Chập tối cô mới về đến nhà, nửa ngày trời cô lang thang ngoài đường. Lâu rồi cô mới có dịp đi bộ như thế này, cảm giác cũng không tồi.
Lúc Tử Vỹ đang dạo quanh những cửa hàng lưu niệm rực rỡ ánh đèn thu hút người đối diện, chợt đằng sau lưng cô có tiếng nói:
- Mộc Thảo đang tìm cô đấy.
Tư Vỹ quay người lại thấy An Duy cách cô không xa bên cạnh lại xuất hiện một người đẹp bốc lửa, bám chặt lấy anh ta như người không xương.
- Tìm tôi?_ cô chau mày nhìn An Duy. Xe không phải đã giao cho Mộc Thảo rồi sao, cơm cũng ăn luôn rồi...nghĩ ngợi một lát cô cười nhạt, khoanh tay từ từ đi về phía An Duy.
Thấy cô tiến lại gần mình, anh chỉnh trang lại quần áo, nở nụ cười chết người với cô. Anh ta quay sang cô gái bên cạnh nói câu gì đó rồi đẩy cô ta vào xe không để ý đến người đẹp trong lòng lộ rõ vẻ không vui. Anh ta tiến về phía trước ghé sát vào tai cô:
- Không muốn biết cô ấy tìm cô làm gì sao?
Không để ý đến người đối diện cô vẫn chăm chú ngắm nhìn những vật dụng toả sáng lấp lánh sau tấm kính trong suốt, cười nhạt:
- Lần sau bắt chuyện với tôi không cần lôi cả Mộc Thảo vào đâu. Chị ấy mà biết chắc xé xác anh quá.
An Duy nghe xong cười lớn. Gương mặt điển trai của anh mang đầy chất quyến rũ. Người đẹp đi cùng An Duy nhăn nhó bấm còi xe liên hồi, khiến An Duy không vui, anh nghiêm mặt nhìn về phía xe của mình dùng ánh mắt sắc lạnh cảnh báo. Cô gái trong xe thấy thái độ của An Duy như vậy thì tỏ vẻ giận dỗi yên vị ngồi chờ anh.
An Duy quay sang nhìn Tử Vỹ, cô vẫn coi anh ta như không khí. Anh nhìn cô chăm chú hồi lâu, trong lòng có chút kì lạ, chán trường nói:
- Mộc Thảo không gọi cho cô sao?
- Có gọi ban nãy. Có chuyện gì không?
Bà chị Mộc Thảo này thật hết thuốc chữa lúc cô nhận điện thoại thì gào khóc kêu la ầm ĩ nói cô hiẻu lầm chị ta, chị ta hoàn toàn không có ý đó. Đúng là thời buổi này không biết đâu mà lần. Sau một hồi giải thích qua giải thích lại chị ta mới buông tha cho cô còn nói tối nay đến bar để chị ta chuộc lỗi. Không biết phải từ chối sao nếu không đồng ý lại để Mộc Thảo khóc thì khổ cô.
- Mộc Thảo rủ cô đi Bar sao... bữa nay tôi mời coi như quà làm quen._ An Duy nắm bắt thời cơ tiếp chuyện với cô.
- Không cần._ nói xong cô quay người bước đi. Bọn họ thật phiền phức chỉ mỗi bữa cơm thôi có cần làm quá lên thế không? Còn giở trò " chuộc lỗi".
Thấy cô ngày một khuất dạng sau đám đông càng nghĩ anh càng không hiểu tại sao cô lại luôn giữ khoảng cách với họ như vậy? Mặc dù không biết cô đang nghĩ gì nhưng anh lại cảm thấy hứng thú mới ghê.
