Chương 11: Xong rồi, xong thật rồi, lần này chết chắc!

Xong rồi, xong thật rồi, lần này chết chắc!

Cô không chỉ chép lại một quyển kinh Phật mà còn làm mất luôn cả quyển kinh đó!

Liễu Liễu quay lại tìm quyển kinh bị mất. Đường từ ký túc xá đến hang đá cũng không quá phức tạp, cô vẫn nhớ rõ đường về. Nhưng trời dần tối, cô cúi đầu lần mò tìm, đừng nói là quyển kinh, ngay cả một tờ giấy cũng chẳng thấy đâu. Thấy bóng đêm đang buông xuống, Liễu Liễu biết rằng khi về đến nơi không thấy mình, Liễu Chí Sinh chắc canh sẽ lo lắng, nên cô chỉ còn cách quay về trước.

Như cô ấy đã đoán, Liễu Chí Sinh không thấy Liễu Liễu, đang hỏi dì Khánh mà cũng không biết tình hình của cô ấy, chuẩn bị khóa cửa đi ra ngoài tìm. Vừa quay đầu lại, anh thấy Liễu Liễu bụi bặm, trông như vừa bò ra từ đất, trông rất nhếch nhác, lập tức hoảng hốt: “Sao lại ra nông nỗi này?”

Liễu Liễu mặt mày ỉu xìu, ngước mắt nhìn cha một cái rồi lại cúi đầu, bước chân nặng nề đi vào phòng. Liễu Chí Sinh theo sau vào nhà, ông đóng cửa lại, cẩn thận hỏi: “Có chuyện gì vậy??”

Liễu Liễu mím môi, Có chuyện gì vậy?

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, vẻ lo lắng trên mặt Liễu Chí Sinh tan biến. Ông hơi trầm ngâm, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, cúi xuống quan sát một lát, thấy cô thực sự không bị thương, lúc này mới nói: “Chuyện làm mất quyển kinh tuy không hoàn toàn là lỗi của con, nhưng cha vẫn phải phê bình con. Nhưng quan trọng bây giờ là phải tìm lại được quyển kinh đó.”

Liễu Liễu bối rối, khẽ nói: “Con đã tìm dọc đường hai lần rồi mà không thấy.”

Liễu Chí Sinh tức đến nghẹn lời, nhưng rõ ràng ông vẫn giữ được lý trí, biết chuyện này không thể đổ hết cho Liễu Liễu. Ông đứng dậy, lục tủ lấy đèn pin: “Con vào tắm rửa thay đồ trước đi, để cha ra ngoài tìm thêm một lần nữa.”

Ông thử đèn, thấy pin vẫn còn đủ, liền cầm theo chìa khóa rồi ra khỏi nhà.

Liễu Chí Sinh đi qua lại từ ký túc xá đến hang đá ba lần, tỉ mỉ tìm hết các ngõ ngách có thể.

Đáng tiếc, vẫn không tìm thấy gì.

Ông nhìn về phía tòa tháp Phù Đồ không xa, rút một điếu thuốc từ hộp, bật lửa lên.

Khói thuốc lờ lững hòa vào bóng đêm, chỉ có thể thấy một đốm lửa nhỏ lập lòe.

Sau khi hút hết điếu thuốc, ông đã có kết luận cho riêng mình.

Ngậm đầu lọc thuốc đã tắt, tay chắp sau lưng, ông tiến về phía tòa tháp.

Khi Liễu Chí Sinh trở về, Liễu Liễu đã dọn dẹp xong xuôi.

Cô đợi Liễu Chí Sinh trong lòng như lửa đốt, nhưng trong nhà chỉ có một cái đèn pin, cô không dám tùy tiện ra ngoài. Cô đã định, nếu cha không trở về, cô sẽ sang làm phiền dì Khánh .

Đang nghĩ mở lời thế nào, thì có tiếng bước chân từ xa đến gần, khóa cửa bật mở, cha cô đã về.

Liễu Liễu theo phản xạ nhìn tay ông, nhưng khiến cô thất vọng, tay Liễu Liễu Chí Sinh trống không, rõ ràng cũng chẳng tìm được gì.

Cô hơi thất vọng, trông mong nhìn Liễu Chí Sinh đến gần, mới ngẩng đầu hỏi: “cha, cha có thể đi cùng con tìm tiểu sư phụ không?”

Liễu Chí Sinh nạp đầy pin đèn pin, lấy chìa khóa, hỏi: “Con tìm anh ta làm gì?”

Ông hỏi bằng giọng bình tĩnh, hơi khàn khàn, Liễu Liễu nghe không ra cảm xúc, liền đáp ngắn gọn: “Con muốn nói cho anh ấy biết chuyện này, rồi xin lỗi nhận sai.”

Liễu Chí Sinh lại hỏi: “Con đã nghĩ cách bù đắp thế nào chưa?”

Liễu Liễu gật đầu: “Con bồi tiền cho anh ấy.”

