Chương 46

Editor: Trà Đá.

Ba Mục mẹ Mục thật ra cũng không phản đối bọn họ, chẳng qua là cảm thấy giữ ở bên mình thì yên tâm hơn, lúc này lại thấy quyết tâm của Mục Tiểu Tuệ kiên định không dễ bị lay động, vả lại ván đã đóng thuyền, nên cũng không ngăn cản. Chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy bực, vì Tô Dịch và Mục Tiểu Tuệ dám tự ý hành động mà không hỏi qua gia đình.

Mẹ Mục liếc mắt xẹt qua người Tô Dịch, vừa nghĩ tới Mục Tiểu Tuệ đi Mỹ thì oán khí lập tức tăng lên, hất tách trà ngã ra bàn, vẻ mặt không tốt: “Mấy ngày nay khí huyết của mẹ không tốt nên rất dễ giận, Tiểu Tuệ ở lại chăm sóc cho mẹ đi! Về chuyện công việc, cũng không quan trọng, còn ba con ở đây, không lo phải chết đói.”

Công việc, hừ, còn có thể ở lại đây làm việc sao?

Mục Tiểu Tuệ lo lắng ngồi trên ghế salon xoắn ngón tay vào với nhau, Tô Dịch thì bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ mỉm cười đồng ý, cũng lơ đãng nói: “Cứ làm theo ý mẹ muốn ạ.”

“Hừ, theo ý tôi? Hai đứa đi đăng kí kết hôn mà không bàn bạc nói với ba mẹ một tiếng là làm theo ý tôi đó hả?”

Tô Dịch vừa định mở miệng ra giải thích, thì bị Mục Tiểu Tuệ kéo kéo vạt áo, ý bảo để cô nói, cũng tiện thể ném cho anh một ánh mắt an tâm. Anh cũng không ngăn cản, nắm lấy tay cô cực kỳ tự nhiên.

“Con và Tô Dịch ---- Chuẩn bị tháng sau đi New York………..” Để cô nói ra được câu này thì không biết cô đã chuẩn bị bao nhiêu dũng khí, tháng bảy năm ngoái, lúc cô đi Bhuta và Nepal đã ý thức được việc thiếu vốn tiếng anh trầm trọng.

Còn lần này cô hoàn toàn không có suy nghĩ gì đặc biệt, chỉ nghĩ làm cách nào để đáp lại Tô Dịch thôi.

Thật ra thì cô cảm thấy trong lòng Tô Dịch cũng tỉnh táo giống như cô, Wall Street đã trải qua nhiều biến cô thăng trầm lắng đọng, đã có nhiều cơ quan tài chính và những người chuyên nghiệp rút khỏi Wall Street, rời khỏi Manhattan một cách đau lòng lao lực mệt mỏi.

Nhưng trong lòng mỗi người luôn cố chấp một lần như vậy, đã từng hướng tới, mặc kệ trong lòng hiểu rõ nó đã biến chất đến mức nào, nhưng nếu không thử một lần, thì vĩnh viễn không biết được nó đã tồn tại như thế nào.

Wall Street thật sự tồn tại trong lòng Tô Dịch, chẳng qua người sau thì kiên định hơn người trước.

“Mẹ không biết, con phải ở lại đây mấy ngày với mẹ, chuyến đi này chưa biết khi nào con về lại.” Càng nói đến phía sau, giọng mẹ Mục càng thấp dần, cố gắng kiềm chế nước mắt nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ khổ sở.

“Mẹ…….” Mục Tiểu Tuệ khẽ cắn răng, vẫn kìm nén không cho nước mắt rơi xuống, chỉ hít mũi nặng nề mấy cái, mới chợt cảm nhận được cảm giác lập gia đình, mang theo ngọt ngào và chua xót.

Đau cũng vui vẻ.

Dựa theo sự chỉ đạo của mẹ Mục, Tô Dịch về lại thành phố W dọn hành lý, còn cô ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, coi như trước khi đi xa nhà, còn Mục Vũ thì ở trong ký túc xá của trường, cho nên cũng không thấy người đâu.

