Cô tính toán hết rồi, đưa anh đến cửa khách sạn liền trực tiếp bắt xe taxi về nhà, nhưng anh kiên trì phải đưa đến phòng, còn phải xác định anh bình yên nằm ở trên giường, nghe thử xem, nói như vậy, không phải nói rõ anh mang lòng gây rối sao?
"Em không cần phải dùng ánh mắt đề phòng đó nhìn anh, hiện tại cơ thể anh vẫn còn rất yếu ớt, không có sức lực nảy sinh thú tính, ngược lại em muốn làm gì với anh, anh chỉ có thể mặc cho em làm thịt thôi." Một luồng hơi lạnh từ trong khách sạn thổi ra ngoài, Sở Cách Phi đột nhiên hắt xì, giống như đang chứng minh vào giờ phút này anh yếu ớt bao nhiêu.
Khóe môi Tần Tinh Tinh co rúm một chút, anh nói những lời nói này cũng không soi gương một chút, nhìn cơ thể cao lớn rắn rỏi của anh, nếu như không phải là tuyển thủ đô vật mạnh mẽ của Nhật Bản, làm gì có bản lĩnh áp đảo anh?
"Em sẽ không kiềm chế được đẩy anh ngã lên trên giường chứ?"
"Thật buồn cười!" Cô xì mũi coi thường, cũng không khỏi đỏ mặt.
"Vậy em đang sợ cái gì?" Diễn đàn l%_€ q¥₩úy đôn
Chuyện này cực kỳ rõ ràng cho thấy anh đang khıêυ khí©h, mặc dù cô tự nhận là không phải kiểu người ngây thơ, dễ dàng bị người khác mê hoặc, nhưng lúc này vẫn không nhịn được tiếp nhận khiêu chiến. "Con người của tôi nói lời giữ lời, sẽ hộ tống anh an toàn về phòng."
"Vậy thì đi vào thôi." Sở Cách Phi xoay người đi vào khách sạn, tới trước quầy lấy chiếc chìa khóa phòng, bởi vì quầy nhận được mấy thông báo lời nhắn điện thoại từ nước ngoài, sau khi anh hỏi rõ từng cái, xoay người lại chuẩn bị lên lầu với Tần Tinh Tinh, lại thấy cô như người gỗ đứng thẳng bất động trong đại sảnh, ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm về hướng thang máy.
"Làm sao vậy?" Sở Cách Phi đi nhanh đến bên người cô. Tần Tinh Tinh không tự chủ nắm chặt quả đấm, cô biết hết nhìn đông tới nhìn tây là thói quen xấu, hơn nữa thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng mình không muốn nhìn thấy, nhưng quen rồi không sửa được, thích quan sát cảnh vật ở xung quanh người mình, chuyện này đã biến thành bản năng của cô rồi.
"Người đàn ông kia là ai?" Sở Cách Phi theo tầm mắt của cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên vô cùng đẹp trai thân sĩ, ông ôm lấy một cô gái xấp xỉ hai mươi tuổi ở bên cạnh, hai người thân mật cười toe toét, cho đến khi ông phát hiện Tần Tinh Tinh đang mở to hai mắt nhìn ông chằm chằm.
Người đàn ông trung niên giật mình, nụ cười trên mặt cứng lại, bước chân cũng dừng lại.
"Tôi muốn ra bờ biển đi dạo, anh muốn đi không?" Tần Tinh Tinh hoàn toàn không quan tâm Sở Cách Phi đuổi theo kịp hay không, cô vội vàng xoay người đi ra khỏi khách sạn.
Đến cơ hội để Sở Cách Phi mở lời hỏi cũng không có, không thể làm gì khác hơn là bước nhanh đuổi theo.
Tần Tinh Tinh không ngừng đi về phía trước, giống như phía sau có yêu ma quỷ quái gì đó đang đuổi theo cô, Sở Cách Phi thật cẩn thận đi theo ở phía sau, có mấy lần, Tần Tinh Tinh thiếu chút nữa té ngã, anh lập tức tiến lên kéo tay của cô, nhưng cô lập tức hất anh ra, tiếp tục đi về phía trước.
