Thực ra Trâu Kỳ không nghĩ lừa gạt Lộ Dương mãi chuyện anh là Quân Lâm, chẳng qua vì bây giờ vẫn chưa phải lúc nói rõ, sự ỷ lại của Lộ Dương đối với anh chỉ giới hạn ở sư huynh Quân Lâm trong trò chơi, không phải Trâu Kỳ trong hiện thực. Nếu tùy tiện nói ra, anh cũng không thể bảo đảm rằng Lộ Dương sẽ không xa lánh mình, đó là điều anh không muốn thấy nhất.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Sư huynh, bây giờ chúng ta đi chưa? Mà chỉ hai chúng ta thôi sao?
[Lân cận] [Quân Lâm]: Ừ, còn có những người khác, đi theo.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Được.
Lộ Dương chấp nhận Quân Lâm tổ đội, thấy anh triệu hồi toạ kỵ, cũng xoay người leo lên toạ kỵ của mình, điểm đi theo, nhưng còn chưa chạy bao xa Quân Lâm đã ngừng lại.
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]:?
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Cậu xuống đây.
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Sao?
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Cậu cưỡi tiên hạc bay phía sau tôi, tôi sẽ không kiềm chế được nghĩ muốn chém cậu, không muốn chết thì xuống đây.
Phốc. Lộ Dương cười phá lên, hình ảnh mình cưỡi tiên hạc theo sau Quân Lâm vừa rồi quả thật có chút khôi hài, cơ mà cậu mới không dễ dàng xuống như vậy, gửi một tin cho Quân Lâm.
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Không thì, sư huynh anh lên đây đi, tôi mang anh bay.
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Muốn chết tôi sẽ thoả mãn cậu.
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Lên đây đi sư huynh, đều là người một nhà cả, đừng thẹn thùng, tôi mang anh trang bức mang anh bay bay!
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Phải không.
Thấy hai chữ này của Quân Lâm, Lộ Dương sờ sờ mũi, có dự cảm bản thân còn miệng tiện nói thêm câu nữa sẽ bị mừng thịt ngay tại chổ, quên đi, cậu cũng không ôm hi vọng có thể bay cùng sư huynh, tuy rằng tận đáy lòng rất muốn như vậy. Tiếc hận một chút Lộ Dương liền chuẩn bị nhảy xuống, không nghĩ tới còn chưa động thủ đã thấy Quân Lâm xuống ngựa, thu hồi tọa kỵ.
Ơ?! Động tác trong tay Lộ Dương dừng lại, cậu cảm thấy bản thân đoán ra cái gì đó, vội vàng gõ chữ.
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Sư huynh, anh thật sự muốn bay cùng tôi?
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Bớt nói nhảm.
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Mau đến, tôi ôm anh!!!
Bất ngờ trúng thưởng độc đắc, Lộ Dương hưng phấn điểm mời Quân Lâm đồng kỵ, sau đó liền thấy Quân Lâm nhảy lên mình tiên hạc, ngồi phía sau cậu.
Cậu theo thói quen điều chỉnh chổ ngồi ổn định, mới để tiên hạc bay lên, nhìn hai người cùng cưỡi trên lưng hạc, bỗng nhiên cảm thấy vô hạn sảng khoái.
Nhân vật nam trong game được thiết định cao hơn nửa cái đầu so với nhân vật nữ, vị trí cậu ngồi sau cổ hạc tiên một chút, Quân Lâm thì ngồi đằng sau cậu, hai người cư thế tựa sát vào nhau, vạt áo màu đen của Quân Lâm đan xen một chỗ với làn váy đỏ của nữ hào, kết hợp trời xanh mây trắng tạo nên hiệu ứng cực kỳ xinh đẹp, khiến người ta có cảm giác gắn bó không rời cùng nhau phiêu bạt khắp chốn gian hồ.
Nhận thấy bản thân lại suy nghĩ mấy chuyện kỳ quặc, hai tai Lộ Dương nóng hầm hập, vội cầm ly nước uống tịnh tâm lại.
Lần đầu được người chở, Trâu Kỳ cảm thấy có chút vi diệu nhưng cũng không bài xích, một lúc sau anh nhận được tin từ nhóm Thất Sát, Cúc Hoa Hương nói đã ở YY đợi anh, hỏi anh tới chưa.
YY? Trâu Kỳ khựng lại, anh vốn không định lên YY, có thể với nhiều người chơi khác Ngũ Cung Cách rất phức tạp, nhưng đối với bọn họ mà nói mức độ đó chỉ cao hơn phó bản bình thường một chút mà thôi, hơn nữa này cũng không phải lần đầu đánh. Hồi đó, Diêu Tri Cúc Hoa Hương vì giúp đồ đệ xoát một cây quạt đã đánh không dưới năm lần, mọi người đều vô cùng quen thuộc các cửa, không nhất thiết phải onl YY để chỉ huy.
