Chương 29: chương 10

Nhìn vé máy bay trên bàn làm việc, Tần Tinh Tinh đã tự hỏi mình vô số lần – làm thế nào? Hai chân vừa trượt, cô kể cả ghế dựa xoay lui về sau một bước, đứng lên, sau đó đi tới đi lui trong phòng làm việc. Có một âm thanh nói cho cô biết, tuyệt đối không thể để Sở Cách Phi rời đi như vậy, nếu không cô nhất định sẽ hối hận, bởi vì cô không muốn buông tay anh, nhưng lại không có biện pháp lập tức quyết định cùng anh đi đến nước Mĩ.

Cô cần thời gian, không phải sáu ngày, mà là thời gian dài hơn.

"Nếu như không có Sở Cách Phi, cậu cảm thấy mình có thể sống vui vẻ hơn sao?" Âu Dương Hỉ Nhi đã bị bảo bảo trong bụng quấy rầy đến không còn sức lực, thật sự không có tâm tư đi quản chuyện khác, nhưng khi nhìn thấy bạn tốt giống như con ruồi không đầu lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt, cô buồn bực không lên tiếng cũng không được.

Không có Sở Cách Phi, làm sao cô có thể sống vui vẻ hơn chứ?"Nếu như đáp án là khẳng định, vậy hãy để một mình anh ta rời đi, nếu như đáp án là phủ định, vậy thì lấy dũng khí cùng anh ta rời đi." Tần Tinh Tinh chán chường trở lại ngồi xuống phía sau bàn làm việc.

"Nếu như chuyện gì cũng có hai cách để đưa ra quyết định, con người cũng sẽ không có nhiều phiền não như vậy."

"Là cậu tự mình làm mọi chuyện phức tạp, khi đối mặt với một vấn đề, cậu chỉ cần thuận theo con tim của mình, tự nhiên đáp án sẽ hiện lên, sau đó dũng cảm tiến tới là được rồi."

"Đúng vậy, dũng cảm tiến tới, rồi lại bị ngã đến bể đầu chảy máu."

Âu Dương Hỉ Nhi lắc đầu một cái, ra vẻ rất sáng suốt nói. "Điểm xuất phát của con người là được sinh ra, điểm cuối là chết đi, từ khi sinh ra đến khi chết là một con đường, thế nhưng trên con đường đó có vô số ngã ba, đối mặt với mỗi ngã ba, cho dù quyết định đi ngã nào, qua được ngã ba đó vẫn phải đối mặt với những ngã ba khác, đang ngụ ý cuộc sống nhất định phải trải qua một lần lại một lần lựa chọn, cho dù lựa chọn cái gì, cuối cùng cũng phải đi tiếp, nói cách khác, thật ra thì con người vốn không có quyền lựa chọn, chỉ có thể dũng cảm tiến tới đi tiếp, trừ ki con đường này dẫn cậu đi đến điểm cuối."

"Cuộc sống vốn là như thế, chẳng qua khi đối mặt với ngã ba, khó tránh khỏi do dự." eri diễn đàn L () ê Q %^ Úy Đ () ÔN

"Không sai, cho nên tới mới nói cậu hãy thuận theo con tim của mình, dù sao đều phải đi tới điểm kết thúc mà."

Lúc này, có người đẩy cửa thủy tinh phòng làm việc ra đi vào, Tần Tinh Tinh cùng Âu Dương Hỉ Nhi đồng thời quay đầu nhìn lên, Tần Tinh Tinh lập tức nhận ra, cô chính là đầu sỏ gây họa hại cô hiểu lầm Sở Cách Phi, cũng chính là em gái của Sở Cách Phi Sở Ngọc Linh.

"Các chị khỏe, xin hỏi nơi này có một vị gọi là Tần Tinh Tinh tiểu thư đúng không?" Ánh mắt của Sở Ngọc Linh trực tiếp rơi vào trên người Tần Tinh Tinh, hiển nhiên, cô chỉ lễ phép lên tiếng hỏi thăm.

