Chương 9: Cha, cha có thấy tiểu sư phụ của con rất cô đơn không?

Đội ngũ leo lên tháp lập tức dừng lại.

Bùi Hà Yến cầm cây đèn, từ phía trước đi lại.

Anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng che canh ngọn nến đang lay động, kiểm tra vết thương của Liễu Chí Sinh. Ông đang đi dép lê, ngón chân cái bị kẹt vào khe cầu thang, đỏ ửng lên.

"Không có vết thương ngoài." Bùi Hà Yến ngẩng đầu nhìn Liễu Chí Sinh: "Nhưng chắc sẽ có máu bầm."

Liễu Liễu thò đầu qua, cẩn thận quan sát một lát: " Có phải sẽ phải cắt cụt không?"

Liễu Chí Sinh vốn đang đau đến mức không nói được lời nào, nghe vậy, suýt nữa muốn tiễn cô con gái ruột này đi cho rồi: "Ta cắt chi thì có lợi gì cho con?"

Bùi Hà Yến nghiêng đầu, liếc nhìn Liễu Liễu.

Dưới ánh nến, khuôn mặt cô gái như sứ tinh khiết, không một tì vết. Lúc này, môi cô hơi cong lên, cắn nhẹ môi dưới, nụ cười ranh mãnh mà rực rỡ: "Ai bảo cha không nghe lời khuyên, con đã nhắc rồi."

Liễu Chí Sinh biết mình sai, lười tranh cãi với cô. Ông hỏi Bùi Hà Yến: "Cầu thang này hỏng nặng thế, sao không ai đến sửa chữa?"

"Vì tính chất đặc thù của tháp Phù Đồ Vương, thường thì chả ai tới đây." Bùi Hà Yến thấy Liễu Chí Sinh đã đỡ đau, liền tiếp tục lên lầu.

Lần này, anh đi chậm hơn một chút.

Tính chất đặc thù?

Liễu Liễu nghe thấy từ nhạy cảm, liếc nhìn ra ngoài tháp.

Tháp Phù Đồ Vương là một tòa Tàng Bảo Lâu rất lớn, nhưng bên trong giống như có một hố đen, ánh sáng không bao giờ chiếu tới.

Lần trước, khi bão cát đến, mọi người tạm lánh vào tháp, đã từng nói về nó. Tháp này tuy là tháp Phật, nhưng không có chút phật tính nào. Luôn lạnh lẽo, u tối, giống như là tháp giam giữ yêu quái. Khi Liễu Liễu dựng tai lên, muốn nghe thêm vài thông tin nội bộ, thì đã đến tầng 6.

Bùi Hà Yến mở cửa, nghiêng người để hai người vào trước.

Vừa vào phòng, Liễu Liễu đã ngửi thấy mùi hương thơm phức pha chút khói. Nó khác với mùi nước hoa của Liên Ngâm Chi, không có sự phân biệt hương đầu, hương giữa hay hương cuối, mà là một mùi hương phảng phất mùi hoa quyện với mùi sữa. Nếu không phân biệt kỹ, có vẻ như nó không thuộc về bất kỳ loại hương cụ thể nào, không phải mùi gỗ cũng không phải mùi sữa. Nhưng khi ngửi kỹ, nó phức tạp như một bài toán khó với vô số cách giải. Mỗi cách bóc tách đến cuối cùng, đều vừa đúng lại vừa không, vừa bí ẩn lại đặc biệt.

Liễu Chí Sinh vốn am hiểu về hương, nên nhận ra ngay đây là một loại trầm hương kì nam quý hiếm.

Ông đã quên đi đau đớn ở ngón chân, cũng quên luôn cảm giác ngượng ngùng khi đến đây khuya, hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào án hương: "Thơm quá!"

Liễu Liễu phụ họa gật đầu: "Thơm thật." Thơm nức nở.

Trong phòng đều là sách, có cả bản gốc lẫn bản sao.

Bản gốc đương nhiên không thể mang ra khỏi tháp, Bùi Hà Yến lấy một số cuốn sao chép, đặt lên bàn cho Liễu Liễu chọn. Sau khi lo liệu cho Liễu Liễu xong, Bùi Hà Yến lấy ra bộ dụng cụ pha trà, pha cho Liễu Chí Sinh một tách trà Long Tỉnh: “Ở đây điều kiện hạn chế, đun nước pha trà cũng khó, chỉ có Long Tỉnh là có thể pha trực tiếp với nước nóng.”