Song, lo lắng Lộ Dương là đầu đánh cái này, lên YY quả thực có thể bớt lo một số việc, Cúc Hoa Hương lại hiểu rất rõ phó bản, để cậu ta chỉ huy Lộ Dương cũng sẽ tránh được chuyện đi sai rồi bị chém.
[Đội ngũ] [Quân Lâm]: Có YY không?
[Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: A, có. Chúng ta lên YY sao?
[Lân cận] [Quân Lâm]: Ừm, 30015, đến phòng phó bản Ngũ Cung, mật mã 1133
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Chuyện… kia, tôi chơi nhân yêu, vào rồi có bị đánh không?
[Lân cận] [Quân Lâm]: Cũng không phải lần đầu tiên cậu bị đánh, không vấn đề gì, cậu có thể gõ chữ.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Nhưng kỹ thuật không tốt lắm, sợ không giúp được gì.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Không hi vọng cậu giúp đỡ, bảo vệ bản thân cho tốt là được.
Trâu Kỳ đánh xong những lời này, nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Dẫn cậu đi cho biết thôi.
[Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Được, rất cảm ơn sư huynh yoyo18
Quân Lâm nói như vậy Lộ Dương an tâm hẳn. Cậu đăng nhập YY, tìm được kênh đối phương nói, sau đó điền mật mã vào phòng.
“Haiz, lão đại cậu ấy chừng nào mới tới, tôi đã chơi mấy ván Đấu địa chủ rồi đó.”
“Anh hai ồn ào chết đi được, anh Kỳ bề bộn nhiều việc, anh tự mình chơi thêm vài ván có sao đâu.”
“Được được được! Anh chơi anh chơi!”
Vừa vào liền nghe âm thanh nói chuyện phát ra từ tai nghe, khiến Lộ Dương căn bản không chút chuẩn bị giật cả mình, vội vàng chỉnh nhỏ âm lượng, tắt mic, theo bản năng tìm kiếm số YY của Quân Lâm.
“Nếu không anh gửi tin cho anh ấy xem, lần trước em mật anh ấy cũng không trả lời em.” Là giọng một cô gái, âm thanh nhỏ nhẹ, mang chút cảm giác oán trách.
“Chậc chậc, lúc nào cũng muốn anh truy người yêu giúp, xấu hổ không xấu hổ a, đúng là gái lớn không thể giữ ∼”
“Anh hai!!” Nữ sinh phát cáu nói, “Anh còn như vậy em méc bác trai cho xem!”
Lộ Dương dựa vào đèn xanh bên cạnh tên bọn họ phân biệt ai đang nói chuyện, trong kênh chỉ có ba người, kể lể bản thân Đấu địa chủ chính là [Diêu Tri Cúc Hoa Hương], giọng nữ là [Lạc Thủy Đào Yêu], người có mã giáp [Quan Sơn Cảnh Luật] thì không hề lên tiếng, còn Quân Lâm lại chẳng thấy đâu.
Lộ Dương chỉ mới đến nên không biết họ đang nói chuyện gì, lúc trước chỉ biết Quân Lâm quen Diêu Tri Cúc Hoa Hương, nhưng từ vài câu đối thoại ngắn ngủi của hai người trên liền biết cả hai đều quen biết anh, có vẻ còn khá thân thiết nữa, cậu đoán những người trong này đều là người quen của Quân Lâm cả.
Cứ như vậy Lộ Dương cảm giác bản thân như một người ngoài xa lạ, nhất thời cậu có phần do dự không biết có nên mở miệng nói chuyện hay không. Nếu không thì nghe lời Quân Lâm, đánh chữ được rồi, cậu đang tính gõ ‘xin chào’.
“A, có người vào.” Lạc Thủy Đào Yêu phát hiện ra Lộ Dương trước tiên, “Cậu là ai? Đi nhầm chổ sao? Không phải YY chúng ta có mật mã à?”
“Ai nha! Đây không phải là Dương Dương muội muội sao?” Nữ sinh vừa nói xong Diêu Tri Cúc Hoa Hương cũng phát hiện, anh nhận ra đó là mã giáp của Lộ Dương, có chút bất ngờ, “Đã lâu không gặp, sao em lại ở đây?”
Rõ ràng hôm trước mới thấy. Lộ Dương mỉm cười, gõ gõ chữ, không phải sợ người ta biết bản thân là nhân yêu, chỉ là cậu không quen cùng người lạ, nên chẳng biết nói chi hết, vẫn là đánh chữ tương đối thoải mái.
