Chương 15

Editor: Trà Đá.

Khi Tô Dịch đang bối rối không biết dùng cách gì để đánh thức Mục Tiểu Tuệ đang ngủ say ở bên cạnh thì cô đột nhiên trở mình, cô duỗi cái lưng mệt mỏi một cái, đôi tay nắm thành quyền xoa xoa đôi mắt ngái ngủ, mơ hồ hỏi: “Giáo sư Tô, chúng ta đến đâu rồi?”

Anh bỗng nhiên trợn to đôi mắt dài hẹp lên, nhìn cô chằm chằm không thể tin: “Em mở mắt ra mà xem.”

Xe đã sớm dừng sát ở bên đường, mùa đông cây ngô đồng chỉ còn là cái cây khô màu nâu xám, mặt trời đã về phía tây, cô hạ cửa kính xe xuống ngắm nhìn bốn phía, xung quanh có rất nhiều cửa hàng ghi rõ địa chỉ ở huyện G, vấn đề là cô không biết cụ thể là chỗ nào!

Cô lùi đầu về nâng cửa sổ xe lên, tóc cô bị gió Bắc thổi qua làm bết lại trên trán, cô quay đầu lại cười ngây ngốc với anh, sau đó nói một câu khiến anh giật mình: “Em cũng không biết về bằng cách nào nữa.”

Trong đầu anh chợt thoáng qua một câu nói: Em cười một tiếng, anh như rớt vào hầm băng.

Tô Dịch dựa vào ghế, tay xoa xoa huyệt thái dương: “Em đi xuống xem cảnh vật xung quanh một chút, các huyện nhỏ thường có chút thay đổi trong nửa năm qua, nhìn qua vài vòng là có thể nhận ra được gì đó.” Tối hôm qua anh làm thêm giờ, đến rạng sáng lại chạy đến chở cô về nhà, lái xe hơn ba tiếng đã mệt mỏi không chịu nổi, anh phải nghỉ ngơi dưỡng sức, không thể lái xe lúc mệt mỏi được.

Mục Tiểu Tuệ cắn chặt môi dưới đỏ mọng rồi nhìn Tô Dịch với ánh mắt tội nghiệp, cô còn chưa mở miệng thì đã nghe anh lớn tiếng quát: “Mau đi xuống tìm đường, nếu không thì hôm nay cũng chưa về được đến nhà đâu đó.”

Thật ra thì cô muốn nói là đã gần ba năm qua cô chưa về huyện, mỗi lần về đều đi nhờ xe, đâu cần phải đi qua huyện, mỗi lần đi qua huyện đều rất phiền phức.

Nhưng mắt thấy mặt trời xuống gần hết, dù sao cô cũng chẳng có quan hệ gì với Tô Dịch, cô đành bất đắc dĩ đẩy cửa xe đi ra ngoài, rồi nhìn dọc theo con đường rộng rãi tìm bóng dáng ngôi trường cấp hai.

Nói cho cùng thì Tô Dịch vẫn đánh giá cao Mục Tiểu Tuệ, cô đi ra ngoài làm một vòng suýt nữa thì không tìm ra vị trí xe của anh, cô chui vào trong xe rồi xoa xoa hai bàn tay lạnh lại với nhau, run rẩy nói: “Em không thể biết được đây là đâu nữa.”

Anh nâng trán: “Em có chắc là em đi học ở trường trung học trong huyện này không?”

Cô gật đầu chắc chắn: “Chắc chắn!” Sau đó cô thấy sắc mặt anh rất khó coi nên cúi đầu rơi vào trầm tư, chẳng lẽ cô không học trường trung học ở trong huyện này sao? Chẳng lẽ là cô nhớ nhầm rồi?

Anh nhắm mắt một chút để lấy lại tinh thần, bản đồ hướng dẫn rất mơ hồ, nơi này hoàn toàn xa lạ đối với anh, chỉ có thể dựa vào sự hướng dẫn mơ hồ của Mục Tiểu Tuệ ngốc nghếch này rồi.

“Em suy nghĩ cẩn thận lại một chút, xung quanh đây có kiến trúc nào đặc trưng….”

Anh còn chưa nói xong, thì cô đột nhiên tiến sát lại gần anh, thân thể cô lướt qua người anh, rồi trực tiếp bấm hạ cửa sổ xe bên anh xuống, nhìn về phía xa. Anh bỗng nhiên bị khóa, mùi thơm trên người cô trực tiếp xộc vào mũi anh, mái tóc buộc đuôi ngựa của cô cọ cọ trên chóp mũi anh khiến anh ngứa ngáy.

