Chương 32

Editor: Trà Đá.

Mục Tiểu Tuệ mở cửa phòng, nhẹ nhàng đi qua hành lang, lặng lẽ thò người ra nhìn về phía phòng khách. Cái ti vi to chiếm nửa mặt tường trong phòng khách đang được mở lên, nhưng không có âm thanh, chỉ lóe lên hình ảnh khiến phòng khách lúc sáng lúc tối. Tô Dịch ngồi trên ghế salon đối diện ti vi, đôi tay khoác lên trên chỗ tựa lưng của salon, đầu ngửa ra sau, hoàn toàn không xem ti vi.

Tuy nói trong phòng không lạnh, nhưng dù sao thời tiết cũng đang đầu mùa đông, thế nhưng anh lại chỉ quấn khăn tắm quanh hông. Mục Tiểu Tuệ không nhịn được nhìn ngắm thân hình nửa trên của anh mấy lần, thường ngày anh luôn mặc những trang phục rất lịch sự, thì ra khi anh cởϊ áσ lại cường tráng như vậy, vai rộng, eo hẹp, tám múi cơ bụng chuyển động lên xuống theo hô hấp của anh.

Tô Dịch đang ngửa đầu lên nhìn trần nhà, vậy mà không hiểu sao lại nhìn thấy cô đang núp trong góc tường.

“Không ngủ được sao?”

Giống như một tên trộm đang rình bị phát hiện, cô cảm thấy từ đầu đến chân đều nóng lên.

“Anh….. Anh xem ti vi tiếp đi…….. Em ngủ trước…………”

Mới vừa rồi cô còn muốn chất vấn anh đầy một bụng, bây giờ toàn bộ lập tức bốc hơi hết, lắp ba lắp bắp không nói nổi một câu trọn vẹn, Mục Tiểu Tuệ thầm mắng bản thân xong xoay người lại.

“Lại đây.”

“A! Có chuyện gì sao?”

“Tắt ti vi.”

Mục Tiểu Tuệ đi tới bên cạnh ti vi, nhấn nút điều khiển, cả phòng lập tức tối thui. Trong bóng tối yên tĩnh, mập mờ càng lan tỏa, cô cảm thấy có thể nghe được tiếng nhịp tim mình đập.

“Lại đây.”

Cô rụt rè đi tới bên cạnh anh, ánh sáng mờ mờ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chỉ đủ để cho cô thấy bóng dáng lờ mờ của anh. Cô rón rén đi tới trước mặt anh rồi dừng lại.

“Tô Dịch, em…………”

Thật ra thì cô cũng không biết mình muốn nói cái gì, chẳng qua là cảm thấy nhất định phải nói chút gì đó.

“Không được hối hận, chịu không?” Dĩ nhiên, anh sẽ không để cô có cơ hội hối hận.

“………..Vâng……….” Thật ra thì cô vẫn không hiểu anh đang nói hối hận cái gì, chỉ là tự nhiên có cảm giác phải đồng ý.

Một khắc sau, Mục Tiểu Tuệ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó thì bị một thân thể nóng bỏng áp đảo trên ghế salon, mặc dù trời lạnh như thế, vậy mà cơ thể anh vẫn nóng bừng như lửa.

Đôi môi cô bị môi anh bắt lấy, rồi anh bắt đầu ra sức mυ"ŧ, giống như muốn hút đi tất cả không khí trong cơ thể cô vậy, đôi tay anh dùng sức ôm chặt cô, chỉ còn sót lại một tia không khí chen lách ra ngoài.

Lúc cô cảm thấy mình sắp tắt thở, thì anh lại dời đôi môi nóng bỏng của anh đi, xẹt từng chút qua gò má bóng loáng của cô, sau đó lại bắt được vành tai nho nhỏ của cô, hô hấp nóng bỏng của anh phà bên tai và cổ cô, khiến cho cô tê ngứa không chịu nổi.

