Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gặp Mặt Offline Gặp Trúng Boss Phải Làm Sao

Chương 43

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giật mình tỉnh giấc, Lộ Dương không tài nào chợp mắt được nữa, Kết quả là hôm sau bước vào văn phòng với cặp mắt gấu mèo.

Trâu Kỳ nghĩ, chắc tối qua cậu logout thì đi la cà nơi nào, nhiều lần liếc mắt nhìn đôi mắt thâm quầng kia, nhưng Lộ Dương chẳng hay biết gì cứ ray rứt chuyện mình trong mơ sàm sỡ sư huynh, thần trí ngẩn ngơ như cũ.

Hoàn tất xong công việc buổi sáng, Lộ Dương ngồi tại chỗ, đầu óc trống rỗng nhìn màn hình máy tính. Giấc mơ đột ngột đêm qua, tình cảm bị mạnh mẽ phơi bày khiến cậu chẳng biết xoay sở ra sao. Vậy sở dĩ muốn cùng Quân Lâm chơi game, cùng anh trò chuyện, lúc anh không onl sẽ thất vọng, thấy anh login lại mừng rỡ, đều là bởi vì mình có ý kia với Quân Lâm sao?

Đối với Quân Lâm? Một người đàn ông sao?

Lộ Dương cảm giác đầu mình như chứa đống tơ vò, từ lúc giật mình dậy tối qua đến giờ vẫn chưa tháo gỡ được, cậu thật sự rất bối rối, trong 21 năm đời mình cậu chưa bao giờ nếm trải mùi vị này, đừng nói với nam nhân, ngay cả với một cô gái cũng chưa từng, cậu hoang mang không biết như vậy đúng không, chỉ biết trống ngực đập loạn, làm sao cũng không yên được.

Muốn lên mạng tìm Quân Lâm xác nhận bản thân có ngộ nhận không, rồi lại có chút khϊếp đảm, không biết nên đối mặt với đối phương thế nào, càng không biết đối mặt với bản thân ra sao.

Thích một người đàn ông? Một người đàn ông chưa từng gặp mặt?

Lộ Dương cảm giác cậu điên rồi.

Khổ não cố gắng khép mở hai mắt ê ẩm vì mất ngủ, sau đó đến toilet dùng nước lạnh rửa mặt. Đến khi tỉnh táo một chút Lộ Dương mới về bàn làm việc, cho dù phiền não thế nào đi nữa, vẫn phải hoàn thành công việc cho tốt mới được.

Hoàn toàn không biết tâm tư Lộ Dương lúc này, giải quyết xong văn kiện Trâu Kỳ lên QQ xem hôm nay nhị hoá có than phiền gì về mình không, sau khi login phát hiện Lộ Dương một màu xám tro, cũng không biết là ẩn hay không onl.

Chẳng lẽ là hôm nay mình không có khuyết điểm? Trâu Kỳ thoáng trầm tư, đứng dậy đi tới cửa chớp, vén cửa lên một chút, liền thấy Lộ Dương đang ngồi bên cạnh Liễu Sa, tập trung nghe đối phương giải thích chuyện gì đó, nét mặt vô cùng nghiêm túc.

Lý lịch tóm tắt của Lộ Dương anh đã xem qua, là một sinh viên chưa ra xã hội mà nói thế này đã rất ưu tú, Khương Duyệt cũng từng đề cặp với anh ở phương diện công tác hay đi học Lộ Dương đều tiếp thu kiến thức mới rất nhanh, thái độ cũng nghiêm túc, nếu như Lộ Dương có ý ở lại công ty bọn họ, có thể thử bồi dưỡng.

Nhìn gò má nghiêm túc của Lộ Dương, Trâu Kỳ khẽ động tâm tư.

