Chương 21: chương 7.2

Tần Tinh Tinh mất hồn đi vào khách sạn biển Tề Hoàng, cô không có trực tiếp đi thang máy lên lầu, mà là đi tới khu sofa tiếp khách của đại sảnh rồi ngồi xuống. Không ngờ, cô còn chưa nghe được Sở Cách Phi đưa ra yêu cầu, ngược lại trước nhận được quả bom mẹ ném tới. Sớm hồi tưởng lại đối thoại cùng mẹ ở quán cà phê, cho đến bây giờ cô cảm giác mình đang nằm mơ.

"Tiểu Tinh, mẹ quyết định ly hôn với cha con."

Cô trợn mắt một cái, điều này sao có thể? "Mẹ, ngày cá tháng tư qua hơn mấy tháng rồi."

"Gần đây mẹ lại bắt đầu nằm mơ, mơ cuộc sống khi không có cha con sẽ như thế nào, mẹ nghĩ hẳn là đáng để mong chờ, có lẽ mẹ sẽ gặp được một đoạn tình yêu mới, nhớ lại hương vị ngọt ngào."

"Mẹ đang nói đùa sao." Cô vẫn khó mà tin tưởng, mặc dù cô từng có suy nghĩ này vô số lần, nhưng mà giống như cậu trẻ chăn cừu, sói đến, sói đến, kêu nhiều lần, người chăn cừu cũng không quan tâm nữa, mà cô cũng tự thôi miên mình thời gian dài, hoàn toàn mất đi tính cảnh giác với chuyện này.

"Mỗi lần nhìn thấy con và Sở Cách Phi ngọt ngọt ngào ngào đấu võ mồm, thỉnh thoảng hai người lại liếc mắt đưa tình, mẹ thật hâm mộ, ngẫm lại chính mình thật sự là ngốc chết đi được, tại sao phải trông coi cha con cho đến chết? Không có cha con, tương lai của mẹ sẽ mở rộng thêm, hẳn là đến lúc buông tay rồi."

Hồi lâu, cô một câu cũng nói không nên lời, cô biết đây là quyết định sau khi mẹ cẩn thận cân nhắc, nói cách khác, hôn nhân của cha mẹ thật sự đi tới đáy rồi.

"Tiểu Tinh, thật xin lỗi!" Ngẩn ra một hồi, cô không hiểu nhìn mẹ, câu thật xin lỗi này là có ý gì?

"Mẹ và cha con vẫn hi vọng cho con một gia đình hoàn chỉnh, cho dù ngôi nhà này có bao nhiêu vấn đề, chúng ta luôn luôn cố gắng duy trì nó, nhưng mà bây giờ mẹ mệt mỏi, không muốn bảo vệ ngôi nhà đã sớm tan nát trống rỗng này nữa rồi."

"Mẹ là bởi vì con, mới vẫn không ly hôn với cha sao?" Eri diễn đàn l455ee quý đôn

"Chỉ là một phần nguyên nhân, một phần khác là bởi vì trong lòng quyến luyến, lại không có dũng khí đi ra ngoài. Từ xưa tới nay, trọng tâm của mẹ đều ở trên người cha con và con, có lúc không khỏi lo lắng, sau khi rời khỏi ngôi nhà này, cái gì mẹ cũng không có, là con và Sở Cách Phi khiến cho mẹ nhìn thấy bầu trời vốn rất rộng lớn, mẹ muốn đi ra ngoài, cố gắng sống vì mình."

Mặc dù từ nhỏ đã sinh trưởng trong ngôi nhà sớm tan nát, thế nhưng giờ phút này cô mới chính thức nghe thấy âm thanh bể tan nát, đối với mẹ mà nói đây là chuyện tốt, cô lại không có biện pháp ngăn cản cảm giác mất mát đang dời núi lấp biển.

Lúc này cô bỗng nhiên hiểu rõ, thì ra cô khát vọng có được ngôi nhà hoàn chỉnh đến như vậy, mặc dù ngôi nhà đó đã tan nát, đến dũng khí nhắc tới trước mặt người ngoài cũng không có, nhưng so với gia đình đơn thân, đó là một ngôi nhà đáng giá hâm mộ, nhưng hôm nay ngôi nhà này sẽ không còn nữa.