Buổi chiều lúc cô đi ngang qua lầu hai, Mục Tiểu Tuệ chợt nghe một giọng tiếng anh phát ra đâu đây, cô tò mò vén bức rèm phòng khách lầu hai ra xem, thì thấy ba Mục mẹ Mục đang ngồi trước cái tivi cũ kỹ, trong tivi đang phát hình ảnh náo nhiệt.

Cô nhìn chăm chú, nhận ra đó là CD dạy tiếng anh lúc Mục Vũ đi nhà trẻ.

Mẹ Mục nhìn tivi đọc hai tiếng: “Duck, duck………..” Dứt lời quay đầu hỏi ba Mục, “Ông có học tiếng anh lúc đi học cấp ba, ông xem tôi đọc đúng tiêu chuẩn hay không……….”

“Cũng lâu lắm rồi, với lại tôi học chuyên văn chứ không phải chuyên anh, làm gì còn nhớ nổi mấy thứ này.” Trong giọng nói của ba Mục lộ vẻ bất đắc dĩ.

Mục Tiểu Tuệ hiểu rõ vì sao ba mẹ cô lại tìm kiếm đĩa CD của mười mấy năm trước ra xem, ba mẹ cô sợ với vốn tiếng anh của bản thân, thì sẽ cách xa cô hơn một chút! Trong lòng cô cực kỳ buồn, lúc này mới âm thầm đi lên lầu ba, nhìn ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ.

Thì ra cuộc sống của mỗi người đều gắn liền với ánh mặt trời ấm áp, không thể nào đạt được toàn bộ ấm áp, chỉ nhận được một phần ánh nắng, nhận được lại dễ dàng mất đi.

Bản thân Tô Dịch có thẻ xanh, chỉ là visa của cô có vẻ phiền phức hơn, nguyên nhân vì thời gian quá gấp, chỉ có thể làm visa du lịch, đợi bên kia trả lời. Khi cô đang ở nhà gặm nhắm tài liệu tiếng anh để chuẩn bị làm visa, thì Tô Dịch đã sắp xếp xong mọi chuyện.

Lúc này cô mới hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra thực lực của ông xã cô rất lớn, sau đó suy nghĩ cẩn thận lại, thì phát hiện ra nếu Tô Dịch chán cô, thì cô lập tức bị đá về nước.

Về điểm này, cô hoàn toàn không thích.

Nhưng cũng rất dễ nhận thấy, Tô Dịch sẽ không làm như vậy.

Trước khi xuất phát mấy ngày, Tô Dịch quay về nhà họ Mục, trong lòng ba Mục mẹ Mục không còn khúc mắc nữa, sống cả đời cũng chỉ là muốn nhìn thấy con cái mình được hạnh phúc, con cháu đầy nhà thôi.

Bọn nhỏ tự mình lựa chọn, tự mình đi trên con đường, đương nhiên cũng có quyền hạn như nhau.

Bữa tối Tô Dịch ở trong bếp trợ giúp mẹ Mục, Mục Tiểu Tuệ cũng ló đầu vào bếp nóng lòng muốn xem sao. Tô Dịch đang nhặt rau, lại còn đang tán gẫu với mẹ Mục, cô che miệng cười khanh khách, cái này thật giống một gia đình phụ nam mà.

“Tiểu Tuệ, con cứ ở sát sát bên cạnh Tô Dịch làm gì vậy?” Mẹ Mục quát lớn một tiếng.

Cô vội rụt cổ một cái, phẫn nộ rút tay về, nhưng giữa chừng giật mình nhớ lại bọn họ đã là vợ chồng, nên vội vàng rướn cổ lên nói: “Lục soát xem chồng con có bao nhiêu tiền riêng.”

Mẹ Mục không khách khí trợn mắt nhìn thẳng cô: “Con thấy ai giấu tiền riêng mà để trong túi quần không?” Dứt lời nháy mắt với Tô Dịch, ho khan hai tiếng: “Tiểu Dịch, con ra ngoài chơi cờ với ba đi, mẹ muốn nói chuyện riêng với Tiểu Tuệ một chút.”