" Đêm khuya làm phiền anh đã không phải phép rồi." Liễu Chí Sinh nói cảm ơn, nhìn về phía Liễu Liễu: "Tính tình nó nóng nảy, ta cũng không làm gì được."

Bùi Hà Yến theo ánh mắt ông nhìn về phía Liễu Liễu, cô nửa nằm trên bàn, lật từng trang kinh sách, miệng lẩm bẩm. Anh không cần đọc khẩu hình cũng biết cô đang tính toán gì. Bởi lẽ, những suy nghĩ vụn vặt trong lòng cô đều thể hiện hết lên khuôn mặt.

Liễu Liễu đúng là đang suy nghĩ.

Quyển nào quá phức tạp, chữ nhiều quá, không cần; quyển nào quá dài, nội dung không hiểu, cũng không cần.

Nhưng kinh thư vốn khó hiểu. Cô lật liên tục năm quyển, vẫn chưa tìm được quyển nào vừa ý.

Liễu Chí Sinh nhấp một ngụm trà, ông thích uống trà hơi đắng, chờ vị ngọt sau đó. Không ngờ, Long Tỉnh của Bùi Hà Yến tuy không phải loại ông thích, lại bất ngờ mát lạnh, ngọt lành, hương trà thuần khiết.

Nhìn Bùi Hà Yến, ánh mắt ông có chút thay đổi: "Ta tưởng anh sống khổ sở lắm, i ngờ lại ung dung tự tại, tự thành thế giới riêng."

Bùi Hà Yến cười, không để tâm: "Một ly trà, một nén nhang, mà thầy đã thay đổi cách nhìn về tôi sao?”

"Không đến mức nông cạn thế." Liễu Chí Sinh giải thích: " Anh và tôi tuy không cùng thế hệ, nhưng tôi chưa bao giờ coi tuổi tác của anh là vấn đề. Anh dù trẻ, nhưng kiến thức sâu rộng, có nhiều điều tôi phải học hỏi từ anh."

Dứt lời, ông ngừng lại, nhìn qua phía Liễu Liễu: "Liễu Liễu đã kể với tôi, mấy ngày tôi mất liên lạc, nhờ có anh mà con bé giữ được tinh thần. Anh chăm sóc nó như vậy, tôi rất biết ơn.”

Bùi Hà Yến tuy có chút ngạc nhiên, nhưng suy nghĩ một chút, liền đoán được Liễu Liễu đã nói gì.

Anh ngại ngùng, hơi xấu hổ: "Chuyện nhỏ, không đáng phải cảm ơn."

Liễu Liễu dựng tai nghe hai người nói chuyện, nghe vậy, liền lên tiếng: "Cái gì chuyện nhỏ? Lục hào rất lợi hại mà!" Cô đóng kinh thư, dịch chuyển qua bên cạnh Liễu Chí Sinh: “Cha, nếu cha không tin, để tiểu sư phụ biểu diễn thêm cho cha xem.”

Liễu Chí Sinh và Bùi Hà Yến không hẹn mà cùng im lặng.

Người trước thì vì bị con gái mình làm xấu hổ không còn mặt mũi nào gặp ai, người sau thì vì bị ép buộc, chỉ thấy lòng đầy nực cười, nhất thời không biết nói gì.

Người trước thì vì bị con gái mình làm xấu hổ không còn mặt mũi nào gặp ai, người sau thì vì bị ép buộc, chỉ thấy lòng đầy nực cười, nhất thời không biết nói gì.

Liễu Liễu, hoàn toàn không tự biết mình vừa làm gì, thấy hai người không đáp lời, vẫn không nhận ra. Cô mỉm cười nhìn Bùi Hà Yến, giọng ngọt ngào hỏi: “Tiểu sư phụ, anh đoán quẻ giỏi thế, có thể đoán giúp tôi xem, khi nào tôi sẽ phát tài không?”