"Đúng là tôi, xin hỏi có chuyện gì sao?" Tần Tinh Tinh cố ra vẻ bình tĩnh đứng lên, Sở Ngọc Linh đột nhiên chạy đến tìm cô, chẳng lẽ Sở Cách Phi xảy ra chuyện gì?

Sở Ngọc Linh lễ độ khom người thật sâu chào."Thật xin lỗi, đột nhiên quấy rầy chị, em là em gái của Sở Cách Phi, em tên là Sở Ngọc Linh, không biết chúng ta có thể đơn độc trò chuyện một chút hay không?"

Âu Dương Hỉ Nhi vượt lên trước gật đầu nói: "Các cậu đi đi, Tiểu Điềm đi đến bưu điện cũng sắp trở về rồi."

"Có chuyện thì gọi điện thoại cho tớ." Tần Tinh Tinh lấy ví da trong ngăn kéo ra, đi theo Sở Ngọc Linh rời khỏi phòng làm việc.

Họ đi tới quán cà phê ở gần đó, hai người cùng dùng một bình trà lài.

"Xin hỏi tìm tôi có chuyện gì?" Tần Tinh Tinh không kiềm chế được hỏi, cô rất lo lắng cho Sở Cách Phi, mặc dù biết mấy ngày nay anh cố ý không liên lạc với cô, nhưng không gặp anh, tâm chính là không nỡ.

"Em muốn cho chị xem một thứ." Sở Ngọc Linh mở túi vải bố đeo vai giống như túi mua hàng ra, từ bên trong lấy ra một cuốn vở giống như nhật ký, đưa cho Tần Tinh Tinh. "Thật ra thì có năm bản, nhưng em lo lắng sẽ quá lộ liễu, chỉ lén lấy một quyển ra ngoài."

Không hiểu sao, nhịp tim đột nhiên thật là loạn, cô run rẩy mở ra trang thứ nhất, đầu tiên rơi vào trong mắt chính là gương mặt lúc ngủ say của cô, dưới tấm ảnh có dòng ghi chú cứng cáp có lực!

Nhật ký ở chung part l

Một ngày trôi qua, nhìn em chìm vào trong mơ, anh nói với em: Anh yêu em, giờ phút này vẻ mặt của em dịu dàng yên tĩnh giống như thiên sứ, anh đột nhiên hiểu được một đạo lý, không phải em cần sự bảo vệ của anh, mà là anh cần sự bảo vệ của em.

Lật xuống chút nữa, cũng là gương mặt lúc ngủ say của cô, dưới tấm ảnh cũng có ghi chú tương tự trước đó, đây là nhật ký ở chung part 2. . . . . . Một tờ tiếp một tờ, mắt sớm đã bị nước mắt thấm ướt, thì ra mỗi ngày sau khi cô ngủ say, anh sẽ chụp gương mặt lúc cô ngủ say, ghi lại lời anh muốn nói với cô, mỗi ngày lại nhiều hơn một câu "Anh yêu em" , tượng trưng anh càng ngày càng thích cô nhiều hơn. Anh chưa từng treo "Anh yêu em" bên khóe miệng, lại dùng phương thức làm người ta dễ xúc động nhất để bày tỏ tình yêu của anh.

"Mấy ngày nay nhìn thấy anh em tâm trạng không tốt, nửa đêm ôm nhật ký tự lẩm bẩm, em không nhịn được tò mò, liền nhìn lén." Sở Ngọc Linh cũng biết loại hành vi này rất không có đạo đức, ngượng ngùng cười một tiếng, lại nói tiếp: "Sau đó em lại thông qua bạn tốt của anh em là anh Tề biết được anh em là vì chị nên mới đến Đài Loan, cũng biết chị và vợ anh Hoắc làm việc với nhau, phải làm phiền anh Hoắc cho em địa chỉ phòng làm việc."