“Dạ được.” Tô Dịch lên tiếng rồi đi ra khỏi bếp, trong nháy mắt lướt qua nhau anh nhanh chóng bóp tay cô một cái.

Cô nhìn bóng lưng Tô Dịch vén tấm rèm cửa đi ra ngoài phòng khách, bất giác đỏ mặt, đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của anh đâu nữa thì mới xoay người lại nhặt rau.

Cô phát hiện anh đặc biệt thích bóp tay cô?

Cho dù Mục Tiểu Tuệ có cố gắng đè nén đến cỡ nào, thì mẹ Mục cũng có thể trông thấy khóe môi của con gái cong đến mức nào. Mặc dù không thừa nhận, nhưng năm tháng vẫn thôi thúc bà, bảo bối cục cưng được nuôi lớn khỏe mạnh chín chắn.

“Nói cho con biết, kết hôn rồi thì tất cả quyền hành tài chính phải ở trong tay mình, hàng tháng phát tiền lương, biểu hiện tốt thì có thưởng, biểu hiện không tốt thì bị trừ lương. Trong lòng phải kiên quyết, một lòng quản lý nghiêm khắc, hôn nhân là một công trình vĩ đại, ngộ nhỡ ngày nào đó sụp đổ, con còn có thể lẻn cuỗm tiền trốn đi.” Mẹ Mục ở bên kia vừa nấu ăn, vừa không quên giáo dục con gái.

Chân mày của Mục Tiểu Tuệ chau lại, gắt giọng: “Ôi trời, sao mẹ có thể nói vậy chứ, mẹ tính dạy con gái mẹ thành kẻ lừa gạt bịp bợm sao?”

“Nè nè, mẹ đang dạy con cách để quản lý Tô Dịch đó.”

Cô bĩu môi suy tư lời nói của mẹ Mục, sau đó nói: “Nếu Tô Dịch thật sự không đàng hoàng, thì con sẽ không tiếp tục ở bên cạnh anh ấy. Về phần tiền, cũng là tiền của anh ấy, nếu chuyện sụp đổ hoàn toàn xảy ra, thì con càng không cần tiền.”

Mẹ Mục thấy cảm xúc của cô có chút trầm xuống khó hiểu, đưa tay gõ gõ đầu cô, khinh bỉ nói: “Nhìn con kìa, mẹ chỉ ví dụ thôi mà con đã xị mặt ra rồi……”

Cô không lên tiếng, cô muốn cũng chỉ muốn mỗi Tô Dịch mà thôi, những thứ khác chỉ là thứ yếu.

“Con thành thật nói cho mẹ biết, bình thường hai đứa dùng những biện pháp gì?”

Cô sững sờ ngẩng đầu: “Biện pháp? Biện pháp gì ạ?”

Mẹ Mục thở dài, trên mặt lộ vẻ ‘gỗ mục không thể đẽo’: “Biện pháp tránh thai!”

Cô như bị sét đánh chết đứng, loại chuyện như vậy mà mẹ cô cũng có thể dễ dàng nói ra như vậy sao? Khuôn mặt cô hơi nóng, rau cải trong tay cũng đều rớt hết vào chậu nước, cô vội vàng hốt hoảng che giấu lúng túng: “Dạ có.”

“Vậy hai đứa có tính đến chuyện có em bé chưa?”

“Cái này để tính sau ạ.”

Buổi tối, bốn người ngồi vào bàn ăn, màu sắc đồ ăn đa dạng, mùi thơm từng đợt từng đợt bay lên không trung. Mục Tiểu Tuệ vùi đầu ăn lấy ăn để, mẹ Mục thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Tô Dịch, trong lòng Mục Tiểu Tuệ tràn ra chút ngọt ngào, cũng hiểu nhà họ Mục đã chấp nhận Tô Dịch là con rể.