Lúc này Liễu Chí Sinh mới nhìn cô: “Chuyện này không phải đền tiền là xong. Ba đã hỏi giúp con rồi, mấy quyển kinh này đều do Bùi Hà Yến tự tay chép từng chữ một.”

Liễu Liễu mím môi, không nói gì.

Cô đã bình tĩnh lại từ sau sự hoảng sợ ban đầu, biết rằng cảm xúc không giúp giải quyết vấn đề, mà còn kéo lùi. Nên khi Liễu Liễu kể cho cha, cô đã nghĩ đến cách khắc phục rồi.

Nhưng hiện tại, cô không biết làm sao.

Liễu Chí Sinh không để cô lo lắng lâu: “Sáng mai 6 giờ, con đến tháp tìm anh ấy.”

Tối hôm đó, Liễu Liễu lại gặp ác mộng.

Trong mơ, cô cũng làm mất quyển kinh, cứ tìm kiếm không ngừng.

Bầu trời trong mơ u ám, không giống trời sắp mưa, mà xám xịt như thể thế giới này vốn thiếu đi màu sắc, lạnh lẽo và nhạt nhẽo.

Liễu Liễu nhận thức được mình đang tìm kinh, như nhân vật trong game được cài nhiệm vụ, theo hành trình mà đến hang đá số 135.

Trong hang, tiểu sư phụ đang nặn tượng đất.

Liễu Liễu đột ngột xông vào phá hỏng nhịp điệu của anh ấy, lần đầu thấy anh nhíu mày, không vui nhìn cô, trách móc không lời.

Liễu Liễu vốn định nói cho anh biết mình đã làm mất quyển kinh mà anh tự tay chép, nhưng cô há miệng nửa ngày mà không phát ra được âm thanh nào. Cô nóng lòng như lửa đốt, đành dùng khẩu hình, vừa nói vừa ra hiệu để anh hiểu ý mình.

Tiểu sư phụ có vẻ đã hiểu cô đang ra hiệu gì, anh đứng dậy, cầm lấy cây đèn nến trên bệ, đi về phía tượng Phật bốn mặt.

Anh đi đến trước tượng Phật, dừng lại, quay đầu nhìn Liễu Liễu.

“Đi theo tôi.”

Ba chữ này dù không phát ra âm thanh nhưng lại truyền đến Liễu Liễu một cách mạnh mẽ.

Cô không suy nghĩ gì mà đi theo ngay.

Sau tượng Phật bốn mặt hóa ra là một đường hầm. Đường hầm không rộng lắm, chỉ đủ cho một người đàn ông trưởng thành đi qua. Liễu Liễu nhìn vào đường hầm tối om và đất nện ở lối vào được ánh nến trong tay tiểu sư phụ chiếu sáng, do dự không dám bước vào. Có vẻ như cảm nhận được nỗi sợ của cô, tiểu sư phụ không đi tiếp nữa. Anh di chuyển giá nến tới gần lối vào, soi sáng mảnh đất dưới chân cô.

Không xuống xem thử sao? Anh hỏi.

Môi anh không động đậy, nhưng âm thanh lại rất rõ ràng. Cô có vẻ nghe thấy, hoặc cảm nhận được. Nhưng cô lại là người câm, dù đã thử vô số lần, cổ họng vẫn không phát ra được âm thanh nào.

Thế là anh lại hỏi: Không tò mò à?

Tiểu sư phụ có khuôn mặt cực kỳ đẹp, mà trong mơ còn đẹp hơn.

Anh không còn nghiêm nghị, lạnh lùng như ban ngày. Người trước mặt, lông mày hơi nhướng, mắt chứa nụ cười, vừa có chút giễu cợt, vừa có chút kiêu ngạo và phóng khoáng. Mặc dù mặc y phục nhà sư, nhưng chẳng có chút nào giống một người tu hành.

Tò mò chứ, tất nhiên là tò mò. Nhưng cô không tò mò đường hầm này dẫn đến đâu, mà là người trước mặt là ai. Không do dự lâu, cô bước một bước, theo anh đi vào đường hầm trong hang đá.

Đường hầm ngoằn ngoèo như một mê cung lớn. Ban đầu, cô còn nhớ đường về, nhưng sau vài chặng nghỉ ngắn, trước mắt cô luôn là bóng dáng của anh. Bóng dáng đó bao phủ trong ánh nến, rõ nét và khắc sâu vào tâm trí cô. Cuối cùng, cô cảm thấy có gì đó không đúng, liền bước nhanh vài bước, chặn anh lại.

Ngay lúc đó, anh thổi tắt ngọn nến.

Liễu Liễu mắt hoa lên, dù trong mơ tối đen như mực, cô vẫn nhớ rõ dáng vẻ của anh. Bất ngờ, cô thậm chí quên cả thắc mắc vì sao mình lại cao lên đến nỗi có thể nhìn thẳng vào anh.