“Mục Tiểu Tuệ, em…..” Có thể đi xuống được hay không.

Hai bàn tay mềm mại của cô đặt ở trên hai vai anh lắc không ngừng, cao giọng hô to: “Em biết đường đi về rồi…..”

Tô Dịch chỉ cảm thấy đại não của anh vừa trải qua một trận khủng hoảng, anh âm thầm thở nhẹ một hơi, đặt cô trở lại ghế ngồi ngay ngắn rồi mới hỏi: “Em đã thấy gì?”

Anh vừa dứt lời thì cô lại nhảy đến bên cạnh cổ anh rồi chỉ vào cái tháp ở đằng xa, định thần lại nhìn rồi mới phát hiện ra một tháp đồng hồ mô phỏng theo đồng hồ Big Ben của Anh Quốc, chỉ là độ cao không giống nhau, kích cỡ không giống nhau, màu sắc cũng không giống.

“Thấy không, cái đó là tháp chuông của trường trung học em học lúc trước, thầy chỉ cần lái xe đến đó là em biết đường về.”

Anh nghiêng đầu nhìn chằm chằm gương mặt của cô bởi vì hưng phấn mà đỏ lên, cái này thật đúng là thông minh thì không đủ, mà thị lực cũng không rõ luôn.

Chiếc xe BMW màu xanh chạy xuyên qua các con đường lớn nhỏ trong huyện, rốt cuộc cũng lái xe đến trước trường học, sau đó cô móc giấy bút ra vùi đầu vào vẽ đại khái con đường đi, chờ Mục Tiểu Tuệ vẽ bản đồ xong thì Tô Dịch thiếu chút nữa xỉu vì tức.

“Mục Tiểu Tuệ, nhà em ở tỉnh bên cạnh mà sao em không nói sớm? Đi dọc theo con đường lúc nãy đậu xe cỡ một tiếng, rồi quẹo cua thêm nửa tiếng nữa là đến rồi.”

Cô oan ức níu chặt góc áo, cô tự biết bản thân đuối lý nên yếu ớt phản bác: “Cái đó….. Thầy cũng đâu có hỏi em đâu…..”

Tô Dịch: “……” Chuyện này là lỗi do anh.

Trước kia anh chỉ biết đầu óc cô cũng không đến nỗi nào, bây giờ anh hoàn toàn có nhận thức mới đối với cô, đó chính là……… lý sự cùn.

Xuyên qua kính chiếu hậu anh thấy ghế phía sau xe là vài người phụ nữ và con nít, đều là do Mục Tiểu Tuệ tiếp nhận khi đang đi được nửa đường, từ đoạn đối thoại anh cũng biết được là hàng xóm Mục Tiểu Tuệ.

Mục Tiểu Tuệ xoay người quỳ gối trên ghế trêu chọc đứa bé đang được một bà mẹ ôm vào lòng: “Tuệ Tuệ, ù a……, gọi dì mau…..” Cuối cùng dứt khoát nói: “Chị Lệ, phía sau nhiều người ngồi, cũng chen lấn khó chịu nữa, để em ôm Tuệ Tuệ được không?”

Hàng ghế phía sau có bốn người ngồi, chen lấn sao mà được nữa.

“Được, vậy làm phiền em.”

“Không có gì đâu chị.”

Tô Dịch lạnh mặt nhìn cô nhận lấy đứa bé từ bà mẹ rồi ngồi ngay ngắn lại, lần này còn chủ động thắt dây an toàn, đoán chừng là vì đứa bé.

Cô đang ôm một đứa bé chừng mười tháng tuổi, cô cúi đầu trêu chọc đứa bé, trong miệng còn lẩm bẩm, mái tóc đuôi ngựa rũ xuống như một luồng chỉ đen rơi vào nơi cổ, càng làm nổi bật da thịt trắng như tuyết….. Gợi cảm.

Gợi cảm?

Anh lập tức thu hồi lại ánh mắt, anh có cảm giác như giây thần kinh của mình có gì đó sai sai. Đúng vậy, chính là rối loạn thần kinh, thần kinh anh bình thường thì làm sao mà nhìn trúng Mục Tiểu Tuệ được đây?

Chỗ ngồi phía sau có một phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi tuổi cất giọng hỏi: “Tiểu Tuệ, một mình cháu thuê xe về hả?”

