Anh thích tự mình đào bới.
Không biết vì sao, những lời này khiến cho cô cảm thấy rất lo lắng, cả đêm trằn trọc, ngủ thϊếp đi lại giống như tỉnh, trong đầu lộn xộn một khắc cũng không dừng lại được.
Cô có cảm giác bị anh để mắt tới, rõ ràng quy tắc trò chơi là cô đưa ra, nhưng quyền quyết định lại dường như nằm trong tay anh.
Thật buồn cười, tại sao một câu nói của anh có thể khiến cho cô không thể yên lòng chứ? Cô đang sợ cái gì? Chẳng lẽ anh sẽ làm cho thế giới của cô long trời lở đất sao?
Thật ra thì, anh không có đáng sợ như vậy. . . . . . Ban đêm cô khó ngủ một lần lại một lần an ủi chính mình.
Trở mình một cái, Tần Tinh Tinh đưa tay tìm điện thoại dưới gối đầu, nhấn một cái, tiếp tục đại chiến với Chu công.
Kỳ quái, không phải nhấn tắt đồng hồ báo thức rồi sao? Làm sao lại vẫn không ngừng ầm ĩ? Lim dim mở hai mắt ra, cô lấy điện thoại dưới gối đầu ra đưa đến trước mặt, nhìn một hồi lâu, cuối cùng nhìn rõ, vốn quên đặt đồng hồ báo thức, làm sao có thể nghe tiếng đồng hồ báo thức kêu? Vậy là âm thanh gì? Nhướng mày, đang bi thương suy nghĩ, âm thanh chíp chíp chíp giống như tiếng chim hót lại vang lên, ngớ ra một hồi, rốt cuộc cô cũng hiểu rõ đó là tiếng chuông cửa.
Ngồi dậy, cô chán nản cào tóc một phen, kéo chăn, lung la lung lay đi xuống giường.
Cô thật sự rất mệt mỏi, vào lúc này tính cảnh giác thường ngày không còn sót lại chút gì, thuận tay liền mở cửa ra.
Ngẩn ngơ ba giây đồng hồ, cô dụi dụi hai mắt, không sai, cô nhìn thấy chính là gấu Teddy, nhưng mà ngay sau đó, Sở Cách Phi thay thế vị trí gấu Teddy rơi vào tầm mắt của cô, lại ngẩn ngơ ba giây đồng hồ, cuối cùng cô nhìn rõ rồi! Sở Cách Phi đang ôm gấu Teddy đứng ở bên ngoài nhà cô.
"Chào buổi sáng!" Sở Cách Phi tươi cười rực rỡ đến mức khiến người ta cảm thấy chói mắt.
Trời ạ! Cô thật muốn đυ.ng đầu vào tường một cái, tối hôm qua sau khi hai người bàn bạc ổn thỏa "Giao dịch", cô một lòng một dạ vội vàng chạy khỏi khách sạn, hoàn toàn quên gấu Teddy còn đặt ở phòng anh.
"Buổi sáng em rời giường đều hấp dẫn như vậy sao?" Anh tuỳ tiện quan sát cô, từ đầu đến chân, một chỗ cũng không buông tha.
Cô luôn luôn buộc thành kiểu tóc công chúa vào giờ phút này tùy ý xõa xuống vai, bộ quần áo ngủ hai mảnh màu hồng khiến cho cô trở nên ngọt ngào mềm mại, nhưng mà mê người nhất chính là vẻ mặt vẫn còn buồn ngủ, khiến cho cô tăng thêm một phần đáng yêu. Trong nháy mắt đỏ mặt, cô hận không thể đóng cửa ở trước mặt anh, nhưng mà, chuyện này sẽ chỉ làm cô chật vật hơn. "Anh. . . . . . Làm sao anh biết tôi ở nơi này?"
"Chuyện anh muốn biết tự nhiên có biện pháp tra được, em không mời anh đi vào trong sao?"
Cô dường như hỏi một vấn đề không cần thiết, anh là bạn tốt của Hoắc Duyên Lãng, chắc hẳn lai lịch của cô, anh đã đào bới không sai biệt lắm rồi.
