Chương 2

Tiếng ra giá cò kè vang lên bên tai nhưng Như Ý chẳng chút nào để ý. Đôi mắt y nhìn xuống đài, chán ghét vẻ háo sắc hiện rõ trên mặt quan khách. Những đôi mắt đỏ ngầu ánh lên vẻ tục tằng. Định thu lại tầm mắt, y bỗng thấy được một ánh mắt sáng ngời.

Mày kiếm anh tuấn, ánh mắt trong sáng ánh lên vẻ tinh anh, không hề lây nhiễm chút không khí vẩn đυ.c của nơi đây. Hắn mặc một bộ y phục bình thường, thế nhưng khí chất nổi bật, lấn át đám nhà giàu dát vàng dát bạc lên người bên cạnh.

Người như hắn… cũng đến thanh lâu sao? Nhìn không giống a. Với lại ánh mắt của hắn cũng không hề đặt lên trên sân khấu mà dường như đang kiếm tìm ai đó.

Như Ý còn mải nhìn, người kia con ngươi vừa chuyển, ánh mắt hai người liền chạm phải nhau. Như Ý hốt hoảng, có cảm giác như bị bắt quả tang, bối rối cụp mắt, hai má đỏ bừng, tim đập thình thịch. Y không hiểu vì sao mình lại có cảm giác như vậy.

“Năm nghìn lượng lần một…”

“Năm nghìn lượng lần hai…”

Mọi người lắc đầu, không cam lòng để mỹ nhân lọt vào tay kẻ khác nhưng không làm gì được, năm nghìn lượng là số tiền thế nào, có thể giúp cho một gia đình sống sung túc mười năm a!

“Năm nghìn lượng lần ba…”

“Vậy là Như Ý đêm nay đã thuộc về Lưu đại gia rồi. Chúc mừng chúc mừng.”

Lưu gia vô cùng đắc ý cười lớn, ép vết sẹo trên mặt gã lại thành một đường dữ tợn, con mắt hau háu nhìn Như Ý, tiến tới túm lấy tay y.

Như Ý hốt hoảng nhưng chẳng thể phản kháng, đôi mắt đau khổ nhìn lại khán đài, thế nhưng người kia đã không còn ở đó. Y tuyệt vọng nhắm mắt, để mặc cho Lưu gia kéo mình đi vào. Nhìn thấy người kia thì sao chứ, thậm chí y còn không biết hắn là ai. Chỉ là… nếu như là hắn… thì có lẽ sẽ đỡ khổ sở hơn một chút.

Lưu gia một mạch lôi Như Ý lên phòng, đẩy y vào rồi sập cửa. Ma ma đứng ngoài nói vào:

“Ai da, Lưu đại gia, Như Ý của chúng ta là đêm đầu tiên đó, mong ngài thương hương tiếc ngọc một chút a ~~~”

“Năm nghìn lượng của ta, làm sao có thể nhẹ tay được ha ha ha Đêm nay đại gia ta phải tận hứng mới được. Còn lằng nhằng đó làm gì, cút!” Lưu Tam Đao không kiêng dè ra ra lệnh đuổi khách.

Gã đuổi ma ma đi rồi, quay lại nhìn Như Ý đang ngồi trên giường, cười đầy dâʍ đãиɠ tiến lại.

Dẫu rằng Như Ý đã chấp nhận số mệnh nhưng trong lòng vẫn đang lên cảm giác chán ghét đến cực điểm. Y co người run rẩy, Lưu Tam Đao không lưu tình đẩy ngã y xuống giường, nhào đến đè lên người y.

“Hắc hắc… mỹ nhân, đêm nay hầu hạ gia cho tốt…” gã giơ tay lột xiêm y của Như Ý xuống.

Như Ý đẩy gã ra, Lưu Tam Đao tức giận trừng mắt. Như Ý tươi cười nịnh nọt: “Khách quan, dù gì đêm nay cũng là đêm đầu của Như Ý, trước chúng ta uống rượu được không?” Kéo dài được bao lâu thì được, cho y được giãy dụa một lần cuối cùng giữ lấy tôn nghiêm của mình.

Lưu Tam Đao lại nhào tới đè y xuống, vừa xé rách áo của y vừa nói: “Không cần uống, đại gia ta đang có hứng thú.”