Trong mơ, Bùi Hà Yến, khuôn mặt đã biến dạng, máu loang lổ trên mặt, khắp người là những vết thương chảy máu đầm đìa. Đáng sợ nhất là từ xương lông mày đến toàn bộ xương đầu đều bị hổng, như thể có chiếc đinh sắt từng đóng vào giữa trán, nậy tung xương sọ để lấy đi xá lợi.

Bàn tay cầm giá nến của anh ta, cũng chỉ còn lại những khúc xương trắng, năm ngón tay không trọn vẹn.

Liễu Liễu sợ đến nỗi lùi lại, nhưng lại bất ngờ hụt chân, rơi vào vực sâu.

Hai bên vực sâu như ngục giam, với vô số ray sắt chằng chịt như l*иg giam, trong mỗi l*иg giam đều chật kín những bóng người. Họ van xin, hối hận, nguyền rủa, khóc lóc, từng đôi tay điên cuồng thò ra khỏi l*иg giam, cố gắng chộp lấy gì đó.

Tầng này, đến tầng khác, lại một tầng khác. Liễu Liễu trong cơn sợ hãi tột cùng, nhìn thấy ánh lửa đỏ rực và biển lửa sôi trào ở đáy vực.

Đến lúc này, cô mới nhận ra rằng, phía dưới đường hầm, hóa ra… là địa ngục. Liễu Liễu choàng tỉnh, mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời vừa sáng, mặt trời còn chưa mọc, tiếng ngáy của cha cô… vẫn vang như sấm.

Lần này cô lại cảm thấy vô cùng yên tâm. Như một người lữ hành đói khát giữa sa mạc cuối cùng nhìn thấy ốc đảo, cảm giác như vừa thoát khỏi tử thần, còn sống thật là tuyệt.

Cô xoa xoa trán ướt đẫm mồ hôi, nhìn chằm chằm lên trần nhà rất lâu, đến khi tiếng chuông báo thức vang lên ngắn ngủi, như có ai đánh thức, cô mới trở mình ngồi dậy.

Ồ… lần này chắc phải xuống địa ngục thật rồi.

Liễu Liễu ngậm một miếng bánh mì nướng, chạy vội đến tháp Phù Đồ Vương thì đã hơn sáu giờ. Cô không còn thời gian chuẩn bị tâm lý, há miệng, nhét cả miếng bánh mì vào miệng, vừa nhai vừa gõ cửa tháp. Cửa vừa mở, không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy… tiểu sư phụ trông như còn chưa tỉnh ngủ.

Bùi Hà Yến chỉ liếc nhìn cô một cái, rồi quay lưng đi vào tháp.

Liễu Liễu đã chuẩn bị cả đêm để nói câu mở lời, vừa mới định mở miệng, đã bị bóng lưng của tiểu sư phụ chặn lại.

Cô xoa xoa mặt, bước qua bậu cửa cao tới ngang chân, bước theo vào tháp.

Hôm nay, cửa sổ trời trên đỉnh tháp mở, đúng lúc mặt trời mới mọc, ánh sáng chen nhau từ cửa sổ trời tràn vào trong tháp, như bầy chim tụ về, hội tụ trong lòng tháp. Bình thường, tháp Phù Đồ Vương trông có chút ảm đạm cũ kỹ, nhưng lúc này lại khôi phục phần nào vẻ huy hoàng và rực rỡ của thời Nam Chỉ.

Liễu Liễu vừa đi vừa quan sát, đến khi phát hiện Bùi Hà Yến đã dừng lại chờ cô, thì cô vừa lên tới tầng ba. Cô thu lại ánh nhìn, bước nhanh đuổi theo.

Khi cô và tiểu sư phụ chỉ còn cách nhau hai bậc thang, cô đột nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt có một sự quen thuộc như đã sống sót qua kiếp nạn. Thế là, Bùi Hà Yến đang đi, bỗng phát hiện tiếng bước chân phía sau lại biến mất. Anh nhíu mày, cố nhịn sự khó chịu, quay đầu lại. Cô bé đó đang bám lấy lan can, ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt đầy vẻ kiên quyết bất khuất.

Bùi Hà Yến khẽ nhướng mày, không hiểu cô lại đang bày trò gì. Nhưng anh cũng không vội.

Bùi Hà Yến lùi lại, dùng eo tựa vào lan can cầu thang, dựa người một cách lười biếng, từ trên cao nhìn xuống cô. Hai người nhìn nhau khoảng mười giây, Liễu Liễu không chịu nổi trước, quay mặt đi.

Cô hất cằm lên, cố lấy giọng mạnh mẽ: “Tối qua tôi mơ thấy anh lừa tôi xuống địa ngục, mà là cái loại địa ngục mười tám tầng có biển lửa bên dưới ấy.”

Nói xong, cô cũng thấy có chút nực cười, dù sao nhìn hoàn cảnh hiện tại, lời nói của cô có vẻ như đang tìm cớ.

---+++===