Mà Lộ Dương bên kia vì không để mình rầu rĩ chuyện Quân Lâm, tận lực làm bản thân bề bộn nhiều việc, ngoài việc của mình, chỉ cần thấy Liễu Sa có tí động tĩnh cậu sẽ đi qua hổ trợ ngay, chân chạy cho nghành khác cũng tốt, miễn là không để cho bản thân rảnh rỗi là được, bởi vì chỉ cần ngồi xuống đầu cậu sẽ tràn ngập hình ảnh giấc mơ tối qua, người nào đó dẫn cậu phó bản, dẫn cậu vượt ngục, giúp cậu báo thù, và cùng cậu du ngoạn Vân Lâm Tuyết Hải.

Cảm giác hỗn loạn trước nay chưa từng có, khiến cậu khó thích ứng, cũng có chút sợ hãi.

Lúc nghỉ trưa cậu đắn đo hồi lâu mới dám mở QQ, phát hiện không có tin nhắn của Quân Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại có chút mất mác, nhìn tài khoản đối phương, cuối cùng vẫn không nhắn tin cho anh như mọi hôm. Đặt tay úp lên bụng, Lộ Dương hít một hơi thật sâu, cảm thấy trong lòng như có vật gì chặn lại, sắp sửa phá tan rào cản lao ra ngoài, khiến cậu có loại dục * vọng cấp thiết tìm một người trút hết bầu tâm sự.

Lẳng lặng nhìn trần nhà một hồi, cậu cầm di động lên gửi tin nhắn cho Sở Tô, nói cậu ấy tối nay mình qua. Không quá hai phút Sở Tô đã trả lời, nhìn từ “Được” giản đơn, lòng Lộ Dương như được trấn an, chẳng còn sôi trào như trước.

Cho dù đáy lòng nôn nóng, nhưng một đêm cơ hồ không ngủ, trằn trọc vài lần cậu cuối cùng cũng chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Song, một giấc này không khá hơn tối qua là bao. Hôm qua là mơ thấy cậu ở trong trò chơi kết hôn cùng Quân Lâm, hiện tại cũng mơ thấy đối phương, cơ mà lần này khá nhọ, trong mộng hai người đùng một phát, ly hôn.

“Xin lỗi, tôi không thích nam nhân, kết hôn bất quá chỉ vì nhiệm vụ trò chơi mà thôi. Cuối cùng, tôi là nam nhân so với thép còn thẳng hơn.”

Quân Lâm một thân đen huyền vẫn đẹp trai đến mức người thần căm phẫn, lời nói ra lại không ấm áp như thường ngày, ngược lại tỏ ra xa cách không cho phép đến gần, vừa mới cảm nhận được niềm vui tân hôn Lộ Dê Dê bị những lời này đả kích, lãnh trọn 90% thương tổn, trọng thương ngã xuống đất.

Choàng mở mắt, Lộ Dương nhìn đồng hồ, phát hiện chỉ vừa chợp mắt khoảng hai mươi phút mà thôi.

… Nam nhân thẳng như thép, nói cứ như cậu cong lắm vậy. Lộ Dương im lặng phun tào, mở to mắt ngắm trần nhà cho đến khi nghỉ trưa kết thúc.

Thật vất vả ngâm đến tan tầm, tạm biệt đồng sự Lộ Dương nhanh chóng rời khỏi công ty, tâm sự nặng nề ngay cả Trâu Kỳ đi phía sau cậu cũng chẳng hề hay biết.

Trâu Kỳ bước phía sau Lộ Dương, theo cậu ra ngoài cao ốc. Hôm nay anh phải về nhà cha mẹ dùng cơm, vừa vặn cùng hướng Đại học C, đang muốn tiến lên gọi Lộ Dương cho cậu quá giang một đoạn, còn chưa mở miệng đã thấy Lộ Dương đón xe đi về hướng khác.

Nhìn Lộ Dương lên xe bus, Trâu Kỳ đoán cậu có hẹn nên thôi, đi đến bãi đỗ xe lấy xe rời đi.

Lộ Dương đến dưới lầu Sở Tô gọi điện thoại cho cậu bạn, hai người đến quán ăn gần đó ăn cơm. Cả hai quen biết đã nhiều năm, Sở Tô liếc mắt một cái liền nhìn ra Lộ Dương có tâm sự, thấy cậu bộ dạng muốn nói lại thôi cũng không hỏi nhiều, chờ cậu tự nguyện nói ra.

