Nhưng mà tình huống hôm nay không đúng lắm, cô nghe âm thanh có người đi lại, tiếp theo là âm thanh nồi chén muôi chậu trong phòng bếp, rất nhỏ, cảm thấy đối phương cố ý giảm nhẹ động tác, còn chưa có ngẫm nghĩ xảy ra chuyện gì, đã ngửi được mùi thơm của bơ. . . . . .
Khóe môi khẽ giơ lên, cô thích nhất mùi thơm của bơ, thơm thơm ngọt ngọt, tràn đầy hạnh phúc nồng đậm. . . . . . Chờ một chút, không đúng!
Đột nhiên mở mắt, Tần Tinh Tinh nhảy lên, tại sao nhà cô có thể có mùi vị này chứ?
"Tiểu thư Tần Tinh Tinh xinh đẹp động lòng người của chúng ta thức dậy rồi sao?" Âm thanh của Sở Cách Phi từ phòng bếp truyền ra.
Kinh ngạc nhìn về phía tấm kính thủy tinh với hoa văn màu bị kéo ra, vài phút sau rốt cuộc đại não trống rỗng của Tần Tinh Tinh khôi phục hoạt động, nhớ lại ngày hôm qua Sở Cách Phi dọn đến nơi này.
"Em thức dậy đúng lúc lắm, bữa sáng sắp xong, sau khi em đi đánh răng rửa mặt liền có thể ăn sáng." Sở Cách Phi từ phòng bếp nhô đầu ra, sau đó lại lui về phòng bếp. Cảm giác này giống như đang nằm mơ vậy! Cô nhắm mắt lại, hưởng thụ hương vị hạnh phúc này, chỉ mong thời gian có thể mãi dừng lại ở một khắc này.
"Còn không mau đứng lên, em muốn bữa ăn sáng nguội sao?" Chẳng biết anh đi tới bên giường lúc nào, cúi đầu hôn cánh môi của cô, nghịch ngợm vỗ nhẹ một cái vào mông của cô.
Cô trừng mắt thật to. Eri diễn đàn l ○●□ ê q ♤♡♢♧ úy đ ° ôn
Anh thấy vậy cười ha ha, xoay người lại đi trở về phòng bếp, đồng thời nhắc nhở cô: "Đừng ngủ nướng nữa."
Không nhịn được tính trẻ con làm một cái mặt quỷ, cô vội vàng xuống giường vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Bữa sáng Sở Cách Phi chuẩn bị không có gì đặc biệt, có sữa tươi, trứng chiên, hai miếng thịt muối và hai miếng bánh mì, nhưng Tần Tinh Tinh cảm thấy bữa sáng hôm nay đặc biệt ngon, mặc dù địa điểm dùng cơm chỉ có thể ru rú ở bên bàn trà trong phòng khách, nhưng không có cảm giác không thoải mái, có lẽ là liên quan đến tâm trạng tốt thôi.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Sở Cách Phi lập tức thúc giục Tần Tinh Tinh thay quần áo thể thao, bọn họ phải ra ngoài chạy bộ buổi sáng, cô bất ngờ phát hiện vào lúc này mới sáu giờ mà thôi. Sáng sớm cuối thu, trong không khí đã lộ ra cảm giác lạnh lẽo làm người ta run rẩy, Tần Tinh Tinh mới vừa tiếp xúc với không khí lạnh lẽo ở bên ngoài liền run cầm cập, liền vội vàng kéo Sở Cách Phi bước đi, đồng thời kéo cổ áo quần áo thể thao đến phía dưới miệng. "Anh gọi em rời giường sớm như vậy làm gì?"
"Em không cảm thấy không khí sáng sớm rất thoải mái sao?" Anh buồn cười nhìn bộ dạng co rúm lại của cô.
"Không khí sáng sớm rất thoải mái, nhưng em càng muốn ở trong ổ chăn ấm áp." Không thấy cô chỉ vào quầng thâm dưới mắt, rõ ràng còn thiếu ngủ sao?