[Khung bình luận] [Nhất Lộ Du Dương]: Chào mọi người, tôi là Nhất Lộ Du Dương, Cúc Hoa huynh đã lâu không gặp.
“Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy, cô vào đây làm gì? Anh hai anh biết cô ta?” Lạc Thủy Đào Yêu hỏi.
“Biết biết, bạn anh mà.” Diêu Tri Cúc Hoa Hương nói, “Lần trước có kể với các cậu lão đại nhờ tôi mang một người làm nhiệm vụ Cải Danh, đó chính là Dương Dương á. A Cảnh, cậu nhớ không?”
“Ừ.” Quan Sơn Cảnh Luật đáp, giọng nói lạnh lùng, “Xin chào, tôi là Quan Sơn.”
[Khung bình luận] [Nhất Lộ Du Dương]: Chào anh.
“Nhiệm vụ Cải Danh gì? Sao em không biết gì hết, cô ta quen biết anh Quân Lâm sao?” Lạc Thủy Đào Yêu gấp gáp hỏi, âm điệu đã có chút bất mãn, cô nàng thấy mã giáp Lộ Dương là nam, nhưng không ngờ Cúc Hoa Hương lại gọi đối phương là muội tử, lập tức liền không vui, đặc biệt là sau khi nghe kể Quân Lâm từng giúp đối phương, bởi vì lần trước cô tìm Quân Lâm cùng nhau đi Hoa Hải đã bị người thẳng thừng từ chối.
“Biết chứ.” Diêu Tri Cúc Hoa Hương đáp.
“Các anh rất thân sao?”
“Tạm được thôi, có lẽ lão đại thân hơn đó, lần trước hai người còn cùng nhau đồng kỵ…”
“Hừ, anh Quân Lâm mới không bị ả này lừa gạt đâu, toàn mấy kẻ thích ôm đùi người khác, nghĩ cách chiếm tiện nghi người ta! Hồi trước cũng có đứa…”
“Dao Dao!” Diêu Tri Cúc Hoa Hương cắt đứt lời cô nàng.
Lộ Dương: “…” Đúng rồi, tôi vừa mới chiếm tiện nghi toàn bộ cơ * thể Quân Lâm xong đây.
Dẫu sao cũng không phải người quen, Lộ Dương thật không có lời gì để nói, cậu cũng nhìn ra Lạc Thủy Đào Yêu không hoan nghênh mình, dự định nếu Quân Lân còn chưa lên sẽ trở về trò chơi tìm người, tiếp theo chợt nghe âm báo từ tai nghe truyền tới, có người vào phòng, mã giáp vừa vào ghi hai chữ Quân Lâm.
“Anh Kỳ đến, Kỳ…” Thanh âm Lạc Thủy Đào Yêu đột nhiên yếu dần, rồi ngừng hẳn, giống như ý thức được có người ngoài ở đây, bèn sửa miệng, “Anh Quân Lâm tới.”
“Lão đại, cậu cuối cùng cũng chịu trồi lên, khi nào mới tới đây, bọn này ở Ngũ Cung chờ cậu đấy.” Diêu Tri Cúc Hoa Hương hỏi.
Diêu Tri Cúc Hoa Hương vừa mới dứt lời, đèn xanh bên cạnh Quân Lâm bật sáng, tai nghe truyền đến một tiếng, “Lập tức tới.”
Lộ Dương tự nhận bản thân không phải tên thanh khống, cơ mà giờ phút này, cậu cảm thấy cái thanh âm này mới êm tai làm sao.
Diễn tả giọng nói ấy như thế nào nhỉ, trầm trầm thấp thấp, dưới ảnh hưởng điện lưu, mang theo sự trầm ổn từ tính, chỉ dơn giản hai từ, đã làm tim cậu rung rinh.
Đó là thanh âm của Quân Lâm, ừm, thanh âm của sư huynh cũng đẹp trai như nhân vật vậy!
“Anh Quân Lâm đợi anh qua đây chúng ta lại mở phòng mới, chút nữa phải khai đoàn, người nào không liên quan tự biết mà đi ra ngoài nha, đỡ phải chịu cảnh nhục nhã bị đá.” Giọng Lạc Thủy Đào Yêu lại vang lên.
Người không liên quan… Không cần nghĩ Lộ Dương cũng biết cô nàng đang nói cậu.
“Dao Dao, đừng nói bậy.”
“Em nói bậy chổ nào chứ, mấy kẻ này lúc nào cũng muốn ôm đùi bự chiếm tiện nghi người khác còn gì, anh Quân Lâm đừng bị tên này gạt! Người thế này ai mà biết có phải nhân yêu không!”
