kỉ Tích, Tiêu Trần trong lòng biết rõ. Anh không bận tâm nhiều, đem tiểu béo cầu nước mắt lưng tròng ôm vào trong ngực hỏi: “Duyên Duyên muốn xem cái gì a?”

“Cục cưng anten*”, Duyên Duyên nhành cái miệng nhỏ nhắn cáo trạng. “Tiểu thúc không cho xem, thúc thúc hư.”

(*cục cưng anten là Teletubbies đó)

“Cục cưng anten là cái gì a?”, Tiêu Trần không biết, hỏi.

Kỉ Tích nghe được câu hỏi của vợ yêu đại nhân, lập tức giải thích. “Chính là, một đám người khoác đồ búp bê vải, chủ trì tiết mục tiểu hài tử. Thường thường nói chút vấn đề không dinh dưỡng.”

Tiêu Trần vỗ vỗ lưng Duyên Duyên, một bên cười nói với Kỉ Tích: “Anh hồi nhỏ xem TV đen trắng, xem suốt mười năm. Lúc ấy, chỉ có thể thu được bốn kênh. Còn nhớ rõ 《Hồ lô huynh đệ》, 《Cảnh sát mèo đen》, lớn một chút lại có phim hoạt hình của Sansui

(một kênh truyền hình của Nhật Bản). Anh đặc biệt thích cắt giấy cùng vải bố làm nhân vật hoạt hình, 《 Lão sói mời ăn gà》 a, 《Thăng lên ba cấp》 đều phi thường có ý nghĩa. 《Bảo liên đăng》 mấy năm trước, theo anh thấy còn kém xa 《Trầm Hương cứu mẹ》 trước đây.”

(*mấy cái này đều là tên phim, tên kịch, thiết nghĩ chắc không ai hứng thú đâu, nên lười tìm chú giải >v<)

“Trần Trần, em chỉ xem qua Tom và Jerry”, Kỉ Tích chán nản ghé vào sofa, vờ đáng thương ôm gối.

Tiêu Trần không có hảo ý cười nói: “Em trước đây sinh ở Mĩ, đương nhiên không biết tinh hoa quốc gia rồi. Nếu hiện tại anh nói cho em, bỏ lỡ 《Hai lão hổ》, 《Ba chú heo con》, 《Thiên thư kì đàm》 phim hoạt hình vân vân, em còn không đem sofa hủy đi.”

(*tui biết hát bài Hai lão hổ nha *vẫy đuôi khoe khoan*)

Kỉ Tích đã sớm qua tuổi thích xem phim hoạt hình, hắn bất quá là muốn cùng vợ có nhiều mối liên kết hơn. Ngày nghỉ, ngồi trên sofa, cùng nhau ôn lại năm tháng dĩ vãng, tăng tiến tình cảm song phương. Đáng tiếc hắn cùng Tiêu Trần bối cảnh cách biệt quá lớn.

Tiêu Trần cuối đầu nhìn Duyên Duyên oa ở trong ngực, nhẹ giọng hỏi: “Duyên Duyên xem qua 《Đại vương lôi thôi》 chưa?”

Duyên Duyên mở to mắt lắc đầu. “Không có”

“Muốn xem không?”

Duyên Duyên nghĩ nghĩ hỏi: “Có hay như Cục cưng anten không?”

Tiêu Trần cười càng thêm ôn nhu, sờ sờ đầu Duyên Duyên nói: “Anh mua riêng cho Duyên Duyên đó. Muốn xem không?”

Tiểu hài tử thực mẫn cảm, Tiêu Trần mặc dù không trả lời thẳng, tâm can nho nhỏ của Duyên Duyên cũng đã như mặt trời chiếu sáng. Tiêu ca ca mua riêng cho bé, riêng đó nha! Tiêu ca ca thật tốt, bé thích nhất ca ca! Duyên Duyên huơ tay nhỏ mập mạp, hung hăng gật đầu tròn vo, nãi thanh nãi khí: “Muốn xem, ca ca mở đi.”

Tiêu Trần đưa tay đẩy vai Kỉ Tích, thuận tiện hướng qua hôn miệng hắn, phân phó nói: “Kỉ Tích, đi lấy mấy đĩa phim chỗ máy tính trong thư phòng anh lại đây.”

Kỉ Tích được vợ hôn đến vui vẻ, hoan hỉ chạy đi chấp hành nhiệm vụ. “Trần Trần, anh mua nhiều phim hoạt hình như vậy a? Mấy tựa vừa mới nói đều có, còn có 《Một khoảng》, 《Cún con A Q》” Người chưa thấy đã nghe tiếng trước, Kỉ Tích ôm một đống đĩa phim, nhanh như chớp chạy về.

Tiêu Trần để cho tiểu Duyên Duyên tự mình ngồi ngoan xong, anh đứng dậy mở ra rạp chiếu gia đình, lấy ra 《Đại vương lôi thôi》, để vào đầu đĩa.

“Tiểu lôi thôi, thực là lôi thôi nha. Đại vương lôi thôi chính là hắn, không ai thích hắn. Đột nhiên có một ngày…..”

Trong loa truyền ra ca khúc mở đầu đáng yêu, Duyên Duyên nghiêng đầu, chăm chăm chỉ chỉ nhìn chằm chằm màn hình, tập trung tinh thần xem phim.

Tiêu Trần lôi kéo Kỉ Tích ngồi trở lại sofa, vai dựa vào vai cùng xem, nhẹ nhàng trải nghiệm sự thú vị lần đầu tiên xem 《Đại vương lôi thôi》.