Cô trả lời nhưng mí mắt cũng không nâng lên: “Không phải, cháu làm gì có nhiều tiền như vậy, đây là….. là…… bạn học của cháu, chưa từng tới những vùng quê nhỏ, nên tranh thủ ba ngày tết muốn về quê thăm thú, vừa đúng lúc cháu có thể đi nhờ xe.” Mồ hôi lạnh túa ra toàn thân cô, cũng may cô thắng lại kịp thời, nếu cô nói Tô Dịch là giáo sư dạy cô, thì sẽ có cảm giác không đứng đắn. Cô vừa nghĩ đến thì hai má đỏ lên.

Dì Lý cười hì hì, hai mắt như phát sáng: “Dì thấy người bạn học này không bình thường chút nào……..”

Triệu Thẩm cũng vội vàng phụ họa nói: “Đúng vậy, các chị xem Tiểu Linh đỏ mặt hết cả lên rồi kia kìa.”

May mắn là Tô Dịch cũng không tồi, nếu không thì lời nói dối này xem như không đúng. Nhưng dì Lý và Triệu Thẩm người tung kẻ hứng càng làm cho cô thêm xấu hổ, ngượng ngùng.

Anh nghiêng đầu nhìn cô mỉm cười chỉ ra điểm đáng ngờ: “Tiểu Linh?”

Triệu Thẩm bừng hiểu ra, nhiệt tình giải thích: “Trước kia Tiểu Tuệ mang họ mẹ, gọi là Cơ Linh, sau này lên tiểu học thì chính sách nhà nước thay đổi, hiệu trưởng Mục nghỉ hưu sớm về nghiên cứu lúa nước, nên đổi sang gọi là Tiểu Tuệ, hy vọng trong thôn lúc nào cũng thu hoạch bội thu.”

Anh luôn luôn tự cao là bản thân nhẫn nhịn rất tốt, nhưng vẫn không nhịn được phì cười một tiếng: “Cơ Linh?”

Cô nghe ra trong lời nói của anh có mang theo ý cười, cho dù tay cô dỗ dành đứa bé nhưng cũng không quên quay đầu hung hăng trừng anh một cái. Sau đó thấy anh một tay lái xe, một tay bấm điện thoại rất nhanh, trong giây lát điện thoại di động của cô vang lên. Cô nghi ngờ lấy điện thoại di động ra, trên màn hình điện thoại có tin nhắn của anh.

“Ba em chắc chắn là phát hiện ra em không lanh lợi thông minh cho nên mới đổi tên cho em! Đúng, chắc chắn là như vậy.”

Cô hét về phía anh: “Là bởi vì trong gia phả đã ghi là Mục Tiểu Tuệ nên mới không đổi được.”

Một dãy người ngồi ở ghế phía sau cũng ngu si nhìn chằm chằm Mục Tiểu Tuệ không hiểu, một dòng điện nóng ran chạy khắp toàn thân cô, cuối cùng tụ lại trên khuôn mặt cô, chỉ cảm thấy lỗ tai đỏ ửng khác thường, nên cô giả bộ cúi đầu trêu chọc Tuệ Tuệ để che giấu đi sự khó chịu.

Vừa đến tỉnh thì cảnh vật đột nhiên thay đổi 90 độ thành những rừng trúc tươi tốt, rồi sau đó đập vào mắt mọi người đều là cỏ dại mọc thành bụi trong ruộng lúa.

Mục Tiểu Tuệ biết khoảng ruộng này là của nhà cô, cô ồ lên một tiếng: “Sao không có ai thu hoạch trong ruộng lúa hết vậy?”

Triệu Thẩm nói: “Mùa đông quá lạnh, chỉ có thể bỏ mùa vụ lúa mì mùa đông, nhưng mùa vụ sau phải đến tháng năm năm sau mới có thể thu hoạch được, như vậy thì bỏ lỡ thời gian gieo hạt lúa sớm rồi, ba cháu rõ ràng là công toi rồi.”

Cô nhìn căn nhà đơn sơ thấp bé ở bên cạnh ruộng lúa, đó là chỗ ở tạm thời khi ruộng lúa cần bơm nước cả đêm, nhiều lúc mùa hè ba Mục phải đến đó ngủ lại mà không có điều hòa. Cỏ hoang vàng úa đập vào mắt cô, ánh mắt cô bỗng nhiên trầm xuống, cô…. Có phải đã quá ích kỷ hưởng thụ sự ấm áp của gia đình mà lại quên đi sự thật không?