Càng ngày càng mãnh liệt, cô cảm nhận được anh đang không kiềm chế được sức mạnh trong cơ thể anh, đột nhiên cô có chút chột dạ, theo phản xạ né tránh sang một bên, lại biến vụng về thành khéo léo để cho đôi môi nóng bỏng của anh chạm vào phần da thịt dưới cổ áo đang mở rộng.

Cô còn chưa kịp thích ứng thì anh đã bắt đầu gặm nhẹ trên đầu vai cô, cô lại phát hiện tay anh đang thăm dò vào trong vạt áo sơ mi, chạm phải vùng xương hông mỏng manh của cô, sau đó lại từ từ đưa tay vòng ra phía sau, xoa xoa cái mông mượt mà của cô. Cô nhận ra mình không mặc gì dưới lớp áo sơ mi, nên một hồi run khẽ truyền khắp toàn thân, cô nhắm chặt hai mắt lại.

Nút cài áo sơ mi không biết đã bị cởi ra từng cái một lúc nào, trước ngực cô chợt lạnh, nhưng ngay sau đó, một l*иg ngực nóng như lửa đã dính chặt trên ngực cô.

Mục Tiểu Tuệ ngượng ngùng, nhưng cô thích cảm giác anh dính chặt vào cô, da tay anh nóng như vậy, trơn như vậy, còn có bắp thịt kiên cố dưới lớp da đang căng cứng, càng khiến cô xấu hổ vô cùng. Cô phát hiện cơ thể cô vặn vẹo giãy dụa mỗi khi được anh vuốt ve, da thịt cọ trên mặt ghế sa lon xù xì vô cùng mẫn cảm. Cô không tự chủ được nữa, ưỡn người chủ động đón nhận sự nồng nhiệt của anh.

Đột nhiên, Tô Dịch đứng lên, cô chỉ cảm thấy cơ thể cô chợt lạnh, trong khoảnh khắc đó, trong lòng cô tràn đầy mất mác, chỉ muốn được anh ôm thật chặt một lần nữa, không muốn ấm áp rời đi. Cô mờ mịt mở mắt, sau một giây, lại bị anh bế lên, cô kinh ngạc thở nhẹ một tiếng, hai tay gắt gao ôm cổ anh. Anh khẽ cười, đi vào phòng ngủ.

Lúc anh bế cô ở trong ngực, thì khắn tắm trên người anh đã tuột xuống lúc nào không biết, Mục Tiểu Tuệ cảm nhận rõ ràng cái vật cứng rắn kia đang chạm vào lưng cô.

Tìm hiểu là một chuyện, còn chuyện xảy ra với bản thân lại là một chuyện khác, cô cảm thấy mình khẩn trương đến nỗi muốn khóc. Trong lòng cô rất rõ, người bên cạnh cô là Tô Dịch, người đàn ông dịu dàng cũng là Tô Dịch, là người đàn ông mà cô sẵn sàng dùng hết cả tâm can mà tình nguyện dâng hiến tất cả cho Tô Dịch; nhưng đồng thời, thân thể người đàn ông giống như muốn chiếm đoạt cô không một chút dịu dàng, khiến cho cô cảm thấy xa lạ, khiến trong lòng cô có chút sợ hãi mơ hồ, khiến cho cơ thể cô run rẩy.

Sự bất lực và run rẩy của cô như được thức tỉnh lại vì cái cơ thể đàn ông xa lạ không giống anh thường ngày, anh dùng tay cởi đi mảnh che đậy cuối cùng trên người cô ra, cúi đầu say sưa lưu từng dấu vết trên thân thể trắng như tuyết của cô, tay anh không tự giác trượt vào giữa hai chân cô.

Ấm áp và mềm mượt khiến cho cổ họng anh khô khốc, anh theo bản năng dùng chân gắt gao tách hai chân cô ra, hai ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng thăm dò vùng cỏ thơm dày đặc. Chỉ một động tác nhẹ của anh, cũng khiến toàn thân cô cứng đờ, thân thể cô không tự chủ được mà cuộn tròn lại.