***
Màn đêm tĩnh lặng buông xuống, Mộc Thảo tĩnh lặng ngồi trong bar nhìn theo bóng Tử Vỹ đang nhún nhảy theo điệu nhạc trên sàn nhảy. Đôi môi cô khẽ cong lên nhẹ nhõm, cô còn tưởng Tử Vỹ sẽ giận mình mà không tới, nào ngờ đúng giờ hẹn Tử Vỹ đã có mặt ở nhà Mộc Thảo nói chuyện vui vẻ coi như không có chuyện gì sảy ra. Hại cô gọi Tử Vỹ nửa ngày trời không thấy ai nhấc máy, lo lắng đi tìm.
- Mộc tiểu thư liệu tôi có vinh hạnh được uống với cô một ly không?
Mộc Thảo quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh đang nhấc ly diệu làm động tác chào hỏi, gật đầu từ chối khéo.
- Xin lỗi, ý tốt của anh tôi xin nhận nhưng không may hôm nay bụng dạ tôi không tốt không uống được rượu.
- Ôi vậy sao. Thật Tiếc quá, phải chi hôm nay tôi được uống cùng cô một ly rượu nhỉ._ một tên khác xông đến tiếp lời.
Mộc Thảo không thường xuyên lui tới nơi này nếu có đến thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, cô không thích tiếp xúc với những người như này nói đúng hơn là ghét. Thấy từng tên lần lượt bắt chuyện có ý, cô bất giác lùi lại đảo mắt xuống sàn nhảy tìm Tử Vỹ nhưng không thấy cô đâu cả.
- Mau cứu người đẹp đi kìa, đó không phải vị hôn phu của cậu sao Bạc Ngôn?_ An Duy cùng nhóm người Bạc Ngôn và Dạ Huyên ngồi ở vị trí cao nhất bar theo dõi được toàn cảnh ở bar. An Duy tựa người vào lan can lắc nhẹ ly rượu vang trong tay hướng về phía Mộc Thảo đang lo lắng sợ sệt, mỉm cười với Bạc Ngôn.
- Chết tiệt, tại sao cậu lại rủ cô ấy đến những nơi như thế này chứ._ Bạc Ngôn nhận ra Mộc Thảo từ lúc cô mới bước vào bar, ánh mắt anh không lúc nào rời khỏi cô. Thấy cảnh cô bị bọn người kia ức hϊếp sắc mặt anh tối sầm lại không ngừng trách móc An Duy.
- Sao lại trách tôi, tôi chỉ có ý mời Tử Vỹ đến đây thông qua Mộc Thảo thôi ai bảo cổ cũng đến chứ._ An Duy làm vẻ mặt vô tội.
- Cậu muốn chết sao?_ Bạc Ngôn mất bình tĩnh cầm ly rượu trong tay định ném về phía An Duy.
- Mau cứu người đi kìa._ An Duy chọc giận được Bạc Ngôn thì lấy làm hứng thú.
Bạc Ngôn đứng phắt dậy định chạy xuống dưới thì bị Dạ Huyên giữ lại.
- Chờ đã cậu xem kìa._ Dạ Huyên quay người nhìn về phía Mộc Thảo.
- Nào Mộc tiểu thư cô nể chúng tôi một chút, uống hết ly rượu này đi._ đám đàn ông xung quanh Mộc Thảo không ngừng ép cô uống rượu.
Ánh mắt Mộc Thảo không ngừng tìm kiếm Tử Vỹ hai bên tai lại bị những lời thúc giục bám lấy cô đành cắn răng nhận lấy ly rượu trong tay đám người đó.
- Thật không phải phép nhưng tôi uống thay chị tôi có được không?
Mộc Thảo nhận ra giọng nói của Tử Vỹ thì vui mừng quay đầu về phía cô. Đám đàn ông đó cũng bị lời nói của Tử Vỹ làm cho ngạc nhiên thì quay đầu lại nhìn.
