Dựa lưng vào bàn đọc sách phía sau tấm kính thủy tinh trong suốt, Sở Cách Phi cầm lấy lưng dựa của ghế dựa xoay, nhẹ nhàng xoay một cái, mặt ngược lại của chiếc ghế hướng về phía anh, bên có một con gấu Teddy đang ngồi – đây chính là quà sinh nhật Lý Tịnh Á tặng cho Tần Tinh Tinh.
Khóe môi giơ lên, anh vươn tay chạm nhẹ vào gấu Teddy, ngay từ lúc ở Las Vegas, thấy cô chơi máy đánh bạc, anh liền biết sự lạnh lùng kín kẽ chỉ là màu sắc tự vệ của cô, trong lòng của cô tràn ngập tính trẻ con.
Lần đầu tiên nhìn thấy, đôi con ngươi lạnh lẽo kiêu ngạo kia rơi vào trong mắt anh, anh liền hiểu rõ vừa thấy đã yêu mà cha luôn treo bên miệng là gì, nhưng trời sinh anh tính tình kiêu ngạo lại không chịu thỏa hiệp với số mệnh, mặc dù đêm hôm đó ánh mắt của anh luôn luôn lơ đãng đuổi theo bóng dáng cô độc và kiêu ngạo của cô.
Anh cố gắng trốn tránh cô, nhưng ông trời cố tình cho bọn họ hai cơ hội mặt đối mặt, nhất thời xuất hiện, lại khắc sâu dấu ấn vào trong lòng anh.
Nhưng mà dù vậy, anh vẫn không tin số mệnh, hai người cách nhau Thái Bình Dương cuối cùng sẽ trôi đi theo năm tháng, trở thành một nét thoáng hiện không quan trọng gì trong trí nhớ.
Không ngờ một năm trôi qua, cô cũng không thay đổi thành không quan trọng, ngược lại thỉnh thoảng quấy rầy, trong mơ, trong khi đang họp, ở cạnh cửa sổ thủy tinh, trong lúc bỗng nhiên quay đầu lại. . . . . . Thì ra, cô đã bén rễ ăn sâu ở trong lòng anh, trong lúc bất chợt anh hiểu rõ, đây chính là điều cha gọi là số mệnh vừa thấy đã yêu.
Chuyện này quá điên cuồng, nhưng cũng nhận rõ cô là "Số mệnh" của anh, cho nên anh đầu hàng, xin cha già mấy ngày nghỉ, liền bắt tay vào sắp xếp cho bọn họ gặp nhau một lần nữa, lần này, anh sẽ không buông tay.
Leng keng ~~ leng keng ~~
Vỗ nhẹ gấu Teddy một cái, Sở Cách Phi nở một nụ cười vui sướиɠ. "Mặc dù chậm một ngày, nhưng mà cuối cùng chủ nhân của mày cũng xuất hiện."
Cất vài bước đi tới trước cửa, nhịp tim không tự chủ tăng nhanh, nhưng cửa vừa mở ra, đứng ở bên ngoài không phải Tần Tinh Tinh anh mong ngóng nhìn thấy, mà là bạn tốt Tề Tán Hạo – CEO "Tập đoàn Tề Hoàng".
"Cậu đang đợi ai sao?" Tề Tán Hạo hoàn toàn thu sự thất vọng chợt lóe lên trong anh vào đáy mắt.
"Không có." Sở Cách Phi xoay người đi tới bên cạnh quầy rượu nhỏ được bố trí ở phòng khách. "Tôi đang muốn pha cà phê, anh cũng muốn một ly sao?"
Gật đầu một cái, Tề Tán Hạo đóng cửa phòng lại, đi tới sofa ngồi xuống "Không phải nói sẽ chậm mấy ngày sao, làm sao đột nhiên lại tới trước thời hạn vậy?"
"Hoàn thành công việc đúng hạn, đương nhiên là tôi tranh thủ thời gian thu dọn hành lý chạy lấy người." Rất nhanh mùi hương cà phê bay tản ra ở trong phòng, 5 phút sau, Sở Cách Phi đưa một ly cà phê cho bạn tốt, chính mình lại cầm theo một ly cà phê khác đi tới trước kính thủy tinh trong suốt.