Tô Dịch đang mất ý thức thì bị động tác theo bản năng này của cô kéo về với thực tại, nhìn thấy ánh mắt cô khẩn trương, trong lòng anh lập tức mềm nhũn, anh hít sâu một hơi, đè ép sự kích động đang bùng nổ trong cơ thể xuống. Anh dịu dàng vuốt ve tấm lưng bóng loáng của cô, đặt từng nụ hôn lên mặt cô, cho đến khi toàn thân cô thả lỏng, thì cô lại tiếp nhận anh một lần nữa.

Tô Dịch không còn cuồng dã như lúc nãy nữa, bây giờ anh dịu dàng hôn cô, dùng đầu lưỡi trêu chọc nụ hoa trên ngực cô, ngón tay anh chạy trên da thịt cô, dùng sức vuốt ve nhưng vẫn không mất đi sự dịu dàng, anh dùng chân nhẹ nhàng vuốt ve chân cô, da thịt bóng loáng khiến cho anh không thể tự chủ được.

Một lúc lâu sau, cho đến khi cô hoàn toàn quên mất bản thân đang ở đâu, cho đến khi cô giơ hai chân lên gắt gao quấn chặt lấy anh. Anh cảm thấy hô hấp của cô càng ngày càng nhanh, cỏ thơm kề sát giữa đùi anh đang từ từ ướŧ áŧ hơn. Anh không thể kiềm chế hơn được nữa, anh từ từ tách hai chân của cô ra, chậm rãi đi vào.

Cơn đau này đau hơn so với sự tưởng tượng của cô, Mục Tiểu Tuệ nhận ra không biết cô đã khóc từ lúc nào, nhưng nước mắt này không phải chỉ vì cơn đau, mà còn là sự xúc động vì cô đã giao bản thân mình cho anh.

“Đừng khóc, anh sẽ nhẹ nhàng mà, một lúc sau em sẽ thấy ổn hơn nhiều.”

Mái tóc đen dài xõa khắp trên ga trải giường màu trắng, thân thể mềm mại hồng lên vì ngượng, bởi vì đau đớn mà cắn chặt đôi môi đỏ mọng, Tô Dịch đã dùng tất cả sự nhẫn nại của bản thân, không để cho bản thân điên cuồng quá mức, cũng không để cho bản thân xúc phạm tới cô.

Chỉ có đau đớn thì vẫn là đau đớn, thế nhưng anh lại không có ý định dừng lại, từ từ tiến vào sâu hơn, mồ hôi nhỏ giọt xuống, rơi trên da thịt cô, khiến người cô nóng hơn.

Khi cô đã ý loạn tình mê thì đột nhiên nói: “Tô Dịch, sinh nhật vui vẻ, em giao bản thân mình cho anh rồi.”

Hôm sau ánh nắng tươi sáng, bầu trời trong xanh, lúc cơ thể cô đang mềm nhũn tựa sát vào người Tô Dịch ngủ ngon lành, thì cuộc gọi liên hoàn của mẹ Tô đã đánh thức cô dậy, cô mơ mơ màng màng nghe thấy anh hạ thấp giọng nhận điện thoại, sau đó đi ra khỏi phòng, trước khi đi còn kéo chăn lên đắp cho cô.

Mặc dù Mục Tiểu Tuệ đã định nghỉ việc, nhưng đến công ty sớm là phép lịch sự tối thiểu nhất, Tô Dịch đã bị mẹ Tô gọi đi, cô chỉ có thể cố gắng chen chúc trên tàu điện ngầm đến công ty. Bởi vì cô không có ký hợp đồng chính thức, cho nên cũng không cần trình đơn xin nghỉ việc.

Công ty hành chính 30 tầng, cô đứng ở dưới đại sảnh chờ thang máy rất lâu rồi mà chưa thấy. Chốc lát sau Sở Hà mang theo cặp công văn đứng ở một bên chờ thang máy, cô đưa tay vẫy vẫy coi như chào hỏi: “Anh tới sớm vậy!”

