Chương 22
Bởi vì phải học lại nên ngay cả sinh nhật bản thân cũng không vực dậy nổi tinh thần của bạn học Tô Tố.
“Tô, mau nhận lấy.”
Cái túi thủ công truyền thống với 3 màu đỏ, trắng, xanh (1), phía bên trên có thắt một kiểu nơ bướm không biết thuộc loại nào, dán một hàng chữ “Sinh nhật vui vẻ.”
Thần thánh phương nào, ngay cả sinh nhật bản thân cô cũng dò la ra được.
Sờ sờ cái bao nóng hổi, vẫn còn có chút cảm giác, bạn học Tô Tố bỗng chốc sởn tóc gáy. May mà bản thân đang đứng trước kí túc xá nữ, nếu như chỉ có một mình cô, món quà kỳ dị như này tuyệt đối không thể nhận.
Tô Tố run lẩy bẩy, vừa mở ra thì có một người đàn ông nhảy ra từ bên trong, hét lớn :“Supprise”.
Quả nhiên là vừa kinh vừa hỉ, bạn học Tô vẫn chưa kịp hít thở liền ngã thẳng đơ trên mặt đất, nửa ngày sau mới xoa xoa ngực lấy lại không khí, thật quá mức kinh dị mà. Phim kinh dị lại thăng cấp rồi, aaaa, Tô Tố gào thét, lại thăng cấp nữa rồi. Từ phim kinh dị Châu Á – Thái Bình Dương phát triển thành phim kinh dị quốc tế, lảo đảo lảo đảo, họ Tô nào đó chính thức sụp đổ.
“Bạn thân à, anh rốt cuộc thích gì ở tôi chứ, tôi thay đổi không được sao ?”
Sụp đổ rồi lại sụp đổ, không thể trở nên biếи ŧɦái trong lúc sụp đổ được, nhất định phải trở nên lợi hại hơn.
“Em chỗ nào tôi cũng thích cả, tôi chính là rất thích em.” Bạn học Chân vẻ mặt si mê nói. OTZ (2)
“Anh vô tình, anh hung ác, anh vô cớ gây sự.” sụp đổ đến mức cực điểm, họ Tô nào đó bắt đầu nói năng lộn xộn.
“Vậy em thì không vô tình??? không hung ác??? không vô cớ gây sự?? Ngay cả chút cơ hội cũng không dành cho tôi.” Họ Chân nào đó bày ra vẻ mặt vô tội.
“Tôi vô tình chỗ nào? Hung ác chỗ nào? Vô cớ gây sự chỗ nào!? Tôi chỉ không thích anh thôi” Tô Tố la hét gào thét.
“Em không vô tình chỗ nào?? không hung ác chỗ nào?? không vô cớ gây sự chỗ nào?? Tôi vì em mà phải bỏ học N ngày rồi.”
“Tôi cho dù vô tình, hung ác, vô cớ gây sự đến mức nào đi nữa cũng không bằng được anh vô tình, hung ác, vô cớ gây sự. Không ngờ anh lại khiến tôi phải học lại môn học kia, số tiền rất lớn đó.” Tô Tố hai tay ôm đầu hét lớn.
“Tô, em không thể hận tôi, không thể vì tôi yêu em như vậy mà hận tôi.” Ngay cả lỗ mũi của Nhĩ Khang (3) cũng không thể phồng to bằng tên họ Chân nào đó, thế nên lời kịch của bà Quỳnh Dao chui ra từ miệng của tên Chân kia càng trở nên buồn nôn.
Quỳnh Dao à, mình cũng biết đó nha. Thúy Ti đứng ngoài quan sát không kiềm chế nổi niềm hưng phấn, rốt cuộc nhịn không được rú lên một tiếng xen vào “Tớ biết anh ấy yêu bạn yêu đến mức đau khổ, tớ cũng biết bạn yêu anh ấy yêu đến mức đau đớn.”
Bà Quỳnh Dao à, lời kịch của bà quả nhiên là vô cùng bá đạo, câu này vừa thốt ra, xem ai dám tranh đấu.
==|||| Sụp đổ, lăn lộn rồi lại gào thét.
“Im miệng!” Tô Tố cùng Chân Phiên Chấp hiếm có được lần tâm linh tương thông, cùng nhau quay đầu, bắn ánh mắt gϊếŧ người về phía họ Thúy nào đó.
Cuối cùng món quà sinh nhật đã hạ màn dưới sự sụp đổ của bạn học Tô.
Nửa đêm gió lạnh từng đợt ùa vào, điện thoại của người họ Tô nào đó bất chợt rung dữ dội “Trung với Mao chủ tịch, trung với Đảng, Đảng là cha mẹ ta, ai dám nói Đảng không tốt, lập tức cho hắn gặp Diêm Vương.”
Toàn bộ kí túc xá cùng nhau ra sức căm phẫn, đập ván giường gào thét :“Tô Tố, tắt ngay mấy câu nhại lời Mao chủ tịch của cậu đi.”
Nước mắt lưng tròng, các cậu thật không có tinh thần giác ngộ chi hết, bạn học Tô cuộn cuộn chăn, ấn nút nghe máy.
“Tô Tố, Nam Kinh hồ nào lớn nhất ?” Lại nữa rồi, lại nữa rồi, huynh đệ à, hôm này là tiết thanh minh đó.
“Hồ Huyền Vũ.”
12 giờ, anh ta muốn làm gì chứ? Vô số vạch đen xuất hiện trên người Tô Tố, trải từ đỉnh đầu đến tận gót chân.
“Được, được, vậy tôi sẽ đi hồ Huyền Vũ.” Cạch một tiếng liền cúp máy.
Im lặng hồi lâu, họ Tô nào đó rốt cuộc hoàn toàn sụp đổ, đầu va vào vách tường vang lên tiếng “thùng thùng”. Mẹ nó, có để cho con người ta sống hay không, không thể ngờ được 12h đêm rồi anh ta còn đi dạo hồ Huyền Vũ.
Ôm lấy chăn, nhắm mắt được năm phút, rốt cuộc không chịu được lương tâm khiển trách, họ Tô nào đó quyết định mò đến hồ Huyền Vũ trong đêm khuya, giải cứu đồng chí Chân Phiên Chấp.
Đồng chí cách mạng, một không sợ khổ, hai không sợ chết, vững bước tiến lên phía trước.
(1) Giống màu vải bạt:
(2) Chữ orz bắt nguồn từ một icon của cư dân mạng Nhật Bản, xuất phát từ hình ảnh một người cúi đầu, chống tay quỳ xuống đất. Icon này được tạo nên vào năm 2004, sau đó được teen Đài Loan, Trung Quốc sử dụng, dễ diễn tả ý : “Trời ơi, tại sao lại như vậy?!” Từ lóng orz có nhiều biến thể, như: Or2, On_, Otz, OTL, sto, Jto,…
(3) “Hoàn châu cách cách” là tiểu thuyết lãng mạn của nữ nhà văn Quỳnh Dao. Các tác phẩm của bà đa phần tạo ra cảm giác “sến đến rụng rời” hoặc là “lâm li bi đát”, còn về mũi của Nhĩ Khang thì…xin mời tưởng tượng!