Uống cà phê, Tề Tán Hạo thỏa mãn đến mức chỉ kém không được nằm xuống. "Làm sao không gọi điện thoại kêu tôi ra sân bay đón cậu?"
"Cần gì phiền toái như vậy, xe taxi cực kỳ thuận tiện." Nếu để cho CEO khách sạn biết kế hoạch của anh, dựa trên lập trường bảo vệ danh dự khách sạn, rất có thể anh sẽ ngăn cản, để tránh gây thêm rắc rối, dĩ nhiên không thể kinh động đến anh.
"Vậy cậu cũng có thể gọi điện thoại lừa tôi, nếu như không phải là tới nơi này xem xét, tôi còn không biết cậu đến."
"Tôi còn đang điều chỉnh chênh lệch múi giờ, suy nghĩ vài ngày nữa gọi điện thoại cho anh là được rồi."
Tề Tán Hạo tò mò nhíu mày. "Làm sao phó tổng giám đốc ngân hàng tư nhân Bác Ngân chịu bỏ lại công việc, bay tới Đài Loan nghỉ phép?"
Tinh tế thưởng thức cà phê trong tay, Sở Cách Phi không chút hoang mang hỏi lại: "Anh cứ nói đi?"
"Dù thế nào cũng sẽ không phải là vì phụ nữ chứ?" Tề Tán Hạo nói đùa.
"Không sai, chính là vì phụ nữ." D đ lê#/^&& quý%€£₩₩ đôn:,,?
"Cái gì?!" Giờ phút này phản ứng của Tề Tán Hạo chỉ có thể dùng khϊếp sợ để hình dung, chuyện này cũng khó trách, Charles là "Cha xứ" tất cả mọi người công nhận.
Anh (SCP) là đàn em của anh (TTH) ở đại học Columbia, bọn họ quen biết vài chục năm rồi, khi mới quen, anh cho rằng Charles là một hoa hoa công tử, tuổi thọ của mỗi đoạn tình yêu không dài hơn ba tháng, nhưng có một ngày, anh (SCP) giống như bị cha sứ nhập vào người vậy, biến thành vật cách điện với phụ nữ, mấy người bạn tốt nói bóng nói gió, hỏi anh làm sao đột nhiên cải tà quy chính? Anh chỉ là cười một tiếng, không nói câu nào.
Mọi người rối rít suy đoán, có lẽ là anh bị phụ nữ chọc phiền, đã từng có người phụ nữ bởi vì anh muốn chia tay, uống rượu say chạy đến trước túc xá gào to rống lớn, khó tránh khỏi anh sẽ bắt đầu nảy sinh suy nghĩ tạm thời nghỉ ngơi lấy lại sức, tin tưởng không được bao lâu, anh lại chứng nào tật nấy, nhưng ai biết, thời gian đã hơn một năm, cho tới bây giờ, bên cạnh anh chưa từng xuất hiện bất kỳ người bạn gái nào nữa, thanh tâm quả dục, giống như thật sự biến thành cha sứ.
"Chuyện này thì có gì phải kinh ngạc, chẳng lẽ tôi không thể có ý với phụ nữ sao?" Sở Cách Phi cảm thấy rất buồn cười, các bạn tốt lén thảo luận chuyện gì, không phải anh không biết, chỉ là lười phải giải thích, quan niệm về số mệnh của nhà họ Sở người ngoài nghe vào trong tai tuyệt đối cực kỳ vô lý.
"Không phải, tôi còn tưởng rằng cậu mắc chứng sợ hãi phụ nữ."
"Anh không biết mắc chứng sợ hãi phụ nữ cũng phải nhìn người yêu sao?"
"Người phụ nữ nào có sức quyến rũ lớn như vậy, có biện pháp chữa khỏi chứng sợ hãi phụ nữ của cậu?"
"Là bạn tốt của vợ Domi¬nic."