Giống như trước kia, tắm rửa xong hai người làm ổ trên sa lon chơi game, Lộ Dương rõ ràng có chút lơ là, ván đầu tiên mới đánh tới cửa thứ ba đã bị hệ thống dập chết, lập lại ba lần Lộ Dương mới buông máy, co cụm trên ghế, uể oải nói, “Không chơi nữa.”

“Ừm.” Sở Tô thu dọn máy game, tắt trò chơi, mở TV cho cậu xem, sau đó đi tới quầy bar, hỏi cậu, “Muốn uống gì?”

“Có thể uống cà phê không?” Lộ Dương hỏi.

“Không được, tớ muốn ngủ.” Sở Tô không suy xét đã cự tuyệt, “Cậu ngày mai còn phải đi làm.”

“Biết rồi, vậy uống sữa táo.” Lộ Dương nói, không ngủ cả đêm qua, cậu cũng không muốn mai lại tiếp tục mất ngủ.

Sở Tô cầm hai ly sữa táo, đặt trên khay trà, ngồi vào chỗ bên cạnh Lộ Dương, mở máy tính gõ chữ.

Lộ Dương nhấp một hớp sữa, “Này, tiểu quai hát ca nghe một bài đi, ca muốn nghe hát.”

“Ừm.” Sở Tô mở Kugou, chọn bài.

“♫ ♪Hỉ Dương Dương, Mỹ Dương Dương, Lãn Dương Dương, Phí Dương Dương, Mạn Dương Dương, thật mềm mại, Hồng Thái Lang, Hôi Thái Lang, chớ thấy tôi chỉ là một chú cừu…”

“…” Lộ Dương ai∼ một tiếng, ngã vật trên ghế, “Bảo bối có thể đổi bài khác không?” Bài hát này vang lên cậu lại không kiềm được nhớ tới hình ảnh tám chuyện trời đất cùng Quân Lâm trên YY hôm qua, thanh âm trầm thấp hàm chứa ý cười của đối phương, khiến lòng cậu xao động khó tả.

“Đây không phải là khúc thành danh của cậu à?” Sở Tô vừa đánh chữ vừa nói, mọi người đều biết Lộ Dương hát đến hát đi chỉ có bài này là khá nhất, còn từng được xưng là người đàn ông muốn trở thành “Hỉ Dương Dương”.

“Thì đúng vậy, nhưng bây giờ tớ không muốn nghe nó, rất thương tâm, rất buồn.” Lộ Dương vò đầu bức tóc, khoa trương nói, “Tóc trên đầu tớ buồn đến rụng luôn nè, nhìn xem, đường mép tóc* thụt vào rồi này.”

*Đường mép tóc tức là đường giới hạn tóc, hình dạng cao thấp của nó sẽ ảnh hưởng đến ngũ quan của một người.

“Bớt giỡn đi.” Sở Tô nhìn cậu, “Đường mép tóc của cậu vốn đã chạy đến sau ót rồi.”

“…” Lộ Dương bị bạn thân chẹn họng, oán hận, “Cậu là anh em ruột với sư huynh tớ sao? Miệng tiện y như nhau.”

“Ha, sao vậy, anh ta lại châm chích cậu?” Sở Tô thuận miệng hỏi, cậu biết sư huynh trong miệng Lộ Dương chính là người cậu ta quen biết trong game, không ít lần Lộ Dương kể chuyện anh ta cùng cậu, từng lời nói đều không chút che dấu hảo cảm với đối phương.

“Ngày nào anh ta chẳng châm chích tớ, hôm qua còn…” Lộ Dương đột nhiên không nói tiếp, giống như nhớ ra gì đó, sắc mặt uể oải, ôm gối tựa vào ghế, “Quên đi, không nói.”

“Có cái gì không vui cứ nói ra để tớ cười cậu một cái.”