Hơi ngẩn ra, Tần Tinh Tinh không hiểu ngẩng đầu nhìn Sở Ngọc Linh. "Anh ấy là vì chị nên mới tới Đài Loan?"

"Chị không biết sao?"

"Chị cho rằng anh ấy tới nơi này nghỉ phép."

"Em cũng cho rằng anh tới nơi này nghỉ phép, nhưng anh Tề xác nhận với em, chính miệng anh em bày tỏ anh ấy là vì chị nên mới tới Đài Loan, nếu như không tin tưởng, chị có thể xem trong nhật ký. . . . . . Mấy trang ở giữa là được."

Tần Tinh Tinh lần nữa cúi đầu, tiện tay lật!



Nhật ký ở chung part 13

Lại một ngày trôi qua, nhìn em chìm vào trong mơ, anh nói với em: anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, giờ phút này em là bách hợp tinh khiết. Mặc dù em khiến cho anh chịu nhiều đau khổ, anh lại phải cảm ơn ông trời để cho em trở thành số mệnh của anh.

"Trong nhật ký thỉnh thoảng nhắc tới "Số mệnh", chị biết là có ý gì không? Nhà họ Sở của em có một truyền thuyết, cuộc đời người nhà họ Sở chỉ có thể yêu người vừa thấy đã yêu." Dừng một chút, Sở Ngọc Linh không nhịn được lại bổ sung: "Em hiểu rõ nhất định chị cảm thấy chuyện như vậy rất hoang đường, lần đầu nghe cha em nhắc tới truyền thuyết này, em đã xì mũi coi thường, dĩ nhiên anh em cũng không ngoại lệ, nhưng ít nhất ông cố em, ông nội, còn có cha em, cũng tự mình kiểm chứng qua truyền thuyết này, hiện tại ngay cả anh em cũng không trốn thoát."

"Em nói là, anh ấy ngay từ lúc ở nước Mĩ đã đối với chị vừa thấy đã yêu?" Như vậy, ban đầu bọn họ "Vô tình gặp gỡ" ở khách sạn, là một âm mưu được sắp xếp trước sao?

Không sai, lúc ấy anh nói một câu "Sinh nhật vui vẻ", vì vậy cô lầm tưởng anh là quà sinh nhật, nếu như không phải là trước đó đã sắp xếp trước, làm sao anh biết ngày hôm đó là sinh nhật của cô? Cô quá không cẩn thận, mọi chuyện ngay từ lúc vừa bắt đầu đã rất rõ ràng, thế nhưng cô không nhận thức được chút nào.

"Thì ra hai người quen biết ở nước Mĩ sao." Diễn đàn l - ê Q +| Úy Đ *ôn

Gật đầu một cái, tâm trạng của Tần Tinh Tinh vừa kích động vừa hỗn loạn, mặc dù biết anh đối với cô có bao nhiêu nghiêm túc, nhưng không biết anh bỏ ra nhiều như vậy, bay qua Giang Hà (sông Trường Giang và sông Hoàng Hà) mênh mông để tới bên cạnh cô, thật là một người đàn ông ngốc mà!

"Em chưa bao giờ nhìn thấy anh em tỏ ra suy sụp như vậy, có phải hai người cãi nhau hay không?"

"Không phải, anh ấy muốn chị cùng anh ấy trở về nước Mỹ, chị không đồng ý với anh ấy."

"Tại sao?"

Tần Tinh Tinh không trả lời, bởi vì không biết vì sao lại nói thế, cũng thẹn khi nhắc tới sự mềm yếu của mình, giống như Hỉ nhi nói, cho dù đối mặt với sự chọn lựa gì, thật ra chỉ có thể dũng cảm tiến lên đi tiếp.