Hắc. Lộ Dương phì cười, khoản này thì cô đoán chuẩn đấy, tôi là nhân yêu, chỉ có điều Quân Lâm đã sớm biết rồi. Cậu nghĩ nghĩ, tính toán mở mạch nói chuyện, Quân Lâm đã giành trước một bước.
“Không vấn đề gì, cậu ta cam tâm tình nguyện là được.” Quân Lâm nói, thanh âm có phần lãnh đạm, nhưng lại mang theo khí thế không cho phép nghi ngờ, “Vả lại người do tôi mang tới, sao lại tính là không liên quan?”
Trong nháy mắt YY lặng ngắt như tờ.
Lộ Dương phát hiện mình lại được sư huynh bênh vực, chợt thấy trong lời Quân Lâm mang chút mùi ân ái, bình thương không phát ngôn thì thôi, vừa nói liền muốn mạng người.
Lạc Thủy Đào Yêu nào biết anh sẽ nói như vậy, nhất thời không biết nên nói gì mới đúng.
“Ha ha ha, Dương Dương, con bé này là em họ anh, tuổi còn nhỏ không biết nói chuyện, em đừng để ý ha, mọi người đều là người quen cả, đừng ngại.” Chuyện này vốn là em gái nhà mình sai, Diêu Tri Cúc Hoa Hương vội vàng đứng ra hoà giải.
Lạc Thủy Đào Yêu hứ một tiếng, tuy tràn đầy bất mãn nhưng cũng không tiện nói thêm, đang muốn tạo cơ hội vạch mặt tên nhân yêu này, thế mà Quân Lâm lại nói một câu làm cô tức muốn hộc máu.
“Vυ" em ở phía sau chủ nãi cho Nhất Lộ Du Dương, đừng để sai xót.”
“… Cái gì?” Giọng Lạc Thủy Đào Yêu đột nhiên tăng vọt, “Dựa vào cái gì.”
“Dao Dao, bớt tranh cãi một chút!”
“Làm vυ" em là để tăng máu, không có vì sao hết.” Quan Sơn Cảnh Luật bất ngờ lên tiếng, ngữ khí lạnh lẽo mang chút không vui, “Đừng lãng phí thời gian, không đánh thay người.”
Lạc Thủy Đào Yêu im bặt chẳng dám hó hé, cô có chút sợ Quan Sơn Cảnh Luật, người này ngoại trừ thằng ranh Cô Kiếm Thập Tam ra, thì chẳng để ai vào mắt.
Lộ Dương có chút ấn tượng với Quan Sơn Cảnh Luật, đối phương xếp hạng ba trong bảng PK Sư Môn Quật, không nghĩ tới anh ta vừa lên tiếng đã áp chế được Lạc Thủy Đào Yêu. Lại nói, Lộ Dương mới không thèm để ý thái độ của Lạc Thủy Đào Yêu, mọi người không quen nhau, hạ xong bản này chưa chắc lần sau còn có dịp chạm mặt, huống chi là không hề có ấn tượng.
Nhưng mà có thể không gây xích mích vẫn tốt hơn, Lộ Dương thầm nghĩ, mật Quân Lâm nói thêm bạn tốt, sau đó quay lại trò chơi.
Tại game, cậu và Quân Lâm đã đến nơi hẹn, tiên hạc chậm rãi đáp xuống trước mặt nhóm người Diêu Tri Cúc Hoa Hương, hai người từ trên lưng hạc nhảy xuống, Lộ Dương liền thu hồi tọa kỵ.
[Lân cận] [Diêu Tri Cúc Hoa Hương]: Ngọa tào!!! Tớ không nhìn lắm phải không, lão đại cậu vậy mà để muội tử chở, ôi ôi mắt tớ mù chắc rồi, sao tớ vừa rồi lại không chụp màn hình a, tung lên diễn đàn nhất định sẽ bùng nổ cho xem!!
[Lân cận] [Lạc Thủy Đào Yêu]: Anh hai!!
[Lân cận] [Diêu Tri Cúc Hoa Hương]: Hắc hắc.
[Lân cận] [Quân Lâm]: Bớt sàm ngôn, tiến đội.
Diêu Tri Cúc Hoa Hương, Quan Sơn Cảnh Luật, Lạc Thủy Đào Yêu điểm tiến đội, Trâu Kỳ mới giao vị trí đội trưởng cho Diêu Tri Cúc Hoa Hương, cả nhóm đang định vào bản, gần đó đột nhiên nhảy ra ba người, chạy về phía bọn họ.
[Lân cận] [Cô Kiếm Thập Tam]: Còn em nữa!
[Lân cận] [Ba Nghìn Giai Nhân Tẫn Nhà Ta]: Còn em nữa!
[Lân cận] [Tiện Phong Chỉ]: Lão đại anh thiếu một người, đừng vội vàng vậy a!!
Trâu Kỳ: “…”