Chương 23: chương 8

Trải qua mấy giờ nghỉ ngơi, lúc này là lúc cả vùng đất vẫn còn ung dung ngủ, Tần Tinh Tinh kích động vội vàng lôi kéo Sở Cách Phi võ trang đầy đủ ra ngoài. Ở trong xe chuyên dùng của ông chủ nhà khách, bọn họ đi tới trạm xe lửa mới của A Lý Sơn, lại từ nơi này ngồi tuyến xe lửa đến Chúc Sơn, đây là xe lửa đặc biệt vì quan sát mặt trời mọc ở A Lý Sơn mà chạy, đến trạm xe lửa Chúc Sơn, tiếp theo đi về phía sân trời ngắm mặt trời.

Tuy là ngày thường, nhưng nghe nói mùa thu là mùa thích hợp nhất để ngắm mặt trời mọc ở A Lý Sơn, du khách thật đúng là náo nhiệt, gần như mỗi người đều đã quấn mình giống như bánh chưng.

Gió lạnh vù vù, cũng không giảm bớt sự hào hứng của mọi người, rốt cuộc mặt trời mọc ở A Lý Sơn đẹp bao nhiêu vậy? Khi màn trời màu tím đen có ánh sáng màu vàng chiếu lên, trong lúc mọi người chờ mong, mặt trời đỏ rực thức giấc nhảy lêи đỉиɦ núi, trong khoảng thời gian tích tắc đấy, sự chờ mong của mọi người hóa thành từng tiếng khen ngợi, dường như cũng đồng thời khởi động một ngày hoàn toàn mới, vẻ đẹp của nó không cần nói cũng biết.

"Thật không hiểu nổi em đang nghĩ cái gì, cơ thể còn suy yếu như vậy, kiên trì sáng sớm lên núi ngắm mặt trời mọc làm gì?" Sở Cách Phi dùng hai tay nhẹ nhàng xoa bóp gương mặt lạnh như băng của Tần Tinh Tinh, cô cũng dùng hai tay giúp anh xoa mặt, chỉ là, cô giống như là đang sưởi ấm vậy, hiển nhiên nhiệt độ tay của cô thấp hơn gò má anh.

"Nếu đi tới nơi này, không đến ngắm mặt trời mọc thật là đáng tiếc." Mỗi một lần tới đây, cô luôn luôn đến sân trời ngắm mặt trời ở Chúc Sơn ngắm mặt trời mọc, mặc dù phải mang theo quần áo và khăn quàng cổ lông vũ vừa dày vừa nặng, có lúc thậm chí tầng tầng lớp lớp khói mù, hoàn toàn không cách nào nhìn thấy cảnh mặt trời mọc, cô vẫn không biết chán.

"Ngày mai chúng ta có thể đến nữa." Anh rốt cuộc hiểu rõ trước khi tới nơi này, vì sao Âu Dương Hỉ Nhi nhắc nhở anh phải mang áo khoác và khăn quàng cổ giữ ấm, hiển nhiên là rất rõ thói quen của Tần Tinh Tinh.

"Không được, hôm nay phải về, bằng không Hỉ Nhi sẽ phát điên."

"Không phải là em muốn ra ngoài giải sầu vài ngày sao? Anh nghĩ cô ấy hẳn không chờ mong hôm nay em trở về Đài Bắc."

"Chắc chắn cậu ấy tức điên rồi!"

"Chuyện này anh không rõ lắm, ngược lại cô ấy không có biểu hiện ra ở trước mặt của anh."

"Làm sao anh biết em biến mất?" Diễn Đàn L %^& Ê Q &*() ÚY Đ%^&^ ÔN

"Buổi sáng ngày hôm qua đến chỗ của em, vốn là muốn cùng em ăn sáng, nhưng nhân viên quản lý nói em mang theo hành lý ngồi xe taxi rời đi, anh không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho em, em tắt điện thoại di động, anh cảm thấy không yên lòng, lúc đó nhờ Domi¬nic liên lạc với Âu Dương Hỉ Nhi, cô ấy nói cô ấy nhận được tin nhắn của em, còn nói em có một thói xấu, mỗi lần gặp phải chuyện không vui sẽ biến mất chừng mấy ngày."