Căn cứ vào lễ phép, cô nên mời anh đi vào, nhưng mà bây giờ. . . . . . Khi cô do dự, anh đẹp trai sải bước về phía trước, cô rất tự động nghiêng người sang để cho anh đi vào.
"Anh đặc biệt đưa gấu Teddy tới giúp em."
"Anh gọi điện thoại gọi tôi tới lấy là tốt rồi, tự mình đưa tới làm gì?" Đóng cửa lại, Tần Tinh Tinh không được tự nhiên theo sát anh. Cô không thích cảm giác địa bàn của mình lộ ra ở trước mặt anh, giống như cô cũng không che giấu được nữa vậy.
"Anh muốn xem chỗ ở của em một chút." Sở Cách Phi đặt gấu Teddy ở trên ghế sofa, tiếp theo liền quan sát bốn phía.
Nơi này chỉ có khoảng mười mấy bình (1 bình = 36m2), nhưng mà đối với một cô gái độc thân mà nói thì khá lớn, từ phòng khách là có thể liếc qua thấy ngay phòng ngủ, phòng khách và phòng ngủ do một đồ trang trí ca-rô ngăn chia ra, phòng bếp và phòng tắm bị che ở phía sau tấm thủy tinh được sơn vẽ giống như là tranh vẽ trên tường, phòng tắm và giường đôi được ngăn cách bởi hai tủ đầu giường, phòng bếp lại hướng về phía giường đôi. Cô hiển nhiên là một người coi trọng việc hưởng thụ cuộc sống, trên tủ đầu giường bày đèn xông tinh dầu đồ trang sức, phòng tắm và phòng khách lớn bằng nhau, có một bồn tắm thời thượng, cách xa còn có một gian tắm vòi sen, mà bên cạnh phòng khách có một ban công, trên ban công trồng đầy hoa cỏ cây cối, còn bày bàn tròn ghế dây mây.
"Hiện tại tôi không tiện tiếp đãi anh." Người đàn ông này không khỏi quá tự động tự phát rồi, giống như anh là khách trọ tới nơi này mướn phòng.
"Anh thích chỗ của em."
Nhưng mà, cô lại không thích anh đợi ở đây. "Anh thật sự giống như quên mất một chuyện, anh chỉ là bạn trai kiêm chức tình nhân của tôi, hôm nay là trường hợp đặc biệt, về sau xin không cần không mời mà đến."
Giống như không nghe thấy vậy, anh tự nhiên nói: "Anh giúp em đưa gấu Teddy tới, có phải em nên mời anh ăn sáng hay không?"
"Tôi đều ăn sáng ở phòng làm việc." Mặc dù cô có phòng bếp, nhưng rất ít tổ chức bữa ăn tập thể, cô đối với chuyện như xuống bếp thiếu nhiệt tình nghiêm trọng.
"Anh nhìn thấy xung quanh đây có quán cà phê, chúng ta có thể từ từ ăn sáng ở đó." Anh ngồi trên ghế sofa, anh có thời gian, cô có thể cùng anh đi ra ngoài ăn sáng, cũng có thể cùng anh tiếp tục dây dưa ở chỗ này, tình huống trước mắt rất rõ ràng, cô không có lựa chọn nào khác.
Tần Tinh Tinh đi vào phòng ngủ, từ tủ âm tường lấy quần áo đi ra ngoài ra, nhanh chóng tiến vào phòng tắm rửa mặt thay quần áo.
Khi hai người bọn họ ngồi ở quán cà phê dùng bữa ăn sáng, thần kinh vô cùng căng thẳng của cô thoáng dịu xuống, nhưng người đàn ông ngồi ở đối diện rất thích gây phiền toái cho cô, ngay sau đó lại ném ra một đề tài.
"Hiện tại thời tiết rất tốt, rất thích hợp xuất ngoại đạp thanh, em cùng anh đi khắp nơi ngắm nhìn nhé." Sở Cách Phi thoả mãn nhìn trời trong nắng ấm bên ngoài cửa kính.
Trừng hai mắt, người đàn ông này cho rằng thế giới là vòng tròn quay xung quanh anh, tất cả mọi người đều đang nghỉ phép cùng anh sao?
"Có lẽ anh rất rảnh rỗi, nhưng mà hôm nay không phải là chủ nhật, cũng không phải là ngày nghỉ nhà nước quy định, tôi phải đi làm."
