- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Gấp Lấy Người Yêu Kiêm Chức Tình Nhân
- Chương 30: Chương 10.2
Gấp Lấy Người Yêu Kiêm Chức Tình Nhân
Chương 30: Chương 10.2
Anh trở lại nước Mĩ đã bao lâu rồi? Một tháng, hai tháng, ba tháng, hay là lâu hơn?
Anh cũng không biết đêm nay là đêm nào, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, ngày qua ngày. Mỗi ngày, anh biến mình thành người máy, không ngừng làm việc, sau đó liên tục ngẩn người nhìn về phía điện thoại di động, nghĩ thầm, làm sao cô còn chưa liên lạc với anh? Phải chờ tới khi nào, cô mới có thể bay tới nơi này tìm anh?
Mấy ngày nay cô khỏe không? Anh không khỏe, không có cô, cảm giác trái tim trống rỗng, mất mát, khẽ co rút đau đớn.
Nhiều lần, anh kích động muốn trực tiếp gọi điện thoại mắng cô một trận, cô thật sự rất không có lương tâm, còn muốn bắt anh đợi bao lâu nữa? Chẳng lẽ cô không biết, anh nhớ cô nhớ đến mức bị ốm rồi sao?
Đậu xe xong, Sở Cách Phi đẩy cửa xe ra đi xuống xe, dùng hộp điều khiển từ xa khóa lại, dạo bước xuyên qua bóng đêm trong sân nhà họ Sở, trên đường dành cho người đi bộ cách một mét sẽ có một chiếc đèn kiểu mẫu đứng thẳng chiếu ra sánh sáng dìu dịu, mùi thơm hoa đào nhàn nhạt phiêu tán trong gió, mùa xuân đã tới, nhưng mùa xuân của anh khi nào mới có thể tới?
"Anh, làm sao trễ như thế anh mới trở về?" Xa xa nhìn thấy Sở Cách Phi, Sở Ngọc Linh kích động vội vàng từ trên bậc thang chạy xuống.
"Không phải đều là lúc này anh mới trở về sao?" Hứng thú của anh suy giảm liếc cô một cái.
"Trước đây thông thường mười giờ anh sẽ về đến nhà, bây giờ đã hơn mười một giờ."
"Anh cùng bạn đi ra ngoài uống rượu, có chuyện gì sao?" Mỗi khi con bé này muốn cầu cạnh anh, sẽ tỏ ra nhiệt tình như vậy.
"Hôm nay tâm trạng đặc biệt tốt."
Nhìn dáng vẻ cười hì hì cảu cô, bất kì ai cũng nhìn ra được tâm trạng cô rất tốt.
Bước lên bậc thang, Sở Cách Phi hoàn toàn không quan tâm trạng của cô như thế nào, trên căn bản con bé này ít khi có tâm trạng không tốt, từ năm trước hoàn thành chương trình đại học, đến nay vẫn để đó không dùng ở nhà làm sâu gạo, công việc hàng ngày chính là ăn mặc thật xinh đẹp, làm sao tâm trạng sẽ không tốt chứ?
"Anh, trước tiên anh trở về phòng tắm rửa, em giúp anh đưa cặp công văn về thư phòng."
"Không cần, anh muốn đi thư phòng trước, anh có một bản báo cáo phải nghiên cứu." Anh đẩy bàn tay đang vươn tới của cô ra, nhưng cô mạnh mẽ giành lấy cặp công văn.
Sở Ngọc Linh cau mày lắc đầu một cái. "Thời gian đã muộn rồi, anh không thể làm việc nữa."
Vỗ nhẹ lên đầu của cô, Sở Cách Phi buồn cười nói: "Em quản nhiều quá rồi đấy!"
"Em còn không phải vì sức khỏe của anh sao." Diễn đàn L $ Ê Q [] Úy Đ - Ôn
"Anh biết rồi, anh đi tắm rửa trước." Đêm đã khuya, anh cũng không muốn lãng phí thời gian cùng cô tranh luận không thôi.
Anh thật sự quá mệt mỏi, đến nỗi không phát hiện ra nụ cười vô cùng hưng phấn của Sở Ngọc Linh, thậm chí ngay cả việc cô cẩn thận đưa anh đến cửa phòng, xác nhận anh sẽ không nửa đường trộm đi đến thư phòng, mới yên lòng.
Vào khoảnh khắc khi cửa phòng phía sau lưng đóng lại, anh đột nhiên phát hiện trong phòng vốn nên tối đen lại sáng chói rực rỡ, trong không khí hình như lưu chuyển một luồng hơi thở khác thường, trong nháy mắt, tế bào toàn thân vốn rơi vào trạng thái ngủ đông đột nhiên tỉnh dậy.
Cơ thể từng chút từng chút xoay sang phải, anh nhìn thấy người đẹp sớm chiều thương nhớ, cô cười đến rực rỡ, thật là đẹp!
"Anh còn chưa ăn sao?" Tần Tinh Tinh đau lòng hỏi.