Hơn hai mươi phút sau con đường trở nên rộng rãi hơn, từng dãy nhà nằm san sát nhau hiện ra, sau đó là một mảng rừng trúc xuất hiện, Mục Tiểu Tuệ chỉ vào con đường xi - măng trước mắt nói: “Quẹo bên trái rồi chạy đến khi thấy một ngôi nhà mái ngói màu xanh dương đậm rồi dừng lại là được.”

Tô Dịch làm theo lời cô nói, dừng chính xác ở trước cửa, mọi người ở ghế sau lục tục đi xuống xe, Triệu Thẩm hài lòng vỗ vỗ vai Tô Dịch: “Chàng trai, cảm ơn cháu.”

Anh nở nụ cười rồi trả lời lễ phép: “Không có gì đâu ạ.”

Đuôi mắt Tô Dịch phát hiện nhà của Mục Tiệu Tuệ là hộ đầu tiên, sau đó theo thứ tự là nhà dì Lý, nhà chị Lệ rồi đến nhà Triệu Thẩm, còn một người nữa đi thật xa cũng không biết cụ thể là nhà nào.

Anh xuống xe giúp Mục Tiểu Tuệ xách hành lý, cô vội vàng tiến lên giành lại hành lý, rồi thúc giục Tô Dịch đi về nhanh một chút, chỉ sợ ba mẹ Mục ra ngoài bắt gặp thấy Tô Dịch thì cô lại phải tiếp tục nói dối nữa.

Anh nhíu lông mày: “Mục Tiểu Tuệ, em định qua sông rút ván sao? Em nói để tôi ở lại đây chơi ba ngày mà?”

“……….” Một lúc lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Thầy tưởng là thật sao?” Cô chỉ bịa chuyện vậy thôi.

Nhà họ Mục có ba tầng lầu, trái phải đều có nhà để xe và phòng bếp, ống khói trong phòng bếp đang bốc khói trắng ra ngoài, ở phía trước nhà có hai cây cột to màu đỏ chống đỡ mái nhà duỗi cong.

“Tôi đương nhiên tưởng là thật, nếu không thì chuyến đi này tôi lỗ quá rồi, tôi cũng cần phải nghỉ ngơi một chút chứ.”

Cô nói bóng nói gió: “Ủa, ngày mai thị trường chứng khoán cũng đâu có nghỉ ngơi!”

Mặc dù Bà nội Mục đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng mắt vẫn tỏ tai vẫn thính, cơ thể khỏe mạnh, bà nghe được giọng của Mục Tiểu Tuệ ở trước cửa nhà, vui vẻ nói: “Tiểu Tuệ về rồi đó à, vừa đúng lúc ăn cơm.”

Mục Tiểu Tuệ lên tiếng: “Dạ, bà nội vào trước đi, con vào ngay đây.”

Mục Tiểu Tuệ vội vàng muốn nhét Tô Dịch vào lại trong xe, rồi chắp tay trước ngực cầu xin anh: “Giáo sư Tô, đại gia Tô, có chuyện gì thì liên lạc qua điện thoại được không, thầy đi về trước dùm em đi mà!”

Ba Mục cũng nghe tiếng nên đi tới, đúng lúc thấy cô đang lôi lôi kéo kéo Tô Dịch, nhất thời có chút kinh ngạc: “Tiểu Tuệ, người này là?”

Cô giống như bị điện giật, lập tức buông tay ra: “Bạn học, người này là…. Bạn học với con.” Trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt, nói dối thì mũi sẽ mọc dài ra mất, hơn nữa đây là một lời nói dối không ổn chút nào!

Tô Dịch vội vàng đứng dậy khẽ gật đầu: “Chú Mục khỏe không ạ….”

Mục Tiểu Tuệ bất mãn bĩu môi, cô vừa nói là bạn học thì anh lập tức giả bộ nai tơ rồi, ba Mục hơn anh đến mười bốn tuổi.

“Cháu đưa Tiểu Tuệ về đây sao?” Ba Mục nhạy bén quét mắt qua bảng số xe BMW, hỏi.

Tô Dịch còn chưa mở miệng thì Mục Tiểu Tuệ đã nhanh chóng giành đáp: “Vừa lúc cậu ấy đến đây có việc, nên cũng tiện đường đưa con về, ha ha….. là tiện đường…… tiện đường…..”

Ba Mục trầm ngâm chốc lát: “Vừa đúng lúc đến giờ cơm, vào cơm nước xong xuôi rồi đi!”