Nhưng nghĩ lại, nhà họ Mục chấp nhận Tô Dịch, nhưng nhà họ Tô thì sao, mặc dù hai người đã đi đăng ký kết hôn, nhưng vẫn không đề cập đến, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.

Cô tắm xong rồi trở về phòng ngủ, Tô Dịch đang tựa đầu giường dùng Ipad, anh cũng vừa tắm xong, mái tóc màu đen có chút ẩm ướt, mí mắt rũ xuống, tầm mắt rơi vào màn hình.

Cô nhảy phốc một cái lên giường, mặc váy ngủ thỏ trắng chui vào trong chăn, giương mắt nhìn Tô Dịch, đưa tay siết chặt mặt anh: “Bộ dạng anh bây giờ trông khổ sở giống như mới bị em bắt nạt xong không bằng.”

Anh dời tầm mắt từ Ipad qua khuôn mặt trong trắng thuần khiết của cô, bất mãn nhíu mày: “Em có thể đừng mặc mấy cái áo ngủ ngây thơ như vậy nữa được không?”

“Tại sao? Cái này dễ thương mà.” Cô liếc mắt kéo váy ngủ, rồi nhìn chằm chằm con thỏ trắng trên váy ngủ, đáng yêu như thế này, anh thật không biết ngắm cái đẹp gì cả.

Tô Dịch đặt Ipad lên tủ đầu giường, lật người đè cô xuống dưới thân thể anh, bàn tay anh đã sớm mò vào trong váy ngủ của cô, anh cúi người cố ý phà hơi thở lên cổ cô, môi mỏng như có như không lướt qua vài tai cô.

Anh biết rõ nơi nào là nơi nhạy cảm nhất của cô.

“Em mặc quần áo như thế này khiến anh có cảm giác như đang bắt cóc trẻ vị thành niên.”

Bên tai Mục Tiểu Tuệ nóng lên, vành tai có cảm giác tê dại khiến cô hơi khó chịu, không tự chủ được uốn éo cơ thể, bàn tay của Tô Dịch đã nhanh chóng phủ lên bộ ngực mềm mại của cô, cô khẩn trương đến nỗi cà lăm: “Cái đó............. Cái đó........... Váy ngủ này là.......... Là em mua lúc còn học cấp ba đó.”

“Ừ, rồi sao?” Anh nhanh chóng đáp trả, rồi kéo quần cô xuống, anh rất hài lòng với bộ dạng mắc cỡ đỏ mặt đến mang tai của cô.

Tô Dịch bắt được đôi tay đang tán loạn của cô, nhịp tim cô đập nhanh như sấm, giống như có vô số tiếng vọng ở bên tai.

Anh cũng không nóng nảy, động tác cởi bỏ váy ngủ cũng không nhanh không chậm, cúi người hôn nhẹ lên cổ cô, nói: “Anh có rất nhiều thẻ ngân hàng, em quản sẽ rất phiền phức.”

“Hả?” Đại não của cô bắt đầu mờ mịt.

Anh cười nhỏ một tiếng, rồi tiếp tục nói: “Không phải em muốn tìm chỗ anh giấu tiền riêng sao? Toàn bộ tiền của anh đều để trong năm ngân hàng của nhà nước, nếu là tiền mặt, bình thường anh sẽ giấu ở phía dưới tủ lạnh hoặc trong tủ đông.”

Cô không hiểu, tất cả cảm xúc đều tập trung ở trên tay anh, cố nén để không rên thành tiếng, kiềm chế bản thân, làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Tại sao lại giấu tiền trong tủ lạnh?”

“Nếu có ăn trộm, mở tủ lạnh ra, thì chỉ có nhắm đền đồ ăn thức uống, mọi thứ ăn uống được đều ở tầng giữ tươi, còn tầng đông lạnh, hoàn toàn chẳng để tâm đến.” Dứt lời, nhẹ nhàng ném quần cô qua một bên, thong thả ung dung nói: “Mẹ em nói, anh cũng đến tuổi nên có một đứa con rồi.”