“Thằng nhóc thối này còn là anh em tốt không vậy.” Lộ Dương dở khóc dở cười nhìn bạn tốt, “Để anh cậu yên tĩnh một chút.”

“Cậu cứ ở đấy yên tĩnh.” Sở Tô đổi bài hát cho cậu, tiếp tục gõ chữ. Dựa theo phản ứng ban nãy của Lộ Dương, không hỏi cậu cũng biết hôm nay Lộ Dương khác lạ nhất định liên quan đến vị sư huynh nhà cậu ta rồi, bất quá nếu tâm trạng cậu ấy không vui không muốn mở miệng, mình cũng không chủ động đề cập, đợi tâm trạng cậu ấy tốt lên tự nhiên sẽ nói thôi.

Hai người một người nghe nhạc một người gõ chữ, đại khái qua nửa tiếng, Lộ Dương bỗng nhiên lên tiếng hỏi, “Tiểu quai, cậu nói xem cảm giác thích một người là thế nào?”

“Sơn vô lăng, thiên địa hợp, tài cảm dữ quân tuyệt.*” Sở Tô trả lời không chút nghĩ ngợi.

*Khi nào núi không có góc, trời đất hợp làm một thì thiếp mới rời xa chàng (theo FB)

“Cậu lại xem anh Khang của cậu phải không?” Lộ Dương có chút đau trứng, kể từ khi trên mạng ra bản Hoàn Châu Cách Cách sến súa, mỗi lúc nhàm chán Sở Tô đều lôi nó ra xem đi xem lại một cách thích thú.

“Vui mà.”

Nhưng khi xem cậu không cười lấy một cái được chứ? Mặt liệt gì gì đó rõ là đáng ghét!!!

“Quên đi, hỏi cậu cũng không hiểu, ” Lộ Dương thở dài, cầm gối chụp lên mặt mình. Che mặt nên cậu không chú ý, sau khi cậu nói xong câu đó tay đang lách cách gõ bàn phím của Sở Tô thoáng khựng lại, lúc sau mới tiếp tục.

“Tiểu quai.” Không lâu sau, Lộ Dương lại gọi tên cậu bạn.

“Nói.”

“Tớ, ” Lộ Dương có phần ngập ngừng, giống như đang hệ thống lại câu chữ, mơ hồ không rõ nói một câu, sau khi cậu nói xong động tác trong tay Sở Tô dừng hẳn, ngoảnh đầu lại nhìn cậu.

Mặc dù Lộ Dương nói rất nhỏ, nhưng Sở Tô nghe được, cậu ấy nói, “Làm sao bây giờ, hình như tớ thích một người rồi.”

Vất vả lấy hết can đảm nói hết mọi chuyện, Lộ Dương đợi mãi vẫn không nghe Sở Tô trả lời, cậu mới bỏ gối ra liền thấy Sở Tô cau mày nhìn mình, trong mắt là loại tâm tình không nói ra lời, đang muốn lên tiếng hỏi, chợt nghe Sở Tô mặt không đổi sắc nói, “Không nhẽ cậu thích chó?”

Lộ Dương: “…”

“A!” Lộ Dương tâm như tro tàn co quắp trên ghế sa lon, “Tớ cảm thấy bản thân bị tổn thương nghiêm trọng, quả thực không thể nói chuyện được nữa!!!”

Khoé miệng Sở Tô xuất hiện đường cong khó thấy, đặt tay lêи đỉиɦ đầu cậu, nhẹ giọng nói, “Thích thì thích, không có gì phải phiền não cả, dù sao vẫn tốt hơn không gặp được người yêu thích.” Có lẽ so với gặp người yêu thích rồi anh ta lại biến mất tốt hơn nhiều.

“Quan trọng là người nọ là nam.” Lộ Dương nói, “Hình như anh cậu cong rồi, đã vậy, tớ còn là yêu đương qua mạng, đối phương là trai thẳng, thẳng như thép luôn a!!!”

Sở Tô: “…”
« Chương TrướcChương Tiếp »