Bình thường cô đều đi ra quán ăn bên ngoài kiếm ăn, trừ sữa tươi nước trái cây... Thức ăn, ít có trữ lại, nhưng ba tháng sau này trong nhà xuất hiện thêm một thành viên, mà còn là một đấng mày râu, đương nhiên là phải đi siêu thị bổ sung thức ăn, có thể nghĩ là biết, tối hôm qua bọn họ bận đến rất trễ mới đi ngủ.
"Vài ngày sau, em sẽ quen thôi."
Cô kinh ngạc trợn to hai mắt. "Anh muốn em mỗi ngày đều phải rời giường sớm như vậy?"
"Em nên dưỡng thành thói quen sinh hoạt tốt."
"Mỗi ngày hơn bảy giờ em mới rời giường, thói quen sinh hoạt cũng không có bao nhiêu không tốt mà." Cô không phục.
"Thói quen sinh hoạt tốt không phải dậy sớm mà thôi, còn phải vận động thích hợp, chạy bộ buổi sáng có thể khiến cho ngày mới bắt đầu tràn đầy sức sống, sau khi ăn xong đi dạo có thể khiến cho một ngày căng thẳng trở lại bình thường." Vào lúc này cả người Tần Tinh Tinh trở nên cứng ngắc, cô nghe được một tin tức rất quan trọng.
"Ý của anh là muốn, chẳng những mỗi ngày chúng ta phải chạy bộ buổi sáng, mỗi ngày sau khi ăn xong còn phải đi dạo?"
Gật gật đầu, anh động viên vỗ vỗ bả vai của cô: "Tin tưởng anh, em sẽ mau chóng hưởng thụ được niềm vui thú chạy bộ buổi sáng và đi dạo sau khi ăn xong."
Trợn trắng cả mắt, cô không biết anh lấy ở đâu ra lòng tin lớn như vậy, đừng nói cô thiếu nhiệt tình nghiêm trọng với hoạt động thể thao, cô còn là kiểu người chạy 400 mét chân sẽ nhũn ra, ngồi sững trên đất. "Sau khi ăn xong đi dạo cũng được, chạy bộ buổi sáng hoàn toàn là hành hạ em."
"Cũng không phải là thi đấu, nếu như em nguyện ý thả lỏng tâm trạng, sẽ có thể hưởng thụ được niềm vui thú chạy bộ buổi sáng."
Thành thật mà nói, cô rất muốn cho người đàn ông này một quyền, khiến anh tỉnh táo một chút, đừng cố gắng mơ ước vẩn vơ nhét thú vui cuộc sống của anh cho cô. "Vừa nghĩ tới mỗi ngày đều sáu giờ rời giường chạy bộ buổi sáng, em liền nhức đầu!"
"Em đã lười biếng thành thói quen, chuyện này không thể được!"
Được rồi, cô quả thật lười biếng thành thói quen, dù sao cũng không phải là muốn trở thành nhân vật nổi tiếng tài ba gì đó, làm gì phải tích cực như vậy chứ? Nhưng mà, làm sao anh có biện pháp trong buổi sáng tinh mơ mà vẻ mặt lại sáng láng như vậy? Anh còn làm bữa sáng cho cô, vậy không phải là năm giờ đã phải rời giường sao?
"Mỗi ngày anh đều siêng năng như vậy, hay là cố ý gây phiền toái cho em?"
"Anh thích tự mình làm bữa sáng, thích chạy bộ buổi sáng, sau khi chạy bộ buổi sáng tốt nhất thêm một ly cà phê nữa."
"Anh thật sự đều tự mình làm bữa sáng sao?"
"Trừ khi đi ra khỏi nhà, nếu không anh đều sẽ tự mình làm bữa sáng." Anh cảm thấy đó là một kiểu hưởng thụ, lợi dụng trong khoảng thời gian này tháo xuống tạp vụ chiếm cứ trong lòng, chuyên tâm làm chuyện mình thích làm, nhưng mà, lại dọa hỏng đầu bếp trong nhà, cứ mãi hỏi anh có phải không thích tay nghề của cô hay không.