"Lý Tịnh Á sao? Không tệ, dịu dàng mảnh khảnh, người phụ nữ này rất có phong cách, chỉ là, tôi nghe nói hình như cô ấy có bạn trai rồi." Tề Tán Hạo nghe Hoắc Duyên Lãng đề cập tới quan hệ của Lý Tịnh Á và em trai nhỏ của anh cũng không cạn, nhưng đến nay cũng chưa từng thấy Tề Tán Nhân mang cô về nhà gặp cha mẹ, cho nên không cách nào xác định đến cùng cô có phải người phụ nữ của em trai nhỏ hay không.
"Tần Tinh Tinh." Eri l/^&ê q=%_úy đ@#$ôn
Dừng một chút, trong nháy mắt hai mắt Tề Tán Hạo phóng to, kích động nhảy lên. "Tần Tinh Tinh? Cậu điên rồi sao?"
Anh không hiểu nhíu mày, Tần Tinh Tinh có gì không tốt sao?
"Người phụ nữ kia là một núi băng, xa xa đã có thể cảm nhận được khí lạnh của cô ấy, cậu muốn bị cô ấy đông chết sao?"
Trừ khi đầu óc không bình thường, nếu không người đàn ông nào sẽ đi trêu chọc kiểu phụ nữ đó?
"Anh thật không có lòng tin với tôi, ngược lại tôi thật sự rất tự tin có thể khiến cho núi băng hòa tan."
Mặc dù khó có thể tin, nhưng Tề Tán Hạo không hề dành lòng dạ đi hoài nghi nữa. "Cô ấy khiến cho cậu động lòng sao?"
"Không phải tôi bay tới Đài Loan vì cô ấy rồi sao?"
"Tốt nhất cậu nên chuẩn bị tâm lý, người phụ nữ kia rất khó đối phó đó!"
"Anh yên tâm, tôi chưa bao giờ cho rằng cô ấy là một người phụ nữ rất khó đối phó." Tầm mắt của anh lơ đãng dừng trên gấu Teddy ở trên ghế xoay, nếu như rất dễ dàng gần gũi với cô, anh cũng sẽ không tốn công tốn sức bố trí buổi tối hôm trước khiến bọn họ gặp lại trong tình huống kia.
Tình huống phát triển còn thuận lợi hơn anh dự tính rồi, hai người bọn họ bởi vì mất khống chế lên giường, chuyện này cũng không ở trong kế hoạch của anh, nhưng chuyện xảy ra, hiển nhiên cả ông trời cũng muốn giúp anh, không thể nghi ngờ anh nắm chắc thắng lợi trong tay, cho dù cô rất khó đối phó, cũng trốn không thoát lòng bàn tay của anh.
Cô không có khả năng, cũng sẽ không dây dưa không rõ với Sở Cách Phi, nhưng mà, vào lúc này lại bi thảm ngồi ở trên ghế sofa trong sảnh tiếp khách lầu một của khách sạn biển Tề Hoàng, phiền não lên lầu gặp anh như thế nào, phải đề xuất yêu cầu với anh như thế nào?
Ông trời giống như cố ý làm trái lại với cô, làm sao mẹ già đột nhiên tích cực với chuyện lớn cả đời cô như vậy chứ? Không sai, trước đó vài ngày mẹ già liền bắt đầu lải nhải chuyện lớn cả đời cô, cũng hai mươi tám, còn không kết giao bạn trai, làm mẹ làm sao không có lý do lo lắng, nhưng mà, nào có người giống như bà không nói một tiếng mang theo một xấp ảnh chụp đánh đến phòng làm việc của con gái, còn buộc cô lựa chọn ra ba người từ trong đó?
Thấy trên bàn hội nghị có một xấp ảnh chụp thật dày, không trên trăm tấm, cũng có mấy chục tấm, cô chỉ có thể trợn tròn mắt, chuyện như vậy làm sao có thể xảy ra ở trên người cô?
"Không ngờ chuyện xem mắt này cũng sẽ rơi vào trên đầu cậu." Âu Dương Hỉ Nhi vui sướиɠ khi người gặp họa nói một câu như vậy ở bên tai cô.
Những lời này giống như đòn cảnh tỉnh, không sai, đùa gì thế, làm sao cô có thể cùng một người đàn ông xa lạ ngồi ở quán cà phê giương mắt nhìn nhau?