Tần Tinh Tinh không nhịn được nhỏ giọng mắng mấy câu, người phụ nữ kia là đài phát thanh sao? Thói xấu của cô đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất hiện tại cũng sẽ gửi tin nhắn cho biết.

"Mặc dù anh thích em đổ bình dấm chua, nhưng về sau không thể làm trò đùa giỡn khiến anh sợ nữa, nếu như không phải là đầu óc anh tốt, suy đoán trong thời gian ngắn như vậy em sẽ không đi đến nơi xa lạ, sau đó ép buộc Âu Dương Hỉ Nhi nhớ lại nơi các em đã từng đi qua, lại gọi điện thoại đến từng nơi xác nhận, làm sao anh tìm được em?"

Vào lúc này không cần xoa mặt, mặt của cô cũng giống như bị hấp qua khí nóng vậy, thoáng bị nhuộm đỏ. Bĩu môi, cô rất không có thành ý nói: "Vâng, anh thật sự quá thông minh!"



Ha ha ha ha, anh cười giống tên gian thần. "Cho nên, tốt nhất em nhận thức rõ, em không có khả năng chạy thoát được lòng bàn tay của anh."

"Ý của anh là nói em rất ngốc sao?" Cô không phục nhíu mày với anh.

"Anh không có ý này, chỉ là, em tuyệt đối không phải là đối thủ của anh." Thành thật mà nói, cô vẫn thật hi vọng mình không phải là đối thủ của anh, như vậy, cho dù cô muốn buông tay, cũng không buông được.

Cười khanh khách nhẹ nhàng sờ những sợi tóc bị gió thổi loạn của cô, tối hôm qua nhìn cô quá mệt mỏi, anh không thể truy hỏi cô đến cùng, vào lúc này rốt cuộc có thể hỏi rõ rồi. "Khuya ngày hôm trước tại sao lại đột nhiên chạy đến khách sạn tìm anh?"

"Không phải anh thích em đi khách sạn tìm anh sao?"

"Anh là thụ sủng nhược kinh, thật hy vọng em là bởi vì thiếu đi anh, cô đơn khó ngủ, vì vậy không kiềm chế được chạy đến khách sạn tìm anh. Là thế phải không?"

Thưởng cho anh một cái liếc mắt, Tần Tinh Tinh nhẹ nhàng nói: "Em chỉ là muốn tìm người cùng em uống một ly rượu."

"Muốn uống rượu, vậy nhất định là tâm trạng không tốt, có chuyện gì xảy ra sao?"

"Ai nói muốn uống rượu chính là tâm trạng không tốt?"

Chăm chú nhìn xung quanh, người xung quanh đều đã rời đi không sai biệt lắm, Sở Cách Phi vẫn đè thấp giọng. "Ý của em là nói, thật ra thì mục đích thật sự của em là muốn say rượu mất lý trí?"

Giọng cô hờn dỗi trách, "Nói hưu nói vượn!" Eri, l (ê) - Quý - Đ ôn

"Nếu như mục đích không phải say rượu mất lý trí, vậy chính là trong lòng có chuyện, nếu như là anh... anh nhất định sẽ nói ra ngoài, có lẽ anh có thể cho em chút ý kiến, anh không chỉ lớn hơn em bốn tuổi thôi đâu!"

Cô ghét nói ra nỗi lòng ở trước mặt người khác, cảm thấy như vậy là tỏ ra yếu đuối, nhưng đối mặt với anh, cô luôn không tự chủ để cho mình biến thành kẻ yếu.

"Mẹ em muốn ly hôn với cha em." Cô vẫn cố gắng giả bộ rất tự nhiên.