Hôm nay, Tử Vỹ diện cho mình một bộ váy cúp ngực màu xanh đậm lộ tấm lưng trắng bóc không tì vết, vóc người chuẩn từng milimet thương hiệu nổi tiếng thế giới Armani hoà vào ánh đèn trong bar huyền ảo, quyến rũ. Gương mặt cô đẹp gấp nghìn tượng tạc từ đôi mắt đến khoé miệng tất cả đều hoàn mĩ mà không lời nào tả hết. Nhưng sao ánh mắt đó, biểu hiện đó lại lạnh lùng và cao quý tới vậy. Cô đúng là đẹp hơn cả hoa hồng, tinh sảo như tranh vẽ, mỹ miều như cánh hoa, thướt tha như lụa trắng, thanh tao đến nỗi không một ai dám mơ ước. Tử Vỹ bình tĩnh bước đến bên cạnh Mộc Thảo cướp lấy ly rượu trong tay cô dựa nửa người vào bàn, ngón tay thon dài khẽ đùa nghị miệng ly rượu thao tác thanh nhã thuần khiết đến lạ. Tử Vỹ đưa chiếc ly lên miệng tu một hơi hết sạch. Tử Vỹ nhếch môi nói với hai người đàn ông trước mặt:
- Thất lễ rồi.
Hai người đàn ông liếc nhau, cười cười, nụ cười chứa đầy gian tà.
- Không sao, không sao.
- Cô là đồ ngốc sao? Thứ rượu bẩn thỉu đó cô cũng uống được à?_ Thấy cô một hơi uống hết ly rượu đó An Duy tức tối đi về phía Tử Vỹ hét lớn. Hai người Bạc Ngôn, Dạ Huyên nhìn nhau rồi cũng đi theo An Duy.
- Sao không thể, anh chưa thử qua sao? muốn uống thử không?_ Nhìn thấy nét mặt tức giận của An Duy cô nổi hứng trêu chọc người khác, khiến anh tức chết.
An Duy hết nói nổi với cô quay sang nhìn đám người đó bằng ánh mắt lạnh lẽo.
- Mấy người muốn chết sao?
Mấy người đàn ông lộ rõ vẻ sợ sệt chợt nở nụ cười mờ ám, tiến đến bên cạnh An Duy ghé sát vào tai anh thì thầm.
- Chúng tôi thực sự không biết hai cô đây là " hoa đã có chủ" xin thứ lỗi. Nhưng thiếu An bớt giận, coi như chúng tôi đã làm một việc tốt cho anh đi...mong đêm nay anh vui vẻ._ Bọn họ nháy mắt ra hiệu cho nhau định rời đi.
Bụp!
Nhưng mới được mấy bước thì bị một cú đấm từ đâu bay đến nhằm thẳng vào đám người kia.
- Mấy người định ra tay với ai hả?_ một giọng nói phát ra từ một góc tối.
- Mẹ kiếp, mày là ai có giỏi thì ra đây đấy tay đôi với tao này._ Người vừa bị đánh tức giận gào thét.
Bụp!
Chưa kịp định thần xem mình vừa bị ai đánh người đàn ông đó lại bị một cú đấm từ phía khác nhắm đến. Người đàn ông đó tức tối hai mắt long sòng sọc quay lại phía đám Tử Vỹ, bộ dạng nhếch nhác đến thảm hại.
- Thằng chó nào dám đánh ông, hôm nay mày chết rồi con ạ._ anh ta mất hết kiên nhẫn thì chửi rủa điên cuồng. Gặp phải ánh mắt sắc lạnh đầy sát khí của Bạc Ngôn thì hiểu chuyện im bặt. Xem ra An Duy và Bạc Ngôn ở nơi đây cũng có tiếng, đám con trai nhà giàu này còn phải kiêng nể.
Họ sững sờ, cười trừ:
- Xin...xin lỗi chúng tôi quá lời. Vậy...vậy mọi người tự nhiên chúng tôi đi trước._ nói rồi họ chuồn thẳng không dám quay đầu nhìn lại.
- Ra đây, đừng làm anh hùng đấu mặt nữa, Châu Dương._ Tử Vỹ xoay ly rượu trên tay, mắt liếc về phía góc khuất của quán, cười nhạt.