"Anh em rất thích chị, thật sự rất thích chị, ở trong suy nghĩ của em, anh ấy là một người đàn ông chỉ biết có công việc, đối với phụ nữ thì máu lạnh vô tình, em thậm chí còn len lén nguyền rủa anh ấy, một ngày nào đó anh ấy sẽ thua trên tay một người phụ nữ nào đó, bây giờ em mới hiểu được, anh ấy không hề vô tình, mà là si tình."

"Cám ơn em." Không còn nghi ngờ, cô sẽ dũng cảm tiến lên đi tiếp, vì lỡ yêu người đàn ông ngu ngốc này, cũng vì bảo vệ người đàn ông làm cho người ta đau lòng này.

Hai mắt sáng lên, Sở Ngọc Linh hưng phấn hỏi: "Chị đồng ý cùng anh em về nước Mỹ rồi sao?"

"Có thể giúp chị một việc không?" Ngược lại cô yêu cầu.

"Chị cần em giúp chuyện gì?"

"Trước tiên em cùng chị trở về phòng làm việc, chị sẽ từ từ nói cho em biết." Cô không có biện pháp lập tức rời đi, trước tiên chỉ có thể dùng một cách khác cùng anh rời đi vào lúc này thôi.

Sân bay, một nơi đan xen giữa lưu luyến chia xa và vui vẻ chờ đợi.

Đứng ở phía trước cửa xuất cảnh, Sở Cách Phi một khắc cũng không thả lỏng nhìn chằm chằm từng khuôn mặt đi qua đi lại, anh đang chờ đợi, bởi vì anh tin tưởng cô không đành lòng để anh ôm nỗi thất vọng trong ngực mà rời đi, nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngọn lửa hy vọng trong lòng càng ngày càng nhỏ.

"Anh, em đi toilet một chút, lập tức trở về." Sở Ngọc Linh nhẹ nhàng kéo ống tay áo Sở Cách Phi một cái.

Qua loa gật đầu một cái, lực chú ý của Sở Cách Phi hoàn toàn không ở trên người cô, mặc dù tình huống trước mắt đã rõ ràng rồi, cô sẽ không xuất hiện, nhưng anh vẫn mong chờ kỳ tích xuất hiện trong một khắc cuối cùng.

Nhìn điện thoại di động nằm trong tay phải, anh cảm thấy đau lòng đến mức không thể hít thở nổi, chẳng lẽ cô ngay cả một cuộc điện thoại cũng không muốn cho anh sao? Cô tính toán cứ kết thúc như vậy sao? Người phụ nữ đáng giận này, tại sao có thể nhẫn tâm với anh như vậy? Cho dù hiện tại không thể cùng anh về nước Mỹ, cô cũng có thể tự mình nói cho anh biết, anh sẽ đợi cô, cho dù bao lâu, cô là người phụ nữ duy nhất anh cần!

"Anh, chị ấy sẽ không tới, chị ấy nhờ em đưa cái này cho anh." Chẳng biết Sở Ngọc Linh từ lúc nào lại xông ra, từ phía sau vỗ vỗ bờ vai của anh.

Ngẩn ra, Sở Cách Phi đột nhiên xoay người, lại thấy Sở Ngọc Linh ôm một con gấu Teddy quen thuộc, đây là quà sinh nhật của Tần Tinh Tinh, trước đây không lâu, anh tò mò hỏi cô, tại sao bạn tốt của cô lại tặng cô gấu Teddy? Cô chỉ thản nhiên nói một câu, gấu Teddy chính là mơ ước.

"Tạm thời chị ấy không có biện pháp cùng anh về nước Mỹ, không thể làm gì khác hơn là nhờ gấu Teddy thay thế chị ấy, may mắn trước đó anh đã chuẩn bị vé máy bay cho chị ấy, gấu Teddy có thể thuận lợi lên máy bay, còn nữa, chị ấy muốn anh chăm sóc gấu Teddy thật tốt, nếu như gấu Teddy cảu chị ấy bị một chút xíu tổn thương, anh phải trả lại gấp mười lần cho chị ấy." Sở Ngọc Linh càng cười càng vui vẻ, vẻ mặt anh già thật sự là quá kinh điển rồi.