Trong phút chốc, thân trên của Như Ý đã lõα ɭồ trong không khí, xương quai xanh tinh xảo, bờ vai mảnh mai, l*иg ngực trắng nõn còn có hai đóa hồng mai trước ngực. Lưu Tam Đao mắt sáng ngời, nói ‘quả nhiên là cực phẩm’ rồi không chần chừ vùi đầu vào ngực Như Ý.

Như Ý cảm giác được đầu lưỡi dơ bẩn của gã chạy trên người mình, y kiềm chế cảm giác muốn nôn, hai tay nắm chặt đệm giường. Cuối cùng khi gã ngậm lấy đầu v* của y, y không thể chịu đựng được nữa mà đẩy mạnh gã ra, co ro trong góc giường.

Lưu Tam Đao năm lần bảy lượt bị đẩy ra, tức giận trong người bừng lên. Vốn gã chẳng phải dạng tốt đẹp gì, mạnh tay kéo Như Ý từ góc giường ra, tát một cái thật mạnh.

Như Ý bị tát ngã xuống đất, một bên má sưng vù, miệng còn chảy máu, trước mắt biến đen.

“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt phải không? Ngươi cho ngươi là ai, chẳng qua cũng chỉ là hạng kỹ nữ giang chân chờ người tới thượng, còn ra vẻ thanh cao.” Nói rồi Lưu Tam Đao túm lấy tóc Như Ý lôi lên giường tiếp tục giở trò cầm thú.

Như Ý lúc này không còn màng đến đau đớn nữa, y hết sức giãy dụa, lại bị trúng một bạt tai, hai má đỏ bừng sưng tấy, đầu óc choáng váng. Sức lực của y vốn không nhiều, cả ngày hôm nay chỉ được ăn một bát cháo loãng.

Như Ý tóc tai tán loạn, ánh mắt thất thần nhìn lên trần nhà.

Bỗng nhiên, Lưu Tam Đao đang say mê trên người y lại dừng động tác, nhanh chóng nhảy sang một bên. Một tiếng xé gió lao đến, bóng đen tấn công về phía Lưu Tam Đao.

Như Ý hồi thần, nhìn kỹ, người đó chẳng phải thanh niên mà y nhìn thấy ở đại sảnh sao? Sao lại vào đây đánh nhau với Lưu Tam Đao? Nhớ tới thảm trạng của mình hiện tại, Như Ý co rúm người, lấy chăn quấn lấy bản thân, nhìn hai người kia đấu nhau.

“Tên khốn kiếp dám làm phiền đêm xuân của đại gia ta, khôn hồn thì cút, nếu không ngươi sẽ phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này đó!”

“Lưu Tam Đao… mau giơ tay chịu trói! Thay mặt nha môn Vọng thành đến bắt ngươi về quy án.

Ngươi lợi dụng lòng tốt của Lý gia, gϊếŧ người rồi cướp đoạt tài sản của họ. Nhân chứng vật chứng đã rành rành.”

Hai người vừa giao đấu vừa lời qua tiếng lại. Lưu Tam Đao không khỏi âm thầm kinh hãi. Thanh niên trước mặt hắn tuổi chỉ ngoài hai mươi nhưng võ công lại cao đến không ngờ. Gã vẫn thường tự phụ về công phu của mình vì trước đây từng làm thủ lĩnh thổ phỉ. Tháng trước trên đường đi gã gặp mưa, trú nhờ Lý gia, thấy họ giàu có liền nổi lòng tham, gϊếŧ sạch cả nhà rồi cướp hết tài sản. Gã đã cẩn thận xóa hết dấu vết, không ngờ lại bị người phát hiện.

Cảm thấy đối phương phân tâm, Lâm Hạo Nhiên nhanh chóng kết thúc, một chưởng tung ra, Lưu Tam Đao không chống đỡ được, bị đánh bay lên ngã vào bàn, chiếc bàn vỡ tan, chắc gãy không chỉ một hai cái xương sườn.

Lâm Hạo Nhiên nhanh nhẹn dùng dây trói tay Lưu Tam Đao ra đằng sau, chuẩn bị dẫn gã đi. Quay đầu lại thấy thiếu niên trên giường đầu tóc rũ rượi, hai má còn in rõ năm đầu ngón tay, không khỏi có chút thương cảm:

“Xin lỗi đã làm ngươi sợ hãi. Lưu Tam Đao là tội phạm truy nã, giờ ta sẽ giải gã đi, ngươi yên tâm đi.”