Anh sợ là do nhớ nhung quá độ sinh ra ảo giác, một cái chớp mắt cũng không dám di chuyển tầm mắt, si ngốc dây dưa quấn quýt, cho đến khi cô càng ngày càng tiến đến gần hơn đứng ở trước mặt, cô còn đưa tay vuốt ve mặt của anh, sự mềm mại mang theo độ nóng khiến trái tim anh vốn treo giữa không trung tâm rốt cuộc trở về chỗ cũ.
"Em quên dặn dò anh... nên anh không chịu ăn sao?"
Một hồi lâu, anh yếu ớt nói: "Một ngày lại một ngày, một chút tin tức cũng không có, làm sao anh ăn được?"
"Xem ra, anh thật sự cần em làm thiên sứ bảo vệ." Cô rất rõ ràng tình huống của anh, trong khoảng thời gian này, cô và Sở Ngọc Linh vẫn liên tục giữ liên lạc, bởi vì có chút sắp xếp còn phải nhờ đến Sở Ngọc Linh giúp đỡ.
Sở Cách Phi ngẩn ra, cô xem qua nhật ký của anh sao? Nhưng mà, anh khóa nhật ký ở bên trong tủ trong thư phòng, làm sao cô có thể đọc được?
Hai tay ôm cổ của anh, cô nhón chân lên đưa đôi môi trơn mềm lên, bốn cánh môi dán lên nhau, rốt cuộc anh cũng lấy lại tinh thần bắt đầu tấn công, kí©ɧ ŧìиɧ mà cuồng dã, chỉ chốc lát, anh liền ôm cô lăn đến trên giường, lúc này toàn thân hai người đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, quần áo rải rác dọc theo đường đi.
"Anh rất nhớ em. . . . . . Rất nhớ em. . . . . ." Môi lưỡi của anh từ lông mày, mắt, mũi, môi của cô. . . . . . Từ từ in xuống ấn ký của anh, tư vị ngọt ngào của cô thật sự làm anh nhớ nhung.
"Em cũng vậy, rất nhớ anh. . . . . . Rất nhớ anh. . . . . ." Cô bám vào bờ vai của anh, khi môi lưỡi anh lướt qua mỗi chỗ mẫn cảm thì bất lực thở gấp đáp lại, ngón chân giống như là không chịu nổi một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng kɧoáı ©ảʍ mà cuộn lại.
Cũng không kịp đợi nữa, anh ngang nhiên chìm vào trong cơ thể cô, lại một lần nữa cảm nhận sự ấm áp chặt ních của cô, chuyên tâm đưa mắt nhìn cô khi bên dưới anh mãnh liệt co rúm nũng nịu rêи ɾỉ ưm một tiếng, du͙© vọиɠ giống như một đợt sóng đợt sau cao hơn đợt trước, nhanh chóng bao phủ lấy bọn họ. Một thoáng rất khó để giải bày hết tình cảm nhớ nhung, Sở Cách Phi ôm Tần Tinh Tinh đi tới phòng tắm tẩy rửa, bọn họ trượt vào trong chiếc bồn tắm lớn giống như mô hình hồ bơi thu nhỏ, nước trong bồn tắm cũng giống như nước hồ bơi liên tục chảy vào, cho dù ngâm ở bên trong bao lâu, nước ấm vẫn được duy trì ở nhiệt độ nhất định.
Tần Tinh Tinh thả lỏng lui về phía sau dựa vào người Sở Cách Phi, anh từ sau lưng ôm lấy cô, mười ngón tay hai người đan xen.
"Nhà anh thật to, thiếu chút nữa dọa chết em!" Khi lái xe vào nhà họ Sở thì cô có thể nói là nghẹn họng nhìn trân trối, nơi này lớn hơn gấp hai ba lần biệt thự nhà họ Tần, Sở Ngọc Linh cười nói cho cô biết, cô sẽ nhanh quen thôi.
"Người phụ nữ nhẫn tâm này, tại sao có thể để anh chờ lâu như vậy?"
Anh cố ra vẻ tức giận dựa sát vào cắn vành tai phải của cô một cái, cô kêu lên sợ hãi, chọc cho anh khanh khách nở nụ cười, cô dứt khoát giơ bàn tay phải mà mười ngón tay đan xen lên, cắn một cái trên mu bàn tay của anh, xem như hòa nhau.
"Làm sao anh lại yêu so đo như vậy? Em muốn đóng cửa phòng làm việc, còn phải thuyết phục mẹ em cùng em chuyển đến nước Mĩ, mặt khác phải đến trường luyện thi tăng cường Anh văn, em không muốn trở thành oán phụ trong khuê phòng, cũng không muốn trở thành gánh nặng của anh, cho nên quyết định ở lại tiếp tục đến trường học xin đi học tiếp, anh không biết rằng ba tháng qua em bận rộn đến mức nào đâu."
"Em có thể nói kế hoạch đó cho anh biết, anh sẽ toàn lực ủng hộ, cho em ý kiến, em nên học trường nào, khoa hệ nào, anh còn hiểu rõ hơn em."
"Anh vì em làm nhiều chuyện như vậy, m cũng muốn vì anh làm một chút chuyện, anh không cần coi em như đóa hoa trong nhà kính, em biết tự mình sắp xếp."