Rời khỏi quán cà phê, cô không về nhà, mờ mịt rối loạn lắc lư ở trên đường, đi tới đi lui, cô liền vẫy xe taxi đi tới khách sạn biển Tề Hoàng. Tại sao tới nơi này? Cô cũng không rõ lắm, chỉ hi vọng vào lúc này Sở Cách Phi có thể ở bên cạnh, cho dù không nói một câu, anh cũng có thể làm cho cô ấm áp và có thêm sức mạnh.



Sở Cách Phi trở về chưa? Cô nên đi lên lầu chờ anh hay không?

Lại nói thật khéo, đúng lúc hôm nay Sở Cách Phi có chuyện, nói là có hẹn với một vị học trưởng dạy học ở đại học, bằng không, cô cũng không cần đặc biệt chạy tới nơi này.

Mười giờ rưỡi, anh nói bọn họ hẹn ở phòng ăn khách sạn, bữa tiệc chắc hẳn đã kết thúc, cô vẫn nên lên lầu chờ anh thì tốt hơn.

Cô vừa mới đứng lên, liền nhìn thấy Sở Cách Phi và một cô gái chừng hai mươi từ trong thang máy đi ra, giống như tình cảnh mỗi một lần cô bắt gặp cha và phụ nữ thuê phòng, lập tức, cô chỉ nghĩ đến xoay người quay lưng về phía bọn họ.

Yếu đuối ngồi trở lại trên ghế sofa, cô có thể cảm giác được tứ chi đang nhanh chóng lạnh đi, cơ thể run thật là kịch liệt.

Cô khó mà tin được, lại không có biện pháp xóa đi hình ảnh trong khoảng khắc kia.

Không biết vì sao, cô đột nhiên nhớ tới có một lần tới nơi này tìm anh, lúc ấy anh vội vàng mang cô rời khỏi phòng, giống như sợ cô nhìn thấy cái gì. . . . . . Xem ra, anh đang giấu một người phụ nữ ở bên trong. Mặc dù cô luôn sắp xếp toàn bộ đàn ông ngang bằng cha, nhưng mà đối với anh, cô lại có một sự tin tưởng không giống với người đàn ông khác, anh rất nghiêm túc với cô, cô tin tưởng như thế, cho dù tương lai thay đổi như thế nào, bây giờ trong mắt anh không dung được những người phụ nữ khác: Kết quả! Sai lầm rồi! Cô quá sai rồi!

Tớ mệt mỏi quá mệt mỏi quá, muốn đi ra ngoài giải sầu vài ngày, phòng làm việc liền làm phiền cậu rồi.

Rời khỏi khách sạn trở lại chỗ ở, sau khi Tần Tinh Tinh tắm rửa liền làm tổ ở trên giường, nhưng đầu óc của cô một khắc cũng không có dừng lại, lăn qua lộn lại, cứ như vậy mãi cho đến khi trời sáng.

Gửi một tin nhắn cho Âu Dương Hỉ Nhi, cô vội vàng thu dọn một ít quần áo, gọi điện thoại kêu xe taxi, đi tới một nhà khách ở A Lý Sơn huyện Gia Nghĩa.

Ngôi nhà khách này cô đã tới nhiều lần, lần đầu tiên là cùng Hỉ Nhi và Tiểu Tịnh tới A Lý Sơn xem mặt trời mọc, nhà khách này là do gỗ chưa xẻ tạo ra, lại có một vườn hoa sinh thái tự nhiên rất lớn, ở trước sân là có thể quan sát mặt trời mọc, cảnh núi. Nhà khách có cung cấp ba bữa cơm, ông chủ và bà chủ là người cực kỳ thân thiện, các cô là trong lúc vô tình xông vào nơi này, từ đó, nơi này trở thành nơi để cô trốn tránh lúc không muốn liên hệ với bên ngoài. Cô có một thói xấu, khi cô cảm thấy không biết đối mặt với thế giới này như thế nào, sẽ không tự chủ muốn giấu mình đi, mỗi một lần trong quá khứ đều là bởi vì liên quan đến cha, lần này lại là vì một người đàn ông khác.