Anh rất lo lắng, muốn hỏi cô xảy ra chuyện gì, nhưng mà bây giờ không phải lúc để thỏa mãn lòng hiếu kỳ, bảo vệ cô, đừng để cho cô bị tổn thương, đây mới là nhiệm vụ duy nhất vào giờ phút này. Thấy cô rốt cuộc cũng dừng bước lại, yếu ớt ngồi chồm hỗm xuống trên bờ biển, anh cũng đi đến ngồi xuống ở bên cạnh. Hồi lâu, bọn họ chỉ lẳng lặng đón gió biển, nhìn mặt trời chậm rãi lặn xuống phía tây, tô vẽ chân trời đỏ rực dần dần phai nhạt xuống thành một màu vàng óng ánh, đẹp không sao tả xiết, nhưng mà Tần Tinh Tinh vẫn không nhúc nhích một chút nào, cho đến khi truyền tới âm thanh ho sặc sụa của Sở Cách Phi, cô rốt cuộc có phản ứng.
"Người ngã bệnh ngồi ở chỗ này hóng gió làm gì?" Cô quay đầu trừng mắt.
"Em kêu anh tới bờ biển đi dạo với em mà." Thật là quá vô tội. Eri d đ lê quý đôn
"Tôi kêu anh tới. Anh liền tới, tôi kêu anh đi nhảy xuống biển, anh đi không?"
Vừa ra sức khụ một hồi, anh không nhanh không chậm nói: "Vấn đề này không được thành lập, anh không có biện pháp trả lời."
"Hiện tại tôi muốn anh đi nhảy xuống biển, vấn đề này được thành lập, anh nói thế nào?"
"Anh thừa nhận anh không làm được, nếu như đi nhảy xuống biển, anh liền không có biện pháp bảo vệ em."
Cô vốn muốn đùa giỡn anh một chút, cô thấy rất may mắn đầu óc của anh không có bị hư, nhưng câu nói sau cùng của anh làm trái tim cô rối loạn.
Người đàn ông chỉ thích nói lời ngon tiếng ngọt, cô không cần quá tin tưởng, nhưng mà, nhưng bộ dạng của anh không giống kiểu người giỏi về lời ngon tiếng ngọt, cô không có biện pháp thờ ơ đối với lời nói của anh. Cô không phải là người phụ nữ không có thần kinh, ngay từ lúc ở Las Vegas, cô liền cảm nhận được khát vọng của anh đối với cô, không nghĩ tới là hơn một năm sau lại gặp lại lần nữa, phần khát vọng này lại nóng bỏng hơn, chính vì vậy, cô càng muốn chạy trốn khỏi anh, bởi vì cô không có tự tin có thể kháng cự lại anh.
Thấy cảm xúc của cô khôi phục không ít, anh nhân cơ hội nói: "Nếu như em lo lắng cho anh, hãy cùng anh trở về khách sạn, đừng ngồi ở chỗ này hóng gió." Mặc dù là trời rất nóng, gió biển vẫn rất mạnh, lộ ra chút lạnh lẽo, thổi lâu khiến người ta không chịu nổi.
"Sao tôi phải lo lắng cho anh? Cơ thể là của anh, anh thích chà đạp, tôi cũng không có biện pháp."
"Anh biết rồi, nếu như anh bất tỉnh, liền làm phiền em gọi xe cứu thương."
"Anh. . . . . ." Người đàn ông này hoàn toàn ăn hết cô rồi!
"Mặc dù anh rất lạnh, rất muốn trực tiếp nằm xuống ngủ, nhưng anh sẽ không để một mình em ở chỗ này, trước tiên em vẫn nên cùng anh trở về khách sạn đi."
Đối với anh, cô chính là không hạ được quyết tâm, không tiếng động thở dài, cô vẫn nghe theo ý của anh, ít nhất trước tiên đưa anh về khách sạn, kế tiếp muốn đi nơi nào, cô sẽ không có gánh nặng. Bước trên con đường trở về khách sạn, Sở Cách Phi thoải mái trêu ghẹo, "Anh chưa bao giờ biết rằng mình khỏe mạnh đến mức có năng lực đi bộ, trở lại khách sạn, chân của anh có thể nổi bọng nước hay không?"
"Cậu ấm!" Tần Tinh Tinh thưởng cho anh một cái liếc mắt.
"Anh thừa nhận anh là cậu ấm, chuyện này cũng không phải là lỗi của anh, anh không có biện pháp lựa chọn xuất thân của chính mình."