Anh ta xoay người hơi gật đầu với cô: “Chào buổi sáng.”

‘Đing’ một tiếng, thang máy đến, cô và Sở Hà đứng ở phía trên, lập tức bị đẩy vào tận cùng bên trong thang máy, cô suy nghĩ phần công việc thực tập này đều nhờ ơn Sở Hà, cho nên cô nên nói chuyện nghỉ việc cho anh ta biết trước coi như là lịch sự!

“Sở sư ca…..”

“Mục Tiểu Tuệ……..”

“Em nói trước đi……..”

“Anh nói trước đi……..”

Mục Tiểu Tuệ đổ mồ hôi, tình huống cẩu huyết nào đây!

Sở Hà thấy gương mặt cô đỏ ửng, nên lập tức mở miệng nói trước: “Anh có hỏi thăm phòng tài vụ và kế toán rồi, cuối tuần này em chính thức chuyển qua phòng đầu tư, ngoài bộ phận đầu tư, thì bộ phận phân phối, vận chuyển và buôn bán là bốn bộ phận nòng cốt của công ty. Chúng ta vẫn phải đi theo từng bước của công ty, cho nên năm sau sẽ chính thức ký hợp đồng với em, như vậy cũng xem như em được ưu ái đặc biệt rồi.”

Cô mừng rỡ như điên, may là cô chưa nói chuyện cô định nghỉ việc với Sở Hà, nếu không thì đã mất đi cơ hội tốt như vậy rồi, cô vội toét miệng cười nói: “Cảm ơn anh.”

Anh ta lạnh nhạt trả lời: “Chuyện nhỏ thôi mà, đúng rồi, mới nãy em định nói gì vậy?”

“Em chỉ muốn nói Sở sư ca đẹp trai thật đó……”

Thang máy đến tầng ma mươi, cô nhanh chân chen ra khỏi thang máy, Sở Hà canh chừng bóng dáng cô biến mất ở cửa thang máy rồi mởi bước ra khỏi thang máy, hành lang ở công ty cực kỳ tĩnh mịch. Anh ta cúi đầu ngưng mắt nhìn bóng người mờ ảo đang nhíu mày xuyên qua nền gạch, thật ra thì anh ta….. Cũng chỉ chậm một bước mà thôi.

Mục Tiểu Tuệ ngồi vào bàn làm việc, lấy ra một xấp tài liệu cần chỉnh lý, cười khẽ vui sướиɠ xử lý công việc.

Từ lúc bắt đầu công việc cô đã không biết đây là phần thưởng của cô, những hạng mục và khách hàng dễ giải quyết thì đã bị những nhân viên kỳ cựu tranh lấy, còn những công việc khó thì vứt cho cô, cô quên mất những lời nói dặn dò về thái độ trên thương trường của Tô Dịch, lẩm bẩm một câu: “Phân chia công việc bất công dễ sợ.”

Người nọ khinh khỉnh nhìn cô một cái, lấy tài liệu trên bàn cô rồi nói: “Đây vốn là công việc của cô.” Nói xong xoay người rời đi.

Cô khát vọng ở lại thành phố W, nên chỉ có thể nhận nhịn, dù sao ngời nọ cũng phải làm công việc nghiệp vụ cả đời, còn mục tiêu của cô chính là phòng đầu tư.

Nhưng khi cô xử lý gần xong những công việc được giao, chỉ còn phần kết thúc, thì người nọ lại đi qua lấy tài liệu trên bàn cô xem xét rồi đi nộp lên trưởng phòng nhận lời khen. Một giây đó cô mới hiểu, muốn làm người lương thiện thì không nên dùng trên thương trường.

Buổi tối tan việc, Mục Tiểu Tuệ không thấy xe của Tô Dịch ở dưới lầu, nên cô biết anh đang bận việc gì đó. Ngay trước cổng công ty chính là trạm tàu điện ngầm, có thể đi thẳng về đến khu chung cư.