Một hồi lâu, Sở Cách Phi run rẩy đưa tay nhận lấy gấu Teddy, ôm thật chặt vào trong ngực, giống như con gấu Teddy kia chính là Tần Tinh Tinh, trái tim sắp ngưng đập của anh vừa sống lại.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Chuyện này nói ra rất dài dòng, như thế này đi lên máy bay rồi em sẽ từ từ nói cho anh biết." Đúng vậy, nhưng tuyệt không thể nói ra toàn bộ, về phần công lao nhất định phải tường trần thuật thêm, về phần chuyện xấu dĩ nhiên không thể nhắc đến, nếu để cho anh già biết cô xem trộm nhật ký, cô cũng đừng mong sống tiếp.



"Nhưng mà, tại sao cô ấy không tự mình nói cho anh biết?"

"Chị ấy nói muốn dùng cách đặc biệt nhất để hứa hẹn với anh."

Dừng một chút, Sở Cách Phi đột nhiên nghĩ đến một chuyện. "Em và anh cùng nhau lên đường đi từ khách sạn đến sân bay, lúc đó không có thấy con gấu Teddy này, cô ấy ở chỗ này có đúng hay không?" Anh vội vàng nhìn bốn phía, nơi này không có, nơi đó không có. . . . . . Tại sao lại không có chứ?

"Anh, chị ấy đã đi về rồi."

Lúc này, anh nghe thấy điện thoại di động truyền đến âm thanh nhận được tin nhắn, vội vàng đưa gấu Teddy cho Sở Ngọc Linh, mở tin nhắn ra đọc!

Anh phải đợi em... nhất định em sẽ bay qua Thái Bình Dương đi tìm anh, còn nữa, em yêu anh.

"Người phụ nữ đáng giận này, tại sao không giáp mặt nói cho anh biết?" Anh tức giận, bởi vì rất nhớ cô!

"Chị ấy không gặp anh, hẳn là không muốn nói lời tạm biệt với anh, nếu gấu Teddy thay mặt cho chị ấy, hai người cần gì phải nói lời tạm biệt?" Làm sao anh lại không hiểu tâm trạng của cô? Gặp mặt, trái tim lại càng không nỡ, nhưng mà, anh thật sự rất nhớ cô!

"Anh, đã đến lúc rồi, nếu không nhanh chóng đi vào, chúng ta sẽ không lên máy bay được mất." Sở Ngọc Linh bất đắc dĩ lôi kéo ống tay áo của Sở Cách Phi.

Mặc dù biết trước khi rời khỏi Đài Loan sẽ không thể nào nhìn thấy cô, Sở Cách Phi vẫn nhịn không được xem xét một lần nữa, bởi vì anh cảm thấy, giờ phút này cô nhất định đứng ở một chỗ nào đó nhìn anh.

Trước lúc xoay người xuất cảnh, anh yên lặng nói với cô: "Anh yêu em, anh nhất định sẽ chờ em."

Đưa mắt nhìn Sở Cách Phi rời đi, Tần Tinh Tinh từ trong góc đi ra, cùng Âu Dương Hỉ Nhi ngồi xuống ghế dựa gần đó. "Tớ nghe được lời nói truyền lại cho tớ, anh ấy yêu tớ, anh ấy nhất định sẽ chờ tớ."

"Nếu đã quyết định giao cả cuộc đời cho anh ta, tại sao không cùng anh ta rời đi chứ?" Âu Dương Hỉ Nhi không nghĩ ra, cảm thấy cô hoàn toàn là đang hành hạ Sở Cách Phi.

"Tớ cũng không thể không chịu trách nhiệm bỏ lại tất cả mà rời đi."