Thấy càng lúc càng lạc đề, Liễu Chí Sinh xấu hổ nhìn Bùi Hà Yến, túm lấy cổ áo sau của cô, kéo cô ra sau: “Con đã chọn kinh sách xong chưa?”

Liễu Liễu lắc đầu: "Chưa."

"Chọn xong rồi thì đi thôi." Liễu Chí Sinh tự đứng lên, tiện tay ôm vài quyển chép tay, kéo Liễu Liễu cáo từ: "Tôi đưa con bé về trước."

Nói xong, không đợi Bùi Hà Yến giữ lại, Liễu Chí Sinh kéo Liễu Liễu, bước nhanh ra khỏi phòng.

Liễu Liễu bị Liễu Chí Sinh kẹp vào nách, chân không chạm đất, cuống quýt la lên: “Con chưa nói xong mà, như thế này không lịch sự chút nào!”

Liễu Liễu Chí Sinh cười nhạt một tiếng: “Con đã không lịch sự rồi đấy.”

Tiếng dép lê lẹp xẹp xuống cầu thang vang lên, Bùi Hà Yến nhìn ly trà Long Tỉnh còn chút ít ở đáy, bất đắc dĩ đứng dậy tiễn khách.

Anh cầm giá cắm nến, đi ra cửa.

Trong tháp bất chợt nổi gió, tiếng gió thổi làm chuông gió dưới mái hiên kêu leng keng.

Bên trong, một khung cửa sổ chưa đóng kín bị gió thổi bật ra, khung cửa đập vào tường vang lên tiếng lớn. Gió đêm lập tức ùa vào, từng trang sách trong phòng bị lật tung, giống như có ai đó đang đọc sách, từng trang từng trang, giấy kêu xào xạc.

Liễu Liễu hoảng hốt, quay đầu lại.

Tiểu sư phụ đứng trên tầng sáu của tháp, ngọn nến trong tay bị gió đêm ép tắt, không còn chút ánh sáng nào. Cả không gian chìm vào bóng tối trong vài giây.

Ngọn gió nhẹ thoáng qua, nhưng ngọn lửa không hề tắt, nó không hề ngủ đông mà tiếp tục nhảy múa, bùng lên một lần nữa.

Bùi Hà Yến cũng từ trong phòng thu hồi ánh nhìn, anh đứng trên cầu thang cao, chuỗi Phật trên cổ tay rung lên trong gió. Anh nắm chặt chuỗi hạt, quấn quanh lòng bàn tay, nhìn ra khung cửa sổ còn đang mở toang, không tiễn thêm nữa, chỉ nhìn Liễu Liễu và Liễu Chí Sinh đi xuống tháp.

Liễu Liễu ngẩng đầu lên, vẫy tay chào anh.

Ánh nến hắt lên tường phía sau anh, bức bích họa tô vẽ những đóa kim liên, bột vàng lấp lánh dưới ánh nến như những bóng mờ lay động, gợn sóng bồng bềnh.

Anh đứng đó, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, tựa như một vị thần, cao quý và kiêu hãnh.

Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng cô vang lên tiếng chuông gió nhỏ, tựa như một bài thơ rực rỡ đầy màu sắc.

Giống như tiểu sư phụ bước ra từ bức tranh, đang ngồi trên tòa sen, một chân hơi khuất, vẻ mặt trang nghiêm.

Ánh nến chập chờn, hình ảnh trong đầu Liễu Liễu vụt tắt.

Ánh mắt Bùi Hà Yến cũng lúc này dõi theo cô. Khoảng cách quá xa, Liễu Liễu không nhìn rõ ánh mắt anh, chỉ cảm giác anh như bị băng giá bao phủ, cho dù ánh nến có ấm áp đến đâu cũng không xua tan được cái lạnh quanh anh.

Trên đường về, Liễu Liễu cúi đầu bước đi trong cát, im lặng suốt chặng đường.

Liễu Chí Sinh, vốn thiếu kinh nghiệm nuôi dạy con, bắt đầu với một trận thuyết giáo, nhưng khi thấy con gái không có phản ứng, ông bắt đầu tự nghi ngờ và không ngừng tự xét lại:

" Mình nói nặng quá? Làm tổn thương lòng tự trọng của con rồi?

Không đúng, thỏ bị ép còn cắn người, tính cách nó đâu phải kiểu thu mình chứ.