“Ai nha!”, Duyên Duyên che mắt, hé ra khe hở trộm xem. “Con chuột thật đáng sợ! Đại vương lôi thôi bị bắt đi sao?”

Kỉ Tích cùng Tiêu Trần vừa xem hoạt hình, vừa nhìn biểu tình của Duyên Duyên. Tiểu hài tử phản ứng thật đáng yêu nha! Kỉ Tích cố ý trêu đùa tiểu béo cầu nói: “Duyên Duyên thực nhát gan a!”

“Mẹ mới nhát gan. Lúc mẹ không dám nhìn, liền bắt ba kể cho mẹ. Duyên Duyên còn nhỏ, không nhát gan”, Duyên Duyên mâm mê miệng, nhuyễn thanh phản bác, một chút không phát hiện, xì ra chuyện xấu của mẹ.

Hai người Tiêu Kỉ xoa xoa mái tóc mềm mại của Duyên Duyên cười trộm. >_<

“Kỉ Tích, xem chừng Duyên Duyên, anh đi nấu cơm”, Tiêu Trần đem Duyên Duyên bỏ lên đùi Kỉ Tích, xoay người đối mặt với Duyên Duyên. “Duyên Duyên, xem không hiểu liền hỏi tiểu thúc thúc, biết không?”

“Dạ”, Duyên Duyên gật gật đầu nhỏ.

Tiêu Trần đi vào phòng bếp, khóe miệng loan loan nhếch lên, cười đến giống như hồ ly trộm được gà. Đối phó tiểu hài tử chi bằng lợi dụng a! Xem, một hồi tranh TV, hoàn mỹ hạ màn. Bất quá, Kỉ Tích thật đáng yêu nha! Thế nhưng ăn dấm chua của tiểu hài tử ba tuổi..^0^~~~~

Đêm đó, trong phòng khách.

(là phòng ngủ dành cho khách)

Tiêu Trần

tắm rửa sạch sẽ cho Duyên Duyên, nhét vào trong chăn. Anh mặc áo ngủ nằm bên người Duyên Duyên, mềm nhẹ dỗ đứa nhỏ đi vào giấc ngủ.

“Đến, anh kể cho Duyên Duyên chuyện Khổng Dung nhường lê.”

“Dạ”

Nghe nghe, Duyên Duyên ngọt ngào ngủ.

Cách ngày.

“Kỉ Tích Duyên Duyên, anh gọt táo, lại đây ăn.”

“Ừa”, Kỉ Tích tắt TV, ôm tiểu béo cầu vào nhà ăn.

“Tiểu thúc, miếng lớn cho chú ăn”, Duyên Duyên cống hiến đưa miếng táo lớn, bỏ vào trong chén Kỉ Tích.

@TruyenHD Kỉ Tích giật mình nói: “Duyên Duyên, hôm nay như thế nào tự giác như vậy a?”

Tiêu Trần cười nói: “Chuyện xưa bên giường, phi thường trọng yếu” ^——^

Một tuần sau, đại trạch Kỉ gia.

“Con có nhớ mẹ không?”, Nhạc Nùng ôm cổ đứa con, hôn hôn đầy nước miếng.

Duyên Duyên lau dấu son môi trả lời: “Không nhớ lắm.”

◎0◎

“Tiêu ca ca nói, làm người phải thành thực. Hay là mẹ muốn nghe lời nói dối thiện ý?”, Duyên Duyên nhu nhu hỏi câu hỏi tàn khốc.

Nhạc Nùng khó hiểu nói: “Nói dối thiện ý?”

“Đúng a, như vậy con sẽ nói với mẹ, con rất nhớ mẹ.”

>o
———-

“Không rửa tay đã ăn cơm, là muốn bị con chuột bắt đi”, Duyên Duyên kéo kéo quần tây của Kỉ Thi, chỉ vào tay đối phương.

OoO “Ai nói cho con?”, Kỉ Thi hiếu kì nói.

“Ba không xem qua 《Đại vương lôi thôi》 sao?”, Duyên Duyên một bộ dáng như nhìn người quê mùa, tràn ngập hoài nghi cùng ba đối diện.

—____—/////

——–

“Bà nội, quả này lớn cho bà, con ăn quả nhỏ”, Duyên Duyên ngọt ngào nói.

“Duyên Duyên thật sự là càng ngày càng hiểu chuyện”, Khương Như vỗ vỗ Duyên Duyên khích lệ.

Duyên Duyên bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Như vậy, bà nội có phải hay không cũng mang quả lớn giữ lại, thưởng cho con?”

—0—

“Tiêu ca ca nói, làm người phải khiêm tốn. Nhưng là không thể cứng nhắc, sẽ có hại”, Duyên Duyên cười ha hả, từ tay Khương Như run rẩy, tiếp nhận trái lựu đỏ rực.

=0=/////

Bởi vậy có thể thấy được, chuyện xưa bên giường, thật sự trọng yếu.

—-

*Điển tích Khổng Dung nhường lê

**Về vấn đề xưng hô giữa Duyên Duyên và Tiên Trần: luận về bối phận Tiêu Trần là ‘chú’ của Duyên Duyên, nhưng chương trước cũng nói Duyên Duyên thấy Tiêu Trần còn trẻ nên gọi ‘ca ca’, mà cũng không thấy ai trong nhà sửa bé. Còn về phía Tiêu Trần, ban đầu mình edit để Tiêu Trần xưng ‘chú’ với Duyên Duyên nhưng sau này phát hiện ra Tiêu Trần cũng xưng ‘ca ca’ với Duyên Duyên nên sửa lại thành ‘anh