Chương 24
“Thật là không có mắt” tổng tài Phú Hắc đập bàn đứng dậy, long trọng phát biểu cảm nhận sau khi nghe kể chuyện. “ Xem ảnh áo tắm của cô không bằng tự mình mặc quần bơi rồi soi gương.”
Tuyệt đối là biểu tình nghiêm túc mà.
Người họ Tô nào đó bắt đầu buồn bực một cách trầm trọng, ngượng ngùng nhìn ngực của mình, mân mân miệng: “Sếp à, không phải có câu nói “lạc đà gầy còn hơn ngựa béo”(*) sao, quất chung quy vẫn là một loại quýt, bánh canh nhỏ đến cùng vẫn chắc hơn bánh đa.”
(*) Méo mó có hơn không.
Ánh mắt Phú Hắc lấp lánh, nhìn thẳng vào quất vàng, bánh bao canh, rất lâu sau mới gật gật đầu “Lạc đà quả thật cũng quá gầy.”
…= =||||
Lại đến thứ 2, có một đồng nghiệp mới đến, làm về bên tiêu thụ, chưa thấy người đến đã nghe thấy tiếng: “Xin chào các chị em, sau này có gì xin mọi người giúp đỡ.”
Người đó cúi người 90 độ, làm cho Tô Tố kinh động đến mức cảm thấy hoang mang. “Miễn lễ, miễn lễ” ái khanh bình thân, may mắn hôm qua xem là phim cổ trang nổi tiếng chứ không phải là “Thâm cung nội chiến”.
“Sau này tôi sẽ cùng công tác với chị rồi” rõ ràng là một nam nhân cao lớn thô kệch, ánh mắt lại có thể xum xoe đến mức long lanh mọng nước.
Đi chết đi, mình có già đến thế sao? Tô Tố xoa mặt, biểu hiện sụp đổ.
“Tôi tên Bốc Diệu Liễm.” Cái cậu Tiểu Bốc này lại còn không biết quan sát sắc mặt lời nói của người khác nữa, ngón tay cậu ta tạo thành hình hoa lan chỉ (*) vểnh lên trời.
(*) Giống như tay của Quan Âm Bồ Tát
Thật mất mặt, cái tên này quá được, quá mức mạnh mẽ.
Phụt, miệng Tô Tố phun ra nước nóng, Bốc Diệu Liềm vươn tay xoa mặt, tiện thể nếm nếm, biệu hiện vui mừng “Là nước chanh, tôi thích uống loại này nhất.”
……Tô Tố trở nên trầm mặc, nước chanh à, sau này không thèm uống nữa.
Tổng bộ có một khách hàng lớn đến thăm, Boss Phú Hắc đành quyết định di giá về tổng bộ.
Một đoàn người mặc đồng phục, hoành tráng đứng ở phòng chờ máy bay, Bạch cốt tinh cực kì vui vẻ nói: “Sếp à, anh có muốn các nhân viên của khu vực Hoa Đông chúng tôi cất cao giọng, hát một khúc ‘Đấu tranh mới giành được thắng lợi’ để tiễn anh không?”
Boss Phú Hắc tao nhã cười, ánh mắt nhìn về một hướng, nhìn đến nỗi đồng chí Tô Tố cảm thấy ớn lạnh, không đợi Tô Tố phản ứng, đã thấy một ánh sáng màu xanh chớp qua.
Quay đầu lại lần nữa, thật là khó có thể chịu được.
“Trong lúc chán nản không khỏi cảm thấy sợ hãi, cho dù mất đi hi vong, mỗi ngày mơ mơ màng màng….” dùng chất giọng Mân Nam (*) tiêu chuẩn, đồng chí Bốc Diệu Liễm ca hát với tình cảm dạt dào, tay cầm bút bi, phát huy ngay tại chỗ, hai mắt nhắm chặt, thanh âm trào dâng, trực tiếp làm cho Bạch Cốt Tinh nghe mà hốc mắt ngấn lệ, cánh tay vung lên: “Tô Tố, múa một điệu đi.”
(*) Mân Nam: là một ngôn ngữ thuộc hệ ngôn ngữ Hán-Tạng được nói như tiếng mẹ đẻ ở miền nam của Phúc Kiến TQ.
… Quá mất mặt, quá hèn hạ, quá….
Thôi vậy, chúng ta đành phải cúi mình vì năm đấu gạo, nhảy đi thôi, đằng nào hôm nay mình cũng mặc quần ống đứng.
Uốn gối, đứng thẳng, cánh tay nâng lên.
Bộp, bộp, bộp, bộp, boss Phú Hắc rất vui, vui vẻ vẫn không quên khích lệ 2 câu: “Rất tốt, trạng thái tinh thần rất được”
Ánh mắt như có như không liếc đến Tô Tố, gật gật đầu “ Tô Tố, ăn nhiều lên một chút, nuôi lạc đà béo lên.”
Nói xong, boss Phú Hắc vẫy tay rồi lên máy bay, để lại Tô Tố đang hóa đá, hay tay ôm ngực, nước mắt giàn giụa.