Giọng nói ôn nhu như vậy, đã có ai từng nói với y? Từ nhỏ chỉ nghe những lời nhiếc móc của phụ thân, dì hai, của ma ma, của người đời, lần đầu tiên có người quan tâm đến y như vậy, không hiểu vì sao thấy ấm áp kỳ lạ, hai dòng nước mắt chảy dài.

Lâm Hạo Nhiên hốt hoảng, hắn sợ nhất là nhìn người khác khóc. Chân tay luống cuống không biết làm gì, không ngờ thiếu niên kia bùm một cái quỳ xuống trước mặt hắn.

“Đại hiệp, ngươi đưa ta ra ngoài được không? Làm ơn… ta nguyện làm trâu làm ngựa đền đáp ngươi…”

“Ta…”

Đúng vậy, hai người chỉ vừa gặp gỡ, với lại hắn cũng

không có quyền đưa y ra khỏi đây, bởi vì khế ước bán thân của y vẫn trong tay ma ma, lên trời xuống đất, y vẫn là tiện mệnh. Nhờ vả hắn hóa ra là làm khó hắn a. Hiểu rõ như vậy, Như Ý tuyệt vọng vô cùng nhưng cũng không cầu xin thêm nữa.

Trong lòng Lâm Hạo Nhiên cũng khó chịu vô cùng, nhìn thiếu niên chỉ đáng tuổi đệ đệ của mình quỳ xuống cầu xin như vậy nhưng hắn chẳng có cách nào giúp. Lúc trên đài hắn đã nhìn thấy y, thấy y nhìn hắn rồi lại ngượng ngùng quay đi, hai gò má đỏ hồng có bao khả ái, giờ lại trở nên chật vật quỳ trên mặt đất van cầu hắn.

Như Ý lau nước mắt, mỉm cười, vẻ mặt không có chuyện gì nói: “Ta hiểu rồi, xin lỗi đã làm phiền ngài, vừa nãy ta chỉ đùa chút thôi. Ngài mau đưa tên tội phạm này đi đi.”

“Ngươi sẽ không sao chứ?”

“Không sao, ngài mau đi đi, ma ma mà đến đây thì sẽ to chuyện đấy.”

“Vậy ngươi bảo trọng.” Lâm Hạo Nhiên

nhìn thiếu niên, trong lòng phức tạp.

Hắn dẫn Lưu Tam Đao ra cửa, không hiểu sao trong lòng không an tâm liền quay lại, chẳng ngờ lại thấy thiếu niên kia đang lao đầu vào cột nhà. Lâm Hạo Nhiên hốt hoảng lao đến ngăn lại nhưng không kịp, lực đập rất mạnh, máu từ đầu thiếu niên liền chảy ra không ngừng. Lâm Hạo Nhiên ôm lấy y, trong lòng tức giận, “Ngu ngốc, sao lại làm như vậy?”

Lúc này đầu óc Như Ý đã choáng đến hồ đồ, tưởng Lâm Hạo Nhiên là ảo ảnh.

“Thực tốt… trước lúc chết… còn có thể gặp ngươi… coi như ông trời… không bạc đãi ta…”

Dứt lời liền nhắm mắt, một giọt nước mắt long lanh chảy ra từ khóe mắt, hòa vào dòng máu không ngừng thấm đẫm y phục, bàn tay đang sờ trên mặt Lâm Hạo Nhiên cũng rơi xuống.

Mười lăm năm đau khổ, đánh đổi một ánh mắt nhìn, đáng giá sao?

Như Ý cảm thấy mình như đang bay bổng, y thấy mình trở lại thời thơ ấu với chuỗi ngày bị ghẻ lạnh, ăn không đủ no mặc không đủ ấm của mình. Sau đó bị phụ thân đem bán, vào thanh lâu chịu hết bao tủi nhục. Y mới sống mười lăm năm trên đời, vậy nhưng đã nếm đủ cay đắng của đời người năm mươi năm.

Cứ như vậy chết đi cũng tốt, kiếp sau hy vọng ông trời sẽ cho y một số phận hạnh phúc ơn. Làm người cũng được, làm cây cỏ cũng thế, y không cầu phú quỷ, chỉ cần được tự do quyết định cuộc đời của mình.

Đầu đau quá, y chết rồi cơ mà, sao lại đau như vậy? Hay là y chưa chết? Làm ơn đừng cứu y, hãy để y được như ý một lần đi.