"Em xin nghỉ một ngày đi." Anh cực kỳ đúng lý hợp tình, hoàn toàn không cho rằng yêu cầu của mình có gì không đúng.
Chuyện này thật sự rất buồn cười, nhưng cô cười không nổi. "Tôi sẽ không bỏ lại công việc vui vẻ đi chơi."
"Em luôn luôn nghiêm túc như vậy sao? Thỉnh thoảng lười biếng một ngày, phòng làm việc sẽ không suy sụp."
"Phòng làm việc nhỏ của chúng tôi không có biện pháp lười biếng." Sau hai năm rời khỏi đại học bước vào xã hội, cô cùng Hỉ Nhi, Tiểu Tịnh hợp tác mở một phòng làm việc "Thích đẹp ", buôn bán quần áo đồ trang sức trên Internet, Hỉ Nhi phụ trách thiết kế, Tiểu Tịnh phụ trách tài vụ, cô phụ trách nhà xưởng và nghiệp vụ, cho đến cuối năm ngoái, Tiểu Tịnh vì tham gia vào sự nghiệp diễn xuất của chồng tương lai rời khỏi đội ngũ làm việc của các cô, cho nên bọn họ quyết định thuê sinh viên làm việc ngoài giờ thay thế, nhưng mà dù sao cũng là sinh viên làm việc ngoài giờ, khó tránh khỏi xin phép nghỉ, cô tự nhiên phải tha thứ nhiều một chút.
Nhíu mày lại, đôi mắt ngang ngược còn khiến người khác kinh hoàng khϊếp sợ hơn đêm của Sở Cách Phi. "Em rất sợ đơn độc ở chung với anh."
Cô nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai, khịt mũi coi thường. "Sao tôi phải sợ đơn độc ở chung với anh?"
"Vậy sẽ không có lý do gì đến thời gian một ngày cũng không muốn cho anh."
"Nhưng. . . . . . Đây là hai việc khác nhau." Miệng của anh thật lợi hại, rõ ràng là tự ý tùy hứng, nhưng ngay cả cô cũng cảm thấy mọi chuyện thật như vậy. . . . . . Được rồi, cô quả thật có ý nghĩ trốn tránh anh, có lẽ là cô quá nhạy cảm, luôn có một lúc nào đó sẽ khó chịu cho rằng bị anh cắn nuốt.
"Anh cũng không nhận ra." D đ l#/^^ê quý đ&*(ôn
"Anh nói như thế nào cũng không quan trọng, dù sao tôi sẽ không bỏ lại công việc." Cô cũng không phải là ngu ngốc không có đầu óc, phép khích tướng của anh không có tác dụng đối với cô.
"Hôm nay không được, vậy ngày nghỉ cuối tuần thì có thể chứ?" Anh xoay chuyển quá nhanh, suy nghĩ của cô hoàn toàn không theo kịp tốc độ của anh, làm sao đột nhiên kéo tới ngày nghỉ cuối tuần? "Sẽ không đến ngày nghỉ cuối tuần cũng không có thời gian cho người yêu chứ?"
"Kiêm chức tình nhân." Cô không nhịn được uốn nắn anh.
"Kiêm chức tình nhân chẳng lẽ không phải người yêu sao? Ngày nghỉ cuối tuần hẳn không có vấn đề chứ?"
"Chậc. . . . . . Ngày nghỉ cuối tuần. . . . . ." Cô vốn muốn nói không rảnh, nhưng dưới ánh mắt tràn đầy khıêυ khí©h của anh, không dám phun ra hai chữ kia.
"Chúng ta quyết định như vậy đi, mỗi lần trở lại Đài Loan, luôn là vội vàng tới đi, chưa từng có cơ hội dạo chơi xung quanh thật tốt, khó có được lúc anh có thể từ từ thăm viếng mỗi một góc ở nơi này, em tới làm hướng dẫn viên du lịch cho anh, anh vẫn rất muốn hiểu tại sao mỗi lần cha anh trở về Đài Loan, luôn luôn vui vẻ như vậy."
Nghe vậy, cô càng không có lý do từ chối, được rồi! Cũng chỉ là cùng anh đi xung quanh nhìn xem một chút, anh có thể làm gì?