"Thật sự là không dậy nổi!"
Nhíu mày, Sở Cách Phi cám dỗ nói: "Bây giờ biết làm vợ anh có bao nhiêu hạnh phúc rồi."
Phải nói hành động của anh rất buồn cười, lại cảm thấy trong lòng ấm áp, anh cho rằng bộ dạng như vậy là có thể thuyết phục cô đồng ý cam kết cả đời sao? "Chuyện này rất khó nói, người đàn ông trước hôn nhân và sau hôn nhân là hai người khác nhau."
"Anh giống kiểu đàn ông trước sau không giống nhau sao?"
Nhún nhún vai, Tần Tinh Tinh không có trực tiếp hưởng ứng. "Chuyện như vậy phải để cho thời gian chứng minh."
Anh không tiếng động thở dài, người phụ nữ này thật sự biết làm thế nào để đánh trận mà!
"Em nghiêm túc chạy hết nửa giờ, anh mời em uống cà phê."
"Cũng không phải là em không có tiền uống cà phê."
"Không giống nhau, uống cà phê sau khi chạy bộ buổi sáng là hạnh phúc nhất đó."
"Thôi đi, nếu như sau khi trở về còn có thời gian ngủ bù, đó mới là hạnh phúc."
"Em hãy tin tưởng anh một lần thôi!" Anh lôi kéo cô chạy xuống bậc thang trước cửa chung cư.
Nửa giờ sau, rốt cuộc Tần Tinh Tinh cảm nhận được thời gian hạnh phúc sau khi chạy bộ buổi sáng – nhàn nhã với một ly cà phê, nhìn đô thị dần dần thức tỉnh, bắt đầu công việc lu bù.
Mà một tuần lễ sau, Sở Cách Phi cũng không phải chứng minh lời của anh, chạy bộ buổi sáng là một loại hưởng thụ, nhưng Tần Tinh Tinh biết, đó là bởi vì có anh ở bên cạnh, cho nên mặc dù là chuyện rất ghét, cũng sẽ biến thành một niềm vui thú.
Nhật ký ở chung partl diễn đàn ngôn tình l € q Úy Đ ¤ n
Một ngày trôi qua, nhìn em chìm vào trong mơ, anh nói với em: Anh yêu em, giờ phút này vẻ mặt của em dịu dàng yên tĩnh giống như thiên sứ, anh đột nhiên hiểu được một đạo lý, không phải em cần sự bảo vệ của anh, mà là anh cần sự bảo vệ của em.
Nhật ký ở chung part2
Lại một ngày trôi qua, nhìn em chìm vào trong mơ, anh nói với em: Anh yêu em, anh yêu em, giờ phút này em không mang chiếc mặt nạ lạnh lẽo kiên cường, em yếu ớt như vậy, yếu ớt đến mức làm anh đau lòng.
Nhật ký ở chung part3
Lại một ngày trôi qua, nhìn em chìm vào trong mơ, anh nói với em: Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, giờ phút này em là một bài thơ nhu tình như nước. Em tin tưởng số mệnh sao? Khoảnh khắc em xuất hiện trong sinh mạng của anh, nhất định em đã gieo hạt giống ở trong lòng anh.
Nhật ký ở chung part4
Lại một ngày trôi qua, nhìn em chìm vào trong mơ, anh nói với em: Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, giờ phút này em là một tờ giấy trắng tinh không tỳ vết vẽ. Đã từng, anh không tin số mệnh, anh muốn chạy trốn khỏi em, lại phát hiện đã không thể rời khỏi em.
Nhật ký ở chung part5
Lại một ngày trôi qua, nhìn em chìm vào trong mơ, anh nói với em: Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, giờ phút này em là một bản nhạc rung động lòng người nhất. Nếu như có thể, anh không muốn rơi vào số mệnh, lại phát hiện mình trở thành tù binh của số mệnh.