Editor: Trà Đá.
Người đàn ông cười rạng rỡ: “Năm ngoái lúc thi tốt nghiệp, cô là giám thị trong phòng tôi thi, tôi còn chưa kịp nói tiếng xin lỗi nữa.”
Mục Tiểu Tuệ lập tức ngượng ngùng, lần thi đó cũng coi như cô bị Tô Dịch lừa: “A, không có gì, không có gì, chuyện này không phải lỗi của anh.”
“Tôi thấy cô không giống giảng viên, là sinh viên sao?”
“Vâng, anh trên tôi một khóa, là sư ca.”
“Vậy bây giờ chắc em đang kiếm chỗ thực tập đúng không?”
Cô gật đầu một cái, cắn cắn môi dưới, sau đó ngẩng đầu nhìn người nọ, cho dù cô có ngượng ngùng đến thế nào, thì cũng phải ở lại thành phố W: “Sư ca có công việc gì có thể giới thiệu giúp em được không?”
Sở Hà mượn đèn đường trong khu chung cư, ngưng mắt nhìn khuôn mặt đang đỏ ửng của cô, lập tức nhớ lại khuôn mặt lúc này giống y đúc khuôn mặt lúc giúp anh ta trong phòng thi, anh ta trầm ngâm chốc lát rồi mới hỏi: “Em tên là gì? Chuyên ngành gì?”
“Em tên Mục Tiểu Tuệ, học chuyên ngành tài chính.”
“Anh đang làm kế toán viên cao cấp trong công ty của gia đình, em học tài chính, nhưng hiện tại em vào làm có thể không được trả nhiều tiền, trước hết sắp xếp cho em chạy nghiệp vụ trước, sau đó đợi thời cơ chín muồi rồi sẽ giúp em chuyển tới bộ phận đầu tư. Nhưng mà, em cảm thấy em đủ sức chạy nghiệp vụ hay không?” Anh ta cũng bắt đầu từ công việc chạy nghiệp vụ, hiểu rất rõ để vào được cái nghề này thì phải chịu khổ cực và uất ức.
Cô có chút chần chừ, mặc dù rất muốn ở lại thành phố W, nhưng lại không muốn làm một công việc không liên quan đến ngành tài chính, dù sao Tô Dịch mới đúng là chong chóng đo chiều gió cho cô: “Em muốn làm công việc liên quan đến tài chính, nên chạy nghiệp vụ cũng không sao.”
“Em mới vào công ty nên phải làm nghiệp vụ trước, sau đó rồi chuyển phòng. Mặc dù chưa được chuyên nghiệp, nhưng vẫn có thể nhận vào, sau khi em được chuyển qua bộ phận đầu tư, thì cũng coi như là được vào đúng chuyên ngành rồi.” Dứt lời lấy ra một tấm danh thϊếp từ trong túi ra đưa cho cô, “Anh tên là Sở Hà, phía trên danh thϊếp có số điện thoại liên lạc, suy nghĩ kỹ rồi trả lời lại cho anh biết.”
Dưới ánh đèn mờ mờ là một tấm danh thϊếp, cô nắm chặt trong tay, đây là một cơ hội, trước tiên cô cần phải bắt được, nếu thật sự không được thì vẫn có khả năng đổi công việc.
“Sư ca sắp xếp thời gian phỏng vấn đi!”
Sở Hà mỉm cười gật đầu: “Ngày mai đi! Em cứ gọi điện thoại theo số trên danh thϊếp là được rồi.” Dứt lời dừng lại một chút, “Gọi anh Sở Hà là được rồi.”
Khuôn mặt thanh tú của cô ở dưới bóng đèn đường màu vàng có vẻ cực kỳ xinh đẹp, cô nhoẻn miệng cười cao giọng nói: “Sở Hà, cảm ơn anh.”
Sau khi trở lại phòng ngủ, cô lấy tấm danh thϊếp ra nghiên cứu tới lui, mới phát hiện đó là công ty kế toán lớn của thành phố W, cô cầm danh thϊếp vui vẻ tới nửa ngày, thật đúng là trời sập chuyện tốt mà.
Rạng sáng ngày hôm sau cô đã bắt đầu khẩn trương, tìm Ô Thiến Hàm mượn một bộ đồ công sở, mặc dù mặc vào cuối mùa thu có chút lạnh, nhưng cô vẫn khăng khăng mặc vào, đứng trước gương, dù sao thì ấn tượng đầu tiên cũng rất quan trọng. Nhưng Liễu Bảo lại nói, người ta nhìn mặt mũi có thông minh lanh lợi hơn là bộ dáng, vừa nhìn mặt cô đã có cảm giác như con gái mặc trộm đồ của mẹ, cực kỳ không tự nhiên.
Cô nhận ra công ty kế toán không cần tuyển thêm người, nên lúc phỏng vấn chỉ có trưởng bộ phận ngồi bên trong, cũng chỉ hời hợt hỏi cô vài vấn đề, “Lập nghiệp như thế nào”. Một vòng phỏng vấn hoàn toàn là đang dạy cô chạy nghiệp vụ như thế nào, sau khi phỏng vấn xong mới hiểu, cô vào được đây không phải dựa vào phỏng vấn, mà là trực tiếp được chọn vào dựa vào mối quan hệ với Sở Hà.