Sở Cách Phi đau lòng ôm cô vào trong ngực, anh có thể cảm giác được linh hồn cô cô đơn lạnh lẽo.

Từ khi bắt đầu phát hiện cha nɠɵạı ŧìиɧ, cô vẫn sống ở trong lo lắng, thời thời khắc khắc quanh quẩn trong ác mộng gia đình tan nát, có lẽ cô đã sớm mong đợi ngày này tới, nhưng mà khi thật sự gặp phải tình huống tan nát, giống như rắc muối ở trên vết thương vậy, đau quá!



"Nếu như hai người tách ra sẽ hạnh phúc hơn, vậy cần gì nhất định phải buộc chung một chỗ?" Đây là sự an ủi duy nhất anh có thể cho cô.

"Chuyện này đương nhiên em biết, nhưng trong lúc bất chợt. . . . . ." Cô dừng lại, xấu hổ nói ra cảm giác của mình.

"Cảm giác chính mình giống như cô nhi, có đúng không?"

Cô kinh ngạc trợn to hai mắt, làm sao anh biết được? "Em còn có anh, anh vẫn sẽ canh giữ ở bên cạnh em, sẽ không cô đơn một mình."

Cho dù đây là lời nói dối, giờ phút này cô thật sự cảm động và và cảm thấy ấm áp, nếu như anh thật sự có thể mãi mãi canh giữ ở bên người cô, cô nhất định là một người phụ nữ hạnh phúc.

Đẩy anh ra, cô lôi kéo anh bước nhanh đến trạm xe. "Đi thôi, xe lửa muốn chạy, động tác phải nhanh một chút, bằng không không đuổi kịp xe lửa, thì phải từ từ đi xuống núi, vậy sợ rằng hôm nay chúng ta không về được Đài Bắc."

"Nếu đến đây, chúng ta cứ việc ở chỗ này chơi một chuyến thật tốt rồi trở lại Đài Bắc, anh nhớ rõ nơi này có không ít phong cảnh nổi tiếng, giống như là hồ Hoan Hỉ, đầm Tỷ Muội, hang Đạt Na Y."

"Ngược lại anh tìm hiểu về nơi này không ít!"

"Trước khi anh đến Đài Loan nghỉ phép thì đã tìm hiểu kĩ càng rồi."

"Em vừa mới nói qua, không thể, gần đây tinh thần làm việc của Hỉ Nhi rất sa sút, luôn la hét muốn nghỉ, nếu như mà biết em ở nơi này vui đùa, cậu ấy sẽ tức chết!"

"Sớm muộn gì trở về cũng sẽ bị mắng, ở lại nhiều hơn mấy ngày có quan hệ gì."

Răng trắng cắn xuống môi, Tần Tinh Tinh đấu tranh một hồi "1", Sở Cách Phi thấy thế khẽ gật đầu.

"Được, một ngày, chúng ta ở lại thêm một ngày là tốt rồi." Bên môi thoáng hiện nụ cười mờ ám, đầu óc anh đang tiến hành kế hoạch trọng đại nhất.

Bọn họ ở lại thêm một ngày không phải muốn đi dạo chơi sao? Nhưng mà, rốt cuộc là tình huống gì vậy?

Dùng hết thời gian nửa ngày ngắm mặt trời mọc, Sở Cách Phi liền trói cô vào trên giường. . . . . . Có phải cô quá khoa trương hay không? Nói anh trói cô, ngược lại anh cũng không thật sự dùng dây thừng, nhưng cô vừa nhảy xuống giường, anh lại từ phía sau kéo cô về trên giường, cô hoàn toàn không thể rời khỏi cái giường kia, nếu như cô muốn đi phòng vệ sinh, anh sẽ canh giữ ở bên ngoài; nếu như anh muốn đi phòng vệ sinh, liền lôi kéo cô cùng đi vào, không phải là tương đương với trói cô ở trên giường sao?