Sau khi làm xong check in tiến vào phòng khách, Tần Tinh Tinh liền khom lưng ôm hai đầu gối, dựa lưng vào khung gỗ của cửa sổ sát đất, ngồi ở trên mặt đất, từ bình minh đến mặt trời lặn, cơ thể đã sớm cứng ngắc mất cảm giác, nhưng mà, cô vẫn không muốn cử động.

Gió man mát lành lạnh thổi vào gương mặt của cô, cô mệt mỏi nhắm mắt lại.



Cốc cốc cốc! Diễn đàn l$/^ê €£ ¥₩quý đTruyenHD #$ôn

Âm thanh của bà chủ nhà khách truyền vào: "Tần tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."

Bởi vì quá mệt mỏi, cô ngay cả sức lực lên tiếng trả lời cũng không có.

Một lát sau, bà chủ nhà khách lại mở miệng nói chuyện: "Tần tiểu thư, cô không sao chứ?"

Cô rất muốn nói chuyện, nhưng thật sự mệt mỏi quá mệt mỏi quá đi, nghiêm túc tính toán, cô đã ba mươi mấy giờ không có nhắm mắt rồi.

"Tần tiểu thư, nếu cô tiếp tục không trả lời, tôi liền mở cửa đi vào đó!" Hiển nhiên bà chủ nhà khách nóng nảy. Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, cửa mở ra. "Tần tiểu thư, cô có khỏe không?" Cô nghĩ muốn quay đầu lại nói với bà chủ, không cần lo lắng, cô không chết được, nhưng thật sự không có sức lực.

Đột nhiên, cô cảm thấy có gì đó khác thường chạy qua sống lưng, nhưng còn chưa kịp quay đầu lại kiểm tra rốt cuộc là gì trước, đã bị một đôi tay mạnh mẽ bế lên.

"Bà chủ, cám ơn bà, đợi lát nữa lại phải làm phiền bà." Sở Cách Phi quay đầu lại nói với bà chủ nhà khách đứng ở bên cạnh cửa.

"Vậy tôi không quấy rầy hai người." Trước khi bà chủ nhà khách rời đi còn chăm sóc đóng cửa phòng lại.

Tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Làm sao mà anh lại biết cô ở đây? Anh tới nơi này làm gì? Anh không biết bộ mặt thật của mình đã bị cô phát hiện sao?

Trong đầu hiện lên rất nhiều dấu chấm hỏi, cô muốn tránh thoát anh, nghĩ muốn tự mình xuống đi bộ, nhưng cho dù có sức lực, hai chân mất cảm giác đã nửa phút hơn cũng không có biện pháp cử động, cuối cùng chỉ có thể mặc cho anh ôm lên giường.

"Từ lúc đến em vẫn ngồi ở chỗ đó sao?" Từ trạng thái cứng ngắc lạnh lẽo phơi bày ra trên người cô, chắc hẳn đã ngồi ở đó lâu rồi, chẳng qua khiến anh cảm thấy kỳ lạ chính là, anh có thể cảm thấy được cả người cô đang ra sức kháng cự, giống như đang phát cáu với anh vậy, phát cáu ầm ĩ chuyện gì, đương nhiên anh vẫn còn ở bên ngoài mọi chuyện.

"Tôi rất mệt mỏi, mời đi ra ngoài." Cô nằm xuống, cố ý đưa lưng về phía anh, bởi vì không muốn nhìn thấy tình cảm lo lắng trên mặt anh, như vậy sẽ khiến cho cô tức giận hơn, làm sao anh có biện pháp làm bộ làm tịch ở trước mặt cô vậy?

"Anh nhìn ra được em mệt chết đi, nhắm mắt lại ngủ một giấc thật ngon, anh sẽ ở chỗ này trông chừng em." Đóng cửa sổ sát đất, ngăn cản khí lạnh bên ngoài càng tối càng lạnh, Sở Cách Phi ngồi xuống ở mép giường, dịu dàng xoa bóp hai chân mất cảm giác cho cô.