"Nếu như em là đóa hoa trong nhà kính, anh sẽ không phải phiền não như vậy."
"Nếu em thật sự là đóa hoa trong nhà kính, anh cũng sẽ có những phiền não khác."
"Đúng vậy, người phụ nữ này chính là phiền toái!" Anh lại không nhịn được đánh lén vành tai bên phải của cô, lúc này cô chỉ chán nản đánh một cái lên mu bàn tay anh, ngược lại anh hỏi: "Bác gái cùng đi với em sao?"
Lắc đầu một cái, Tần Tinh Tinh nhắc tới chuyện này liền cảm thấy buồn cười. "Cha em vừa nghe nói em vì một người đàn ông quyết định vứt bỏ người nhà đi tới nước Mĩ, ông liền không muốn ly hôn, mẹ em không thể làm gì khác hơn là chuyển đến nhà em, tiếp tục cùng chồng bà tiến hành thỏa thuận ly hôn, chỉ là và đồng ý với em... sau khi em kết hôn, hàng năm bà đều bay tới nơi này ở lại với em một hai tháng."
Hơi dừng lại, Sở Cách Phi nghĩ tới điều gì liền nói: "Có lẽ, cha em chỉ là một sợ người cô đơn lạnh lẽo."
"Trên thế giới này không có ai không sợ cô đơn lạnh lẽo, chỉ là phương thức mỗi người đối mặt với sự cô đơn lạnh lẽo khác nhau mà thôi."
Có người mở TV rất lớn tiếng, thông qua âm thanh để giảm bớt sự cô đơn lạnh lẽo của mình, có người không ngừng cuồng hoan mua vui, muốn dùng số đông để mình quên đi sự cô đơn lạnh lẽo, giống như cô, không thích ở bên trong không gian quá lớn, tránh khỏi sinh ra cảm giác cô đơn lạnh lẽo, đây chính là nguyên nhân tại sao cô bỏ qua nhà trọ 30, 40 bình, kiên quyết ở phòng mười mấy bình.
"Nếu như cha em có trí tuệ của em thì tốt rồi." Anh cúi đầu hôn lên tóc của cô, không phải anh muốn giải thích cho cha vợ tương lai, chỉ không hy vọng cô tiếp tục ôm nỗi căm hận với cha ở trong lòng, mới có thể chân chính để xuống đau đớn mà cha mang tới.
"Cảm giác này giống như không phải đang ca ngợi em, mà là đang châm chọc em." Tần Tinh Tinh hờn dỗi ngẩng đầu trừng anh, nếu như cô thông minh, cô và cha cũng sẽ không huyên náo không vui không thoải mái như vậy.
"Đây là đang trần thuật sự thật." Diễn đàn L Ê = Q Úy = Đ Ôn
"Anh muốn em thử hiểu cho ông, thật sao?"
"Anh không cần em hiểu cho ông, dù sao ngay cả anh cũng không thể hiểu hành vi của ông, chỉ hi vọng là em có thể hiểu một chuyện, đó là cuộc sống của ông, không phải là cuộc sống của em."
Trầm ngâm chốc lát, cô hiểu gật đầu một cái."Anh không hi vọng em lại bị ông ảnh hưởng."
"Người phụ nữ thông minh!"
Sở Cách Phi để cho cô xoay người ngồi ở trên người anh, dưới quần dương cương bởi vì tư thế thân mật như thế lần nữa rục rịch, trong nháy mắt ánh mắt bị một luồng ánh sáng du͙© vọиɠ che phủ, nhiệt độ bốn phía đột nhiên tăng lên vài lần, cô thẹn thùng đỏ mặt, rồi lại mừng rỡ vì lực ảnh hưởng của mình với anh.
"Chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa, có đúng hay không?" Anh vẫn muốn nghe lời hứa của cô.
"Chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa, trừ khi anh không cần em."
"Đây cũng là vấn đề anh lo lắng."
"Chuyện tương lai không ai có thể đoán trước được, nhưng mà em sẽ dốc toàn lực ứng phó, đây là cam kết em dành cho anh." Cô thuận thế trợt lên phía trước, hai người lại một lần nữa chặt chẽ kết hợp.
"Anh cũng cam kết với em, anh sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ em, bảo vệ con của chúng ta, bảo vệ hạnh phúc của chúng ta."
Cúi đầu xuống, anh dán lên múi môi của cô, yêu say đắm nỉ non, "Tần Tinh Tinh, anh yêu em!"
Không cần ngôn ngữ, cô trực tiếp sử dụng hành động nói cho anh biết, cô yêu anh nhiều như thế nào.
Kế tiếp là thời gian hạnh phúc của hai người yêu nhau, bồn tắm ấm áp thành đất ấm tìиɧ ɖu͙©, tiếng kí©ɧ ŧìиɧ cuồng dã vang vọng giữa hơi nước mờ mịt, mỗi một âm thanh cũng đại diện cho tình yêu mãnh liệt trào dâng.
– Hết trọn bộ –
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Gấp Lấy Người Yêu Kiêm Chức Tình Nhân
- Chương 30: Chương 10.2