Nhưng tình huống này lại không đúng lắm, nếu nó tạo thành bóng ma tâm lý trong lòng con, sau này khi ông cần chăm sóc, liệu cô con gái nhỏ này có ngồi trước giường ông gặm hạt dưa mặc kệ ông sống chết không?

Nghĩ đến đây, Liễu Chí Sinh giật mình, nhân lúc mọi việc còn chưa quá tệ, cố gắng cứu vãn: “Liễu Liễu, cha chỉ có một mình con, không có kinh nghiệm gì. Nếu con thấy cha nói không đúng, con có thể nói cho cha biết con nghĩ gì.”

Liễu Liễu lấy lại tinh thần, kéo tay Liễu Chí Sinh: “cha.”

Liễu Chí Sinh ừ một tiếng, gương mặt đầy trìu mến nhìn cô.

Liễu Liễu hỏi: “cha có thấy, tiểu sư phụ của con rất cô đơn không? Anh ấy một mình ở trong tháp, liệu có sợ không?”

Liễu Chí Sinh tức thì ngỡ ngàng, như vừa bị dội một gáo nước lạnh: “……”

Ông đang kiểm điểm sâu sắc, thì ra trong đầu cô con gái của ông chẳng để lại chút chỗ nào lời ông nói.

Dù hơi bực mình, nhưng Liễu Chí Sinh vẫn nghiêm túc trả lời câu hỏi của Liễu Liễu: “Anh ấy không ở một mình trong tháp, sư phụ của anh ấy là Đại sư Quá Vân đã về chùa làm việc, xong việc sẽ quay lại.”

Liễu Liễu lại hỏi: “Họ vẫn luôn sống trong tháp sao? Trong tháp không có nước và điện, sinh hoạt rất bất tiện.”

Liễu Chí Sinh đáp: “Cái này thì cha không rõ lắm.”

Liễu Liễu ừ một tiếng, đi thêm vài bước rồi lắc tay Liễu Chí Sinh: “Cha, cha có thấy tiểu sư phụ không giống với người khác không?”

Liễu Chí Sinh nắm chặt tay cô, hỏi lại: “Con thấy anh ấy không giống chỗ nào?”

“Chỉ là không giống.” So với con, so với cha, so với tất cả những người con từng gặp.

Để dễ hiểu hơn, Liễu Liễu đổi cách nói: “Cha ở ngoài tường tô vẽ bích họa, còn anh ấy như người bị nhốt trong bức họa.”

Liễu Chí Sinh không hiểu lắm, nhưng cũng không ngăn cản ông cố gắng lý giải ý của Liễu Liễu: “Có thể vì anh ấy từ nhỏ đã sống ở chùa.”

Bùi Hà Yến vào chùa năm sáu tuổi, bái đại sư Quá Vân làm sư phụ. Đại sư Quá Vân là nghệ nhân điêu khắc nổi tiếng trong nước, đặc biệt giỏi về điêu khắc tượng Phật. Bùi Hà Yến là đệ tử của ông, sau hai năm chơi bùn đất, tám tuổi đã chính thức bắt đầu học điêu khắc. Đến nay, dù chỉ mới ngoài hai mươi, nhưng tương lai đã rất rộng mở.

Liễu Liễu nghe xong, biểu cảm trên mặt cô tức thì trở nên đặc biệt.

6 tuổi chơi đất sét, tám tuổi học điêu khắc. Điều này có gì khác với cô bị Liên Ngân Chi ép buộc chứ!

Liễu Liễu tiếc nuối thở dài một hơi: “Anh ấy thật sự quá đáng thương.”

Liễu Chí Sinh: “???” Cái gì? Con nói gì thế?

Ông nói gì sai sao, tại sao lại đi đến kết luận Bùi Hà Yến đáng thương?

Anh ta có gì đáng thương đâu! Đốt trầm kỳ nam, chơi xá lợi Phật! Nếu mà tính là đáng thương! Nếu nói đáng thương, thì ông đáng thương đến mức nào!

Liễu Liễu không thể hiểu được Liễu Chí Sinh bực dọc từ đâu mà ra, cũng như Liễu Chí Sinh không thể cảm thông cho nỗi khổ tâm của cô.

-------===