- Haizz, lúc nào cũng bị chị phát hiện, cho em oai chút không được sao._ Châu Dương thở dài chậm dãi bước tới chỗ Tử Vỹ.
Tử Vỹ lẫy giờ vẫn dõi theo bóng đám người đàn ông đó, khoé môi nhếch lên, ghé sát vào tai cô phục vụ nói to nhỏ gì đó, cô phục vụ nghe xong gật đầu cười tươi như hoa cúi xuống chuẩn bị vài ly rượu tây nhanh nhẹn mang đến chỗ đám đàn ông ban nãy, đang điên cuồng nhảy theo điệu nhạc. Dạ Huyên đứng ở góc quầy bar vô tình nghe được vài ba câu dặn dò của Tử Vỹ nãy giờ trốn một góc xem trò vui cuối cùng cũng lên tiếng:
- Cô cũng ít cái ác quá ha, Tử Vỹ.
- Tôi sẽ coi đó là một lời khen._ Tử Vỹ không nhìn Dạ Huyên, vui vẻ tươi cười cùng Mộc Thảo.
Nghe cuộc trò chuyện không đầu, không đuôi của hai người An Duy tò mò hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Thấy Tử Vỹ cũng không có ý che đấu nên Châu Dương đứng ra giải thích những gì mình thấy. Từ lúc cô còn đang nhảy trên sàn, ánh mắt đã không ngừng quan sát Mộc Thảo, thấy có mấy đám đàn ông nhìn là biết không phải dạng tử tế gì liền nhanh chân hơn bọn họ một bước, biết trước thủ đoạn của bọn họ nên dùng hạ sách " gậy ông đập lưng ông" với chúng. Ly rượu bọn chúng ép MộcThảo uống thật ra chả có thuốc gì cả, loại thuốc chúng định cho vào muốn làm "gái" không phải chuyện khó. Còn về phía Tử Vỹ, diễn xuất của cô không làm diễn viên hơi phí, làm họ tin sái cổ, số thuốc cô cho vào cũng không nhỏ, gấp mấy lần số thuốc họ định cho vào cốc Mộc Thảo uống, bọn họ có bị gì không cô không chắc nhưng cơ bản mọi việc đều là Tử Vỹ nắm chắc toàn bộ cục diện.
Mọi người nghe xong bất giác rùng mình, nhìn cô mà không nói được lời nào. Cô không ngốc mà thực sự quá tàn nhẫn rồi.
- Chỉ có chị mới nghĩ ra mấy trò đó._ Châu Dương kể xong thì lắc đầu khâm phục.
Nghe Châu Dương nói vậy, cô không trả lời chỉ nhún vai không phản bác.
- Hai người quen nhau sao? _ Bạc Ngôn đứng bên cạnh Mộc Thảo lên tiếng.
- Là chị em._ Tử Vỹ mệt mỏi đựa người ra sau mắt khép hờ.
- Vậy...cô cũng là người trong tổ chức?._Dạ Huyên ngờ vực hỏi.
- Trước kia thôi, giờ hết rồi, giờ tôi là quân phản bội._ Tử Vỹ trả lời một cách vô hồn, cười nhạt. Câu trả lời của cô khiến đám người An Duy sững lại nhìn cô.
- Đừng nhìn tôi nữa, đến lượt tôi hỏi._ nãy giờ toàn là cô bị tra khảo có ai cho cô hỏi câu nào đâu.
- Mọi người quen Chây Dương sao?_ Tử Vỹ.
- Là khách quen._ Châu Dương.
- Buôn thuốc?_ Tử Vỹ.
_ Là buôn vũ khí trái phép._ An Duy bình thản sửa lại.
- Vậy sao?_ Tử Vỹ không muốn hỏi thêm cũng không muốn biết quá nhiều dù gì cô cũng chả liên quan đến cái tổ chức đó nữa.
