Nhìn thấy người trên sân khấu, Trâu Kỳ ngẩn ra một lúc, chỉ thoáng thấy Lộ Dương hơi nghiêng đầu hướng anh nháy mắt một cái sau đó liền quay sang hướng khác.
“Chào mọi người, tôi là Lộ Dương.” Lộ Dương hướng người dưới sân khấu nói, “Hôm nay là sinh nhật người tôi thích, xin phép mượn buổi tiệc tối đêm nay của công ty để tặng anh ấy một bản nhạc, chúc anh sinh nhật vui vẻ. Này chỉ mới luyện nửa tháng, hy vọng sẽ không làm anh thất vọng.”
“WOW ∼ ∼ ∼”
Lộ Dương vừa dứt lời, bên dưới liền phát ra tiếng bàn luận xôn xao, phần lớn là giọng nói của các cô gái. Hôm nay Lộ Dương mặc một chiếc áo polo cổ bẻ màu trắng, vẻ ngoài tuấn tú, cậu ngồi thẳng tắp trước đàn, khí tức nhị hoá cũng biến mất, cả người lộ ra ấm áp lại phong độ, mặc kệ từ góc nhìn nào cũng là đối tượng trêu chọc sự yêu thích ở nữ sinh trẻ tuổi, mà lời cậu nói càng khiến các cô gái trẻ có mặt không ngừng hâm mộ người trong miệng cậu nhắc tới.
“Em gái kia có đây không? Mời lên sân khấu đi!!” Không biết ai hô to một câu này, liền khiến tất cả mọi người bắt đầu nhốn nháo, bảo Lộ Dương mời người lên đài.
“Mọi người đừng ồn ào, anh ấy người này, ừm, tương đối hướng nội.” Lộ Dương cúi đầu cười cười.
Trâu Kỳ hướng nội: “...”
“Bất ngờ không?” Khương Duyệt đi đến cạnh anh ngồi xuống, “Đặc biệt tặng cho con đó.”
“Dì đã sớm biết?” Trâu Kỳ hỏi cô nhưng ngữ khí mười phần khẳng định. Nếu liên hoan do phòng Kế hoạch và phòng Quan hệ xã hội đồng thời phụ trách, như vậy chuyện Lộ Dương vô thanh vô tức tham dự trình diễn chắc chắn được Khương Duyệt hỗ trợ.
“Cũng không phải biết ngay từ đầu, thời điểm trước ngày thống kê danh sách tiết mục Lộ Dương mới tới tìm dì nhờ giúp cậu ấy sắp xếp.” Khương Duyệt nói, liếc nhìn Lộ Dương trên sân khấu, “Thật không nhìn ra, cậu nhóc này còn có món nghề này, không biết dưới đài có bao nhiêu cô nàng bị cậu ta mê hoặc đây.”
Trâu Kỳ cũng không nhìn ra, anh chưa từng nghe Lộ Dương nói cậu biết đàn dương cầm bao giờ, trái lại Tần Chiêu lại rất am hiểu, như vậy, nguyên nhân khoảng thời gian này Lộ Dương thường xuyên đi tìm Tần Chiêu liền sáng tỏ.
“Bản nhạc ‘Đám cưới trong mơ’ này, xin dành tặng cho người tôi thích.” Lộ Dương nói đoạn, dừng lại vài giây, ngón tay khẽ nhấn phím đàn, bắt đầu tạo nên từng giai điệu cậu đã luyện tập không biết bao nhiêu lần.
“Đám cưới trong mơ” là bản nhạc nổi tiếng được trình bày bởi một nghệ sĩ dương cầm tài ba người Pháp – Richard Clayderman. Từ khúc trong bài hát là một cố sự vô cùng động lòng người, rất nhiều người dùng nó để hình dung tình yêu, bản nhạc có giai điệu đẹp đẽ lại cảm động.
Lộ Dương không làm được giống như Tần Chiêu cho dù nhắm hai mắt cũng có thể không chút nào trở ngại nhấn phím đàn, cậu tuy nhớ kỹ cầm phổ, nhưng chung quy không phải dân chuyên nghiệp, hơn nữa bản nhạc này kỳ thực cũng không thích hợp với người mới học. Ban đầu Tần Chiêu cũng đề nghị cậu đổi bài khác, nhưng cậu không muốn, lần đầu tiên cậu nghe được giai điệu này đã thật thích.