Cổ họng đang khát khô bỗng có một dòng nước mát được mớm vào miệng y, thực ngọt, y vô thức liếʍ liếʍ miệng. Còn muốn a…

Không biết bao lâu sau, Như Ý từ từ mở mắt, nhất thời không biết mình đang ở đâu. Nhìn thấy tấm xa lạ rèm trước giường, y biết đây không phải là Xuân Tiêu lâu, vì trang trí trong lâu rất xa hoa, có phần phô trương diêm dúa, còn căn phòng này lại vô cùng đơn giản. Chỉ có ít đồ đạc được làm từ trúc, mang lại cho người ta cảm giác thoải mái.

Không có ai ở đây, Như Ý gian nan nhấc người dậy, cả người y vô lực, đầu lại đau như búa bổ, phải mất một lúc lâu mới bám vào thành giường mà ngồi dậy.

“Đừng ngồi dậy, ngươi còn yếu lắm.”

Một giọng nói vang lên, Như Ý vội vã quay ra nhìn, chẳng phải là hắn sao? Y dụi dụi mắt, không biết có phải mình đang nằm mơ hay không.

Lâm Hạo Nhiên bưng một bát cháo nóng hổi đặt vào bàn, tiến về phía Như Ý, tự nhiên cầm lấy tay của y bắt mạch.

Như Ý thấy y cầm tay của mình thì ngượng ngùng, khuôn mặt trắng bệch vì thế mà có chút hồng hào lên.

“Tốt lắm, tình hình của ngươi đã ổn định lại rồi. Đói không?”

Nói đến đây, bụng Như Ý cũng kêu rột rột hưởng ứng làm y mất hết mặt mũi, quẫn bách đến muốn tìm cái lỗ chui xuống.

Lâm Hạo Nhiên nhìn thấy vậy liền bật cười, y vẫn là một đứa nhỏ a.

Hắn bưng bát cháo đến, đưa chiếc muỗng cho Như Ý, nói:

“Ăn cháo rồi uống thuốc nào. Ngươi cầm muỗng này, ta sẽ cầm bát cho ngươi.”

Như Ý ngượng ngùng đưa tay cầm chiếc muỗng định múc cháo nhưng tay y run rẩy đến độ không nhấc lên được, suýt làm cháo đổ tung tóe.

Lâm Hạo Nhiên thấy vậy liền cầm lại chiếc muỗng. Như Ý tưởng y tức giận, sợ hãi co người lại, không ngờ Lâm Hạo Nhiên cầm muỗng, múc một ít cháo ở thành bát trước, thổi một hơi cho nguội rồi đưa đến trước mặt y.

“Mau ăn kẻo nguội.”

Như Ý ngơ ngác nhìn hắn, ngơ ngác há miệng, ngơ ngác nuốt cháo xuống. Y không phải nằm mơ vậy chứ? Nếu là hiện thực thì sao có thể tốt đẹp như vậy. Y lẳng lặng ăn hết bát cháo, không dám lên tiếng sợ đánh vỡ giây phút ấm áp này.

Một bát cháo đã thấy đáy, Lâm Hạo Nhiên đứng dậy đi chắt thuốc cho y uống. Uống xong thuốc, hắn đỡ Như Ý nằm xuống, đắp chăn cho y rồi nhẹ nhàng nói: “Nghỉ ngơi đi.”

Như Ý muốn hỏi rất nhiều điều, ví dụ như vì sao y lại chưa chết, nếu chưa chết thì vì sao ma ma lại đồng ý thả y ra ngoài, vì sao lại đối tốt với y như vậy. Thế nhưng y không dám hỏi, sợ câu trả lời của người kia lại làm dập nát mộng đẹp của y.

“Ta tên Như Ý…” trước khi Lâm Hạo Nhiên ra ngoài, Như Ý thốt lên.

“Ừ, ta biết rồi.” Lâm Hạo Nhiên mỉm cười.

“Còn chưa biết tên ngươi…”

“Lâm Hạo Nhiên. Ngươi ngủ đi cho lại sức, đừng nói nhiều nữa.”

“Ưʍ.” Như Ý mỉm cười, ngoan ngoãn nhắm mắt. Nếu đây là một giấc mơ thì y cũng không nguyện hồi tỉnh.

Mấy ngày sau, nhờ sự chăm sóc chu đáo của Lâm Hạo Nhiên nên Như Ý hồi phục rất nhanh, y đã có thể xuống giường đi dạo xung quanh và ra ngoài sân.