"Không phải tớ đã nói, A Lãng sẽ xử lý những vấn đề còn lại của "Thích đẹp", cậu cứ việc yên tâm theo đuổi hạnh phúc của mình, mặc dù cậu không ở Đài Loan, Tiểu Tịnh lại cùng chồng tương lai chạy tán loạn khắp nơi, tớ sẽ rất cô đơn lạnh lẽo, nhưng mà, không có quan trọng hơn việc nhìn thấy cậu tìm được hạnh phúc."

"Hoắc Duyên Lãng đã quá bận rộn, làm sao có thể giao trách nhiệm của chúng ta cho anh ấy. Hơn nữa cậu cũng biết, tớ không phải loại người dễ kích động, có một số việc nhất định phải lên kế hoạch trước, giống như là sau khi đến nước Mĩ, tớ phải làm gì để giúp mình nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống ở đó, còn có chỗ ở của mẹ tở ở nước Mỹ, những chuyện này đều cần lên kế hoạch sắp xếp trước."

"Cũng đúng, chỉ là, Sở Cách Phi thật sự rất đáng thương, vì cậu bỏ xuống công việc, chờ đợi nửa năm, còn phải tiếp tục chịu cảnh chia lìa. . . . . ." Âu Dương Hỉ Nhi đột nhiên ngậm miệng lại, hỏng bét, hình như đã nói chuyện không nên nói.

Tần Tinh Tinh nhíu mày, giả bộ không vui nói: "Xem ra, ban đầu chuyện giăng bẫy hãm hại tớ, cậu cũng có phần nhỉ."

"Không có, tớ cũng là trước đây không lâu nghe được từ chỗ A Lãng." Âu Dương Hỉ Nhi vô tội rụt cổ lại, nếu như không phải A Lãng luôn hỏi lung tung này kia, rất quan tâm sự tiến triển của Tinh Tinh và Sở Cách Phi, sợ rằng đến bây giờ cô cũng không phát hiện ra mình cũng bị lợi dụng rồi.

"Vậy tại sao cậu không nói với tớ?"

"Nói, tớ sợ cậu mất hứng, phá hư tình cảm của cậu và Sở Cách Phi."

Nếu như vừa bắt đầu đã phát hiện mình bị gày bẫy, đương nhiên cô sẽ không thoải mái, nhưng trải qua một khoảng thời gian, ngược lại cô có thể cảm nhận được sự dụng tâm của anh.

"Chờ một chút, làm sao cậu biết chuyện này?" Âu Dương Hỉ Nhi hậu tri hậu giác phản ứng.

"Chuyện này không quan trọng, Hỉ Nhi, cám ơn cậu, còn bắt cậu một người phụ nữ có thai theo tớ tới sân bay." Sở Cách Phi vừa rời đi, cô cảm thấy trái tim của mình dường như cũng bị mang đi.

Cô không nên tới sân bay, nhưng lại không nhịn được muốn nhìn anh một chút, quả thực là tự ngược đãi mình.

"Tớ biết rõ lúc này cậu hi vọng có người ở bên cạnh, tớ không có vấn đề gì, dù sao tớ chỉ phụ trách ngồi ở chỗ này hưởng thụ hết thức ăn ngon." Trên tay Âu Dương Hỉ Nhi còn cầm một túi khoai tây lát lớn! Vào lúc này chỉ còn lại giấy bọc, vốn muốn giấu không dùng, nhưng miệng cùng tay quá rảnh rỗi, không cẩn thận liền giải quyết hết.

"Bọn họ hiện tại hẳn lên máy bay rồi."

"Đừng suy nghĩ, việc bây giờ cậu phải làm chính là mau chóng sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, sau đó bay đến nước Mĩ đoàn tụ với anh ta, sau này cũng không phải tách ra nữa."

"Cho dù tương lai như thế nào, tớ đều sẽ dũng cảm tiến tới." Mặc dù con đường tương lai không cách nào biết trước, nhưng luôn luôn nghiêm túc đối mặt, toàn lực ứng phó.