Nửa tháng qua nỗ lực chỉ vì giờ khắc này, trong quá trình chơi đàn Lộ Dương tập trung mười phần tinh lực, chỉ sợ bản thân không cẩn thận đánh sai một nốt, tất cả những chuẩn bị sẽ thành công dã tràng.
Thời điểm chơi đàn, Lộ Dương có loại cảm giác trở lại ngày ở trong trò chơi khiêu vũ bày tỏ với Trâu Kỳ, chẳng qua là khi đó chỉ cần điều khiển năm ngón, mà bây giờ chính là mười ngón tay đều ra trận.
Thanh âm khéo léo linh động từ đầu ngón tay chảy xuôi ra, vương vấn trong không gian lầu hai của nhà hàng. Tuy rằng bản nhạc hơi lộ sự trúc trắc nhưng được người đánh rót vào mười phần nhiệt huyết, không có một tia sai lầm mà cho dù không may sơ suất lạc mất nốt nào đấy cũng không nhất định nghe được.
Ánh đèn nhu hòa phản chiếu trên người của Lộ Dương, đầu cậu hơi cúi xuống, ngón tay linh xảo nhún nhảy trên phím đàn, nghiêm túc chuyên tâm, giống như đang hoàn thành sứ mệnh nào đó.
Từ lúc Lộ Dương bắt đầu, ánh mắt Trâu Kỳ đặt trên người cậu chưa từng mảy may dời đi, vì anh không muốn bỏ lở bất kì biểu cảm hay động tác nào của Lộ Dương cả.
Không biết có phải Khương Duyệt cố ý an bài hay không, hướng đặt đàn dương cầm rất xảo diệu, từ chỗ ngồi của Trâu Kỳ có thể trực diện nhìn thấy Lộ Dương. Ngày hôm nay Lộ Dương không mặc chính trang, tóc cũng không giống được người tỉ mỉ xử lý qua, tư thái cậu vô cùng giản dị, tóc ngắn màu đen rũ tự nhiên, theo động tác đánh đàn mà khẽ lay động, khoé miệng cậu có phần mím chặt, có thể thấy được cậu chuyên tâm nhường nào.
Trâu Kỳ lẳng lặng chăm chú ngắm Lộ Dương, nghĩ đến nửa tháng nỗ lực của cậu, có lẽ vài đêm đều không ngủ đủ giấc, chỉ để dành tặng anh một bản nhạc, một Lộ Dương như thế làm sao anh có thể không yêu cho được.
Dường như từ lúc mới bắt đầu giữa hai người bọn họ đều là do Lộ Dương chủ động bày tỏ tình cảm, vô luận là ở trong trò chơi hay là đang trong hiện thực, cậu luôn không sợ hãi như vậy, có lẽ đã từng mê man cùng lùi bước nhưng cuối cùng cậu vẫn quyết định dũng cảm bước tới, vì anh mà nỗ lực.
Lộ Dương Như vậy, bất kể trong trò chơi hay là trong thực tại, đều khiến anh không cách nào không động tâm.
Nhìn Lộ Dương trên sân khấu, màu sắc con ngươi Trâu Kỳ càng thâm thuý, anh xoa nhẹ khớp ngón tay, từ từ thu lại nắm chặt thành quyền.
Vốn hội trường đang ồn ào nhưng vào thời điểm Lộ Dương bắt đầu cũng đã yên tĩnh lại, mọi người yên lặng lắng nghe bản nhạc người thanh niên trước mặt dành tặng cho người cậu ta yêu, từ trong giai điệu từ khúc có thể cảm nhận được nội tâm cùng tình cảm của người thanh niên này, trong lòng nguyên bản xao động ồn ào chậm rãi tĩnh lặng lại, không tự chủ được hâm mộ người được thanh niên này thương yêu.
Người ở chỗ này đều hiểu cậu ta đang dùng tiếng đàn của mình để biểu đạt tình cảm với người nọ.
“Đám cưới trong mơ”, cái tên cũng giống như từ khúc của nó, đây có lẽ là hứa hẹn của cậu với đối phương.