Nhiệm vụ đầu tiên của cô là kiểm tra những công ty mới thành lập. Cô ôm một chồng tài liệu dày cộm chạy đến trước của cục công nghiệp và thương mại, hệ thống kiểm tra phát hiện tên công ty đã bị quá hạn đăng ký, nên cô chỉ có thể gọi điện thoại cho khách hàng. Khách hàng rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ, còn nói là đang ở Mỹ, sau đó ném cho cô một số điện thoại khác nói tìm chú của anh ta.
Mục Tiểu Tuệ không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi đến số điện thoại vừa mới nhận được, một ông chú tuổi trung niên chạy tới trước cửa cục công thương, sau khi nhìn thấy cô thì câu hỏi đầu tiên chính là: “Bỏ tiền vào công ty nghiệp vụ của các người, mà các người làm ăn như vậy đó hả, hay là thấy còn ít tiền quá, nên muốn đòi thêm tiền đúng không, việc gì phải kiếm lý do này lý do nọ.”
Cô không có cơ hội để giải thích, người đàn ông trung niên nọ lải nhải công kích rất có lực sát thương cho đến khi giải quyết xong xuôi, lúc về đến công ty thì mặt trời cũng đã lặn, thân thể mệt mỏi nhưng cũng không thể nào so được với uất ức trong lòng, cô ngồi ở phòng làm việc sững sỡ một hồi lâu.
“Em vẫn ổn chứ?”
Cô quay đầu lại phát hiện ra là Sở Hà, cô cố gắng xé ra một nụ cười mỉm: “Ban đầu ai cũng phải chịu ức hϊếp, nhưng mục tiêu cuối cùng của em là có thể ở lại trong phòng đầu tư, nhất định phải kiên trì.”
Lúc nói chuyện trong mắt cô lóe ra một tia sáng kỳ lạ, biểu hiện của Sở Hà trầm tĩnh như nước, anh ta chợt cười một tiếng: “Coi như hôm nay em làm thêm giờ, anh mời em ăn cơm.”
“Phải là em mời cơm mới đúng, anh đã giúp em có được công việc này mà.”
Sở Hà không tranh luận nữa, mục đích cuối cùng là cùng nhau ăn cơm, người nào mời người nào cũng không quan trọng.
Mục Tiểu Tuệ phát hiện Sở Hà tương đối trầm, có chút câu nệ, ăn một bữa cơm cũng chỉ nói mấy câu. Sau khi ăn xong anh ta đòi đưa cô về, Sở Hà và Tô Dịch sống cùng khu, nên đưa cô về cũng tiện, nên cô lập tức đồng ý.
Cô xuống khỏi xe Sở Hà rồi vẫy vẫy tay với anh ta một cái, nói: “Cảm ơn anh, ngày mai gặp lại ở công ty nhé, em lên trước đây.”
Cô còn chưa xoay người đã thấy Tô Dịch từ chỗ tối dưới cây nhãn l*иg đi tới, thấy Sở Hà thì cười một tiếng: “Cảm ơn cậu đã đưa Tiểu Tuệ của tôi về nhà.”
Khuôn mặt cô bỗng nhiên đỏ lên, chuyện tình của cô và Tô Dịch chỉ có mấy bạn học trong phòng ngủ của cô biết, nên cô hơi lúng túng khi mối quan hệ của bọn họ bị bại lộ dưới ánh mặt trời, dù sao thì Sở Hà cũng biết bọn họ là mối quan hệ thầy trò.
Sở Hà nắm chặt tay lái, khẽ gật đầu ý bảo: “Cũng đã muộn rồi, tôi đi về trước.” Ngoài cửa sổ xe lác đác vài ngọn đèn đường, lần này tình yêu còn chưa nở hoa đã héo tàn, nhất định là không bệnh mà chết.
Tô Dịch khẽ cắn răng, hung dữ chất vấn cô: “Đầu tiên gọi điện thoại cho em là ngoài vùng phủ sóng, sau đó nạp tiền điện thoại cho em, gọi lại thì tắt máy. Mục Tiểu Tuệ, em càng ngày càng được lắm!”
Cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mới phát hiện điện thoại bị hết pin nên tắt máy, cô vội vàng làm bộ đấm lưng cho anh, nịnh nọt nói: “Tô đại gia, hôm nay em gọi cả tỷ cuộc điện thoại, có cả gọi đi nước ngoài nữa, nên mới mau hết tiền, cộng thêm tối hôm qua em lại quên sạc điện thoại, nên hôm nay điện thoại hết pin.”
Anh kéo cô vào trong lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, hơi thở anh phớt qua bên tai cô: “Tiểu Tuệ, xảy ra bất cứ chuyện gì thì em đều có thể nói với anh, nếu khó chịu thì có l*иg ngực anh đây, không cần thiết phải ép buộc bản thân làm một công việc em không thích, em có thể dựa vào bả vai anh cả đời, anh có thể nuôi em mà.”
Mục Tiểu Tuệ sững sờ, ban đêm cuối thu rất lạnh, nhưng cô lại không cảm thấy lạnh lẽo một chút nào hết. Đầu cô chôn sâu vào trong l*иg ngực của anh.
“Sao anh biết?”
“Em nghĩ là anh yên tâm khi em gọi điện thoại nói đi phỏng vấn sao?”
Một ngày dài chịu đựng bao nhiêu uất ức, cộng thêm lời anh nói khiến cô xúc động không thôi, sau đó cảm động lập tức lấn át đi phần uất ức, cô ngẩng đầu lên nhìn vào con ngươi đen như mực của anh, toét miệng cười: “Tô Dịch, em phát hiện ra anh có vẻ yêu em say đắm rồi đúng không?”