"Đúng vậy, nếu như có thể lựa chọn cha mẹ của mình, trên thế giới cũng không có vấn đề về thân thế." Cô khó nén phiền muộn trong lòng, ở trong mắt người ngoài, xuất thân của cô làm người ta hâm mộ, cha là ông trùm bất động sản, cô lại là hòn ngọc quý duy nhất trên tay cha mẹ, từ nhỏ được nâng ở trong lòng bàn tay mà lớn lên, không cần vì cuộc sống mà lo lắng phiền não, cô cũng cảm thấy mạng mình thật quá tốt.
Nhưng mà, cũng chỉ là tưởng tượng, tình huống thật sự cũng không thể nói với người ngoài, thật ra thì quan hệ của cha mẹ đã sớm tồn tại trên danh nghĩa, nói cả gia đình đã tan nát cũng không sai.
"Cho dù cha mẹ do chính em lựa chọn, vấn đề thân thế vẫn tồn tại, mỗi người đều có giá trị quan của mình, xung đột giữa người với người lúc nào cũng tồn tại, sự khác biệt là ở hóa giải như thế nào."
"Không sai, vấn đề lớn nhất ở con người là sự sáng suốt, nhưng tôi không phải là một người sáng suốt." Cho nên khi đối mặt với vấn đề cô luôn luôn có thói quen trốn tránh, một mình chuyển ra ngoài ở, giống như không nhìn thấy ân oán giữa cha mẹ, là có thể làm bộ chuyện gì cũng không có xảy ra. Lần nữa trở lại khách sạn, sau khi nhìn Sở Cách Phi đi vào phòng, Tần Tinh Tinh theo lý mà nói là có thể về nhà, nhưng có lẽ là mệt mỏi uể oải, cô không tự chủ cùng theo anh đi vào phòng, tiếp theo yếu ớt suy sụp ngồi trên ghế sofa.
"Em muốn uống một ly không?" Sở Cách Phi đi tới quầy rượu nhỏ rót hai ly rượu đỏ, khi anh quay đầu lại chuẩn bị đưa rượu cho Tần Tinh Tinh. Lại thấy ánh mắt cô tràn đầy đề phòng, không khỏi cười khổ nói: "Anh không có ý đồ bất lương, chẳng qua là cảm thấy khi trong lòng buồn bực, uống ly rượu cũng không tệ lắm."
"Trong lòng tôi không có buồn bực."
"Em không muốn uống thì thôi." Anh không thấy sao cả nhún nhún vai, đang muốn nâng ly đặt lại trên quầy rượu nhỏ, đột nhiên cô lại vươn tay.
"Cho tôi." Diễn đàn l577ee quý đ67oon
"Không sợ?" Anh trêu chọc nhíu mày.
"Rắc rối!" Nhận lấy ly rượu, cô làm một hơi, sau đó lại muốn một ly, lại làm một hơi. . . . . . Cô giống như uống đến nghiện vậy, một ly tiếp một ly, từ trên ghế sofa trượt xuống dưới ghế sofa, anh khuyên ngăn cô đừng uống nữa mấy lần, nhưng giống như anh nói, lúc trong lòng buồn bực uống ly rượu cũng không tệ lắm, cơ thể trở nên nhẹ, đầu óc trở nên lười biếng.
"Đầu của tôi thật choáng váng!" Đầu của cô vừa nghiêng sang bên phải, dựa vào trên vai của anh. Nghiêng đầu nhìn cô, giờ phút này cô không còn lạnh lùng kín kẽ như thường ngày, hai mắt bởi vì men say mà trở nên mờ mịt, bên môi mang theo nụ cười ngây thơ, đè nén du͙© vọиɠ mơ hồ muốn động trong cơ thể mình. "Em uống say rồi."
"Tôi không có uống say." Đầu óc của cô rất minh mẫn, chẳng qua cơ thể mềm nhũn thật là muốn nằm xuống.
"Em uống say rồi."
"Không có, tôi không có uống say. . . . . ." Cô kháng nghị ngẩng đầu lên trừng anh, làm môi hai người không cẩn thận chạm vào nhau, giống như ong mật lưu luyến đóa hoa, si ngốc lưu luyến tách ra.
Hai người đều biết chuyện tiếp theo, tình huống đã xảy ra sẽ không thể cứu vãn, nhưng dưới sự thúc giục của rượu cồn, bọn họ cũng không có sức kháng cự khát vọng trong cơ thể, giờ phút này, cứ để cho kí©ɧ ŧìиɧ cắn nuốt bọn họ đi.