Bản nhạc không dài, ngay lúc tất cả mọi người chưa thoả lòng liền kết thúc.
Nốt cuối cùng được ấn xuống, tảng đá trong lòng Lộ Dương cũng được buông xuống, không quên tán thưởng chính mình một phen, cậu nhẹ hắng giọng, lặp lại lần nữa, “Thân ái, sinh nhật vui vẻ.” Cậu dừng một chút, mang theo mỉm cười, “Hy vọng sau này đều có thể cùng anh, vì anh, em không sợ gì cả.”
Bởi vì anh, em không sợ ánh mắt khác thường của người khác.
Bởi vì anh, em không sợ áp lực thế tục.
Bởi vì anh, em không sợ.
Những người khác có lẽ không hiểu ý tứ những lời này của Lộ Dương là gì, thế nhưng Trâu Kỳ hiểu, khiến anh thiếu chút nữa kích động bay lên sân khấu ôm chầm lấy cậu, đem cậu giam cầm trong lòng ngực mình.
“Ba ba ba — — —”
Lời Lộ Dương vừa dứt, tất cả mọi người rầm rộ vỗ tay, còn có người bắt đầu hô ‘tiếp tục’.
“Không được, tôi chỉ biết mỗi bài này thôi, này cũng là vừa mới học.” Lộ Dương cười nói, “Chúc mọi người liên hoan vui vẻ, cám ơn.”
Lộ Dương nói xong, nhân viên công tác hậu trường đem ánh đèn tắt đi, Lộ Dương trở lại phía sau sân khấu, còn đàn dương cầm đã được Khương Duyệt an bài tốt người lên sân khấu di chuyển xuống.
“Cậu nhóc này thật đúng là không tệ a.” Khương Duyệt cũng bị Lộ Dương làm cho kinh ngạc một phen, lấy khuỷu tay đυ.ng đυ.ng Trâu Kỳ, “Sao, sung sướиɠ muốn chết rồi đi? Hửm?.”
Trâu Kỳ đột nhiên từ chỗ ngồi đứng dậy, dịch ghế muốn đi, Khương Duyệt kéo anh, “Đi đâu đó?”
“Hậu trường.”
Khương Duyệt nghe vậy cau mày, “Con muốn để mọi người phát hiện người Lộ Dương nói là con sao?”
“Vậy thì thế nào?” Trâu Kỳ hỏi ngược lại, anh căn bản chẳng quan tâm chuyện này.
“Con có thể không thèm để ý, nhưng ít ra phải nghĩ cho cậu ấy một chút chứ.” Khương Duyệt nói, “Sở dĩ Lộ Dương không để lộ tên con chính là lo lắng cho con, đừng để tình cảm át mất lý trí, về nhà đóng kín cửa còn không mặc con làm thế nào thì làm sao.”
Trâu Kỳ trầm mặc, hôm nay là sinh nhật anh ngoại trừ một số người nội bộ, các nhân viên khác cũng không biết rõ ràng lắm, sẽ không liên tưởng đến trên người mình, nhưng nếu như bây giờ anh ra hậu trường tìm Lộ Dương thì chuyện sẽ khác. Khương Duyệt nói đúng, cho dù Lộ Dương có ở đó hay không thì mọi người cũng sẽ nghi ngờ chuyện này, Lộ Dương đang lo nghĩ cho anh, anh tuy không thèm để ý nhưng cũng phải vì cậu mà suy nghĩ. Trâu Kỳ gật đầu với Khương Duyệt, trở lại chỗ ngồi, đợi Lộ Dương đi ra.
Lộ Dương rất nhanh ra khỏi hậu trường, thấy Khương Duyệt cũng ở đây liền nói cảm ơn cô, phiền cô một lát nữa chuyển đàn trả về phòng nhạc chỗ Tần Chiêu.
“Khách sáo cái gì?” Khương Duyệt chống cằm nhìn cậu, ý cười loan loan, “Đều là người một nhà, nói chút việc này làm gì.”
Mặt Lộ Dương đỏ lên, vuốt mũi, “Nói gì vậy chứ.”
Khương Duyệt biết hai người bọn họ có lời, cũng không làm bóng đèn, đứng dậy, “Được rồi, dì đi vòng quanh một chút, hai đứa từ từ trò chuyện”. Nói rồi liền đi qua bên kia.