- Có chỗ nào yên tĩnh hơn không?_ Tử Vỹ.
- Có._ An Duy.
Bước theo An Duy rời khỏi căn phòng chính của quán bar đến một căn phòng khác không gian tuy không lớn nhưng lại khiến người ta có cảm giác hưng phấn đến lạ.
- Mật thất sao? tuyệt nhỉ?_ Tử Vỹ ngay từ khi bước vào căn phòng này đã có không ít ấn tượng về nó.
Thấy sắc mặt cô tươi tắn trở lại An Duy bất giác mỉm cười:
- Cô biết chơi bài không?_ An Duy giơ bộ bài về hướng cô tỏ ý mời chào.
Tử Vỹ có chút bất ngờ, nơi này cũng không đến nỗi nào, khiến cô có chút hứng thú. An Duy thấy hành động của cô thì cũng ngầm đoán ra ý liền lấy ra một chồng tiền lớn đặt ra giữa bàn.
- Rồi chia bài đi, hôm nay phá lệ chơi với mấy cậu._ Mộc Thảo từ tốn tiến lại gần bàn cờ, nở nụ cười chứa đầy ẩn ý.
- Ôi "chị hai" xuất quân rồi, em cũng muốn chơi._ Bạc Ngôn và Dạ Huyên thấy Mộc Thảo vào bàn thì hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng vào góp vui.
- Hân hạnh, hân hạnh._ An Duy cười lớn, nhanh tay chia bài cho mỗi người.
- Nhanh lên chơi đi. Dù sao người thắng cũng là tôi thôi._ Dạ Huyên hào hứng lộ ra vẻ mặt đắc thắng, tỏ ý khıêυ khí©h mọi người.
- Anh là người nóng tính nhất trong nhóm nhỉ? Được, thêm 10 triệu nữa chơi đi._ Tử Vỹ không nhìn Dạ Huyên chỉ chăm chú lên bài.
- Đôi 7._ Mộc Thảo.
- Đôi 9._ Tử Vỹ nở nụ cười gian sảo._ Em thắng rồi.
- Được lắm._ Dạ Huyên nhìn Tử Vỹ bằng ánh mắt chứa đầy hiềm khích.
- Thôi chơi ván mới._ An Duy nhanh tay thu lại bài, điêu luyện trộn chúng lên, ánh mắt không khỏi liếc qua Tử Vỹ.
Thấy An Duy chăm chú nhìn mình cô cũng không thèm bận tâm, tiện tay rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa. Làn khói trắng cứ cuấn lấy cô không rời tạo nên khung cảnh hết sức mê hoặc lòng người.
- Đôi 8._ Bạc Ngôn.
- Dừng lại, hay là chơi Gostop đi._ Dạ Huyên cảm thấy bản thân mình đang bị yếu thế liền đổi cách chơi. Ngay từ đầu khi Tử Vỹ bắt đầu chơi anh đã có dự cảm không lành rồi.
*** 30 phút sau***
- Thiếu bì thiếu quang 256 điểm. Mỗi người 256 triêu._ Tử Vỹ cười lớn, dập tắt điếu thuốc còn đang cháy dở tiến lại gàn Dạ Huyên, vô vai an ủi anh:
- Đáng tiếc cho anh quá.
Thấy hành động của Tử Vỹ mà Mộc Thảo, An Duy, Bạc Ngôn bất giác rùng mình, toát mồ hôi lạnh, không dám nói lời nào.
- Haizz, mới chơi đã bắt đầu thấy kì lạ rồi, không chơi... Tôi không nữa._ Dạ Huyên bị Tử Vỹ chơi đểu thì tức tối gào thét.
Bạc Ngôn bỗng dưng nổi da gà, nhìn Tử Vỹ. Người con gái này nhìn là biết thuộc dạng từng trải, còn tỏ vẻ ngây thơ. Anh theo phản xạ dịch chiếc ghế ngồi như càng tránh xa cô càng tốt.