Chương 2
Tổng bộ tại Bắc Kinh, cách bài trí hiện tại vẫn không bằng ở khu Hoa Đông, ví như, tòa nhà này vẫn phải dùng thang máy, không được tiện cho lắm, nhà ăn thì cấp trên cấp dưới vẫn phải cùng nhau dùng chung, không được tự do cho lắm. Đương nhiên vẫn có một đặc điểm mà Tô Tố không biết, đó chính là phân mức ăn uống, chẳng hạn như mức ăn của phụ nữ là 2 cái bánh bao thịt, còn đàn ông thì 3 cái bánh bao thịt.
“Giám đốc Bạch, bản thân em cho rằng bánh bao ở đây không bằng bánh bao Phú Xuân ở Dương Châu” Tô Tố một ngụm nuốt xuống hai cái bánh bao thịt vừa cầm trên tay, bắt đầu chiến đấu với cái bánh bao thứ ba, do đến muộn, hiển nhiên người ít, ngay cả những cái bánh bao bổ dưỡng ở trên bàn kia cũng ít đến đáng thương.
Bạch cốt tinh ngẩng đầu, lặng lẽ gặm cái bánh bao nhân thịt của mình. Vừa rồi quên không nhắc con nhỏ này, phần ăn của cô ta đã vượt mức rồi, đương nhiên, nếu như mỗi người phụ nữ mà có thể ăn màn thầu Sơn Đông tựa như ăn bánh bao thịt thì chắc phải có một kĩ năng cao siêu nào đó.
“Tô Tố, cô cứ ăn tiếp, tôi về khách sạn, nếu có việc gì thì liên lạc điện thoại” Gặm nốt cái bánh thứ ba, uống hết bát cháo chỉ toàn nước là nước, Bạch cốt tinh nhíu mày, đột nhiên nhớ ra những tư liệu cần trình lên tổng bộ vẫn chưa hoàn thành.
“Oh, vâng”, bạn Tô vui vẻ gặm nhấm, hoàn toàn quên mình đang ở nơi nào. Bất giác cô đã gặm hết cái bánh thứ ba, xoa xoa cái bụng thấy vẫn còn chỗ chứa liền đứng dậy, tay tiếp tục mò hướng bánh bao thịt, ừm, bánh bao thịt.
“Đúng là không ngon bằng bánh bao Dương Châu” bạn Tô lầm bầm lầu bầu trong khi bụng mình thì bắt đầu phình lên.
“Không ngon ở chỗ nào?”
“A?” Tô Tố ngẩng đầu, “Chả lẽ anh không biết?” Uổng cho một người đẹp răng trắng môi hồng, ngọc thụ lâm phong, sao vị giác lại có thể thấp kém đến vậy.
“Nói xem nào” Người mới đến đặt cái đĩa chỉ có một cái bánh bao trong tay mình xuống mặt bàn, khoanh tay hỏi.
“Cái này,” con mắt Tô Tố đảo quanh, cười hì hì đáp lời : “Ăn miếng đầu tiên, không cắn được nhân bánh, đến ăn miếng thứ hai thì đã gặm qua cả nhân rồi” chỉ vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn của mình, cười hì hì, “ Ngay cả cái miệng nhỏ thế này cũng có thể cắn qua hết được nhân bánh.”
“Thực sự là không ra gì….” người mới đến chán ghét đáp lại, vừa nói vừa chỉ vào nửa cái bánh đang ăn dở trên tay Tô Tố, “loại bánh bao khó ăn như thế này mà cô lại có thể ăn được hết 4 cái?” cứng ngắc nhịn xuống nửa câu chửi thề, ‘trong đó có 2 cái bánh là phần của tôi đó.’
“Đúng rồi, tôi không ăn hết được 4 cái” Tô Tố đùng một cái bỏ nửa cái bánh trong tay xuống mặt bàn, để tay áo vào sát miệng lau lau. Vệ sinh cá nhân cần phải chú ý, cử chỉ dáng vẻ phải tự nhiên thoải mái, cấp trên quy định rõ ràng, cho nên ống tay áo có thể bẩn nhưng miệng tuyệt đối phải sạch sẽ.
“Cô sao có thể vứt bánh đi?” “Còn dùng đồng phục lau miệng nữa” người mới đến đau đớn tột cùng, khóe miệng co giật, sắc mặt vặn vẹo khó coi.
“Hừ” Anh cứ a a ô ô to tiếng như vậy để làm cái gì? Tô Tố trợn mắt, cười hì hì, lấy cái bánh từ mặt bàn lên “ Nếu như anh không chê, thì tiếp tục ăn nốt cái bánh này đi.”
Miệng há to, nghẹn họng trân trối, anh chàng nào đó hoàn toàn suy sụp.