Lộ Dương vừa định ngồi xuống bên cạnh Trâu Kỳ, hỏi anh thấy trình diễn hôm nay của cậu thế nào, Trâu Kỳ lại đột nhiên đứng lên, hất cằm với cậu, “Về thôi.”
“Sao?” Lộ Dương sửng sốt một chút, “Muốn về sao? Chương trình chỉ mới bắt đầu mà.”
“Ừm.” Trâu Kỳ đáp xong đi trước một bước, Lộ Dương vội vàng đuổi theo sau.
Lộ Dương là trợ lý của Trâu Kỳ, đi theo anh không có gì kì quái. Tiệc tổng kết năm ngoái Trâu Kỳ cũng chỉ là lộ mặt thế thôi, lần này anh ra về trước mọi người đều cảm thấy bình thường, căn bản chẳng bao nhiêu người lưu ý bọn họ rời đi, nhưng dọc đường đυ.ng phải các trưởng phòng cũng sẽ nán lại chào hỏi vài câu.
Lộ Dương đi theo Trâu Kỳ xuống lầu vào bãi đỗ xe, Trâu Kỳ mở cửa liền trực tiếp lên xe, Lộ Dương cũng lên theo, “Bây giờ mới tám giờ rưỡi, chúng ta về sớm như vậy muốn làm gì?”
“Làm chuyện anh vẫn muốn làm.” Trâu Kỳ đáp.
“Hả???” Lộ Dương sửng sốt, “Anh nói…”
Lời cậu còn chưa nói hết đã bị Trâu Kỳ kéo qua, trực tiếp chặn miệng.
Lần này Trâu Kỳ hôn có chút cấp thiết, lại có vẻ hơi thô bạo, tay anh siết lấy tay Lộ Dương, môi lưỡi cũng không tỉ mỉ liếʍ láp giống với ngày thường mà mạnh mẽ mυ"ŧ lấy. Lộ Dương cảm giác đầu lưỡi của mình sắp bị anh mυ"ŧ đến tê dại, khi cậu cơ hồ thở không nổi nữa Trâu Kỳ mới chậm rãi thay đổi trận địa, vươn lưỡi dời đến tai cậu, vành tai mềm mại bị Trâu Kỳ liếʍ hút, tiếng nước ‘chụt chụt — —” vang đều bên tai, nghe đến vẻ mặt Lộ Dương nóng cháy.
“Chờ, chờ một chút….” Lộ Dương hít thở sâu mấy hơi liền, một tay đẩy mặt Trâu Kỳ ra, “Đây là bãi đậu xe a sư huynh!! Đừng nháo!!”
Động tác ngậm mυ"ŧ vành tai của anh khựng lại một chút, dùng răng cắn nhẹ mấy cái mới luyến tiếc thả cậu ra. Lộ Dương có thể rõ ràng nghe được tiếng hô hấp của anh nặng nề hơn bình thường.
“Vậy về nhà.” Giọng Trâu Kỳ có điểm khàn khàn, nói xong không chờ Lộ Dương phản ứng đã vặn chìa khoá, nhấn ga chạy đi.
Trên đường trở về hai người đều ngoài ý muốn không mở miệng nói chuyện. Trâu Kỳ Không nói là vì sợ bản thân vừa mở miệng liền không khống chế được chính mình, còn Lộ Dương là không biết nói cái gì mới phải, cậu dự cảm đêm nay nhất định sẽ phát sinh cái kia, trong lòng cậu có chút khẩn trương, lại có chút chờ mong không rõ.
Liên quan đến chuyện ấy cậu có tìm hiểu một ít, dù không phải toàn diện nhưng cũng không đến mức cái gì cũng không biết. Cậu thật không ngờ chỉ một bản nhạc lại có thể khiến Trâu Kỳ phản ứng lớn như vậy, có loại cảm giác tự đưa mình tới cửa.
Cách chỗ ở càng lúc càng gần, Lộ Dương phảng phất nghe thấy tiếng tim mình đập ‘bang bang — — —’ làm cậu suýt nữa kêu thành tiếng.
Thiệt khổ tâm hết sức!!!