Chương 2: Chương 1.2

Ngồi ở quán cà phê, hít lấy hơi lạnh, uống cà phê đen không thêm đường, không thêm sữa tươi, nhưng mà, Tần Tinh Tinh lại giống như đang ăn tiêu cay vậy, khí nóng chạy khắp toàn thân từ đỉnh đầu đến bàn chân, hơn nữa khi hình ảnh trận kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt vào tối hôm qua hiện lên trong đầu, lại càng hận không thể nhốt mình vào trong tủ lạnh. . . . . . Trời ạ! Cô không nhịn được dùng chính đầu của mình đi gõ vào kính thủy tinh trong suốt ở bên cạnh.

Cô thật sự là điên rồi! D đ Lê. QUSY Đôn

Buồn phiền hối hận cả buổi sáng, đây là kết luận duy nhất của cô.

Nếu như không phải là điên rồi, tại sao mình có thể lên giường với một người đàn ông xa lạ chứ?

Thật kinh ngạc chúng ta lại gặp mặt.

Những lời này không ngừng vang lên ở bên tai cô, có thể khẳng định là, người đàn ông kia biết cô, nhưng mà, làm sao anh lại biến thành quà sinh nhật Tiểu Tịnh tặng cho cô?

Không đúng, anh có phải là quà sinh nhật Tiểu Tịnh tặng cho cô hay không, vẫn không thể xác định.

Tỉnh rượu, Tần Tinh Tinh nghĩ như thế nào cũng thấy không đúng, anh thật sự là quà sinh nhật Tiểu Tịnh tặng cho cô sao? Tiểu Tịnh cùng Tề Tán Nhân đi Đại lục tham gia show catwalk, trước mắt không dễ liên lạc, vào lúc này cũng chỉ có thể chờ Hỉ Nhi đến đây giải đáp giúp cô.

Ngẩng đầu lên, tầm mắt của cô giao với người đi đường đi ngang qua ngăn cách bởi kính thủy tinh trong suốt, hiển nhiên cử động gõ vào kính thủy tinh của cô đã hù người ta sợ, đối phương giống như nhìn thấy quái vật trừng mắt nhìn cô, tình huống này thật đáng xấu hổ, cô xấu hổ cười một tiếng, trong nháy mắt vội vàng ngồi thẳng người.

Tại sao Âu Dương Hỉ Nhi còn chưa tới vậy?

Chăm chú nhìn cửa, suy nghĩ không tự chủ lại trở về trên người Sở Cách Phi, rốt cuộc cô đã từng gặp anh ở đâu?

Sáng nay giật mình tỉnh lại, nhìn đến bản thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ở bên cạnh một người đàn ông, cô bị dọa sợ đến mức chỉ muốn chạy trốn, hoàn toàn không dám nhìn anh lâu một chút, chỉ bằng hình ảnh mơ hồ vào tối hôm qua, trong khoảng thời gian ngắn thật sự không nghĩ ra anh là ai. . . . . . Đợi chút, không phải anh có nhắc tới tên sao? Sở – Sở Cách Phi, không sai, Sở Cách Phi. . . . . .

Vị này là Sở Cách Phi, nhưng mà chúng tôi đều gọi anh ấy là Charles.

Ánh sáng chợt lóe, chẳng lẽ là anh ta sao?

Hơn một năm trước, bởi vì Hỉ Nhi và Hoắc Duyên Lãng đi nước Mĩ hưởng tuần trăng mật, cô và Tiểu Tịnh dứt khoát nhân cơ hội nghỉ phép cùng đi du lịch nước Mĩ, nhưng trừ cùng nhau bay đến California, ở lại đó một ngày một đêm, bọn họ liền mỗi người đi một ngã, dù sao người ta đi hưởng tuần trăng mật, các cô cũng không thể không biết xấu hổ ở bên cạnh làm kỳ đà cản mũi, nhưng mà đêm hôm đó ở California, bạn tốt của Hoắc Duyên Lãng ở nước Mỹ tổ chức par¬ty, rảnh rỗi nhàm chán, do Hỉ Nhi kiên trì cô và Tiểu Tịnh liền cùng đi tham gia náo nhiệt, vì vậy được Hoắc Duyên Lãng giới thiệu quen biết anh – Sở Cách Phi.

Lúc Hoắc Duyên Lãng giúp anh giới thiệu, sau khi anh gật đầu chào hỏi liền bận rộn nói chuyện với các bạn bè khác, anh có một gương mặt của con lai, cả người tràn đầy khí phách của người lãnh đạo, đứng ở trong đám đông, cao quý mà chói mắt, rất khó xem thường sự hiện diện của anh, nhưng giữa tất cả tân khách dự hội, anh đối với cô cũng chỉ là người xa lạ từng gặp mặt có một lần, cô chưa từng nghĩ tới giữa bọn họ sẽ có cơ hội tiếp xúc.

Ngay khi par¬ty gần kết thúc, cô cũng không chịu nổi sự ầm ĩ bên trong phòng nữa chạy đến ban công, lại phát hiện anh đã sớm chiếm giữ ban công trước một bước.



"Thật xin lỗi, tôi không biết nơi này có người." Cô xoay người liền muốn trở lại bên trong phòng.

"Không gian nơi này đủ cho hai chúng ta hít thở không khí mát mẻ."

"Không sao, par¬ty cũng sắp kết thúc." Cô ghét tiếp xúc với người này, không liên quan đến không gian lớn nhỏ.

"Tôi khiến cho cô cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên sao?" Ánh mắt của anh mang theo khıêυ khí©h.

"Không phải." Vốn là không phải, vào lúc này lại cảm thấy không được tự nhiên, khí thế của người đàn ông này quá lộ liễu rồi, giống như tim cô đập rộn lên bởi vì sự tồn tại của anh là chuyện đương nhiên, hốt hoảng lo lắng.

"Vậy hãy cùng hóng gió với tôi một chút thôi."

Cô không phải người làm theo cảm tính, không chấp nhận khıêυ khí©h, thế nhưng giờ phút này không có biện pháp ung dung trở vào bên trong phòng, cô ở lại, lại cảm thấy nơi này còn làm cho người ta hít thở không thông hơn sự ầm ĩ bên trong phòng.

"Cô không thích nơi này?"

"Tôi không thích nhiều người." Chính xác mà nói là, cô không thích đám người bận rộn tạo dựng quan hệ.

"Cô cực kỳ thẳng thắn." Diễn đàn ""Lê"" ^&* quý đôn

"Anh rất biết khen ngợi người khác." "Thẳng thắn" hai chữ này hoàn toàn không thích hợp dùng ở trên người cô, cô có thói quen dùng mặt nạ lạnh lùng che giấu con người chân thật, nhưng lúc này, cô cảm thấy mình giống như con nhím, cho dù anh nói gì, cô đều phải phản kích trở lại.

Thẳng thắn cười ha ha, hứng thú của anh đối cô không hề ẩn núp mà viết ở trên mặt.

Cô cảm thấy không khí ở nơi này càng ngày càng loãng, hoàn hảo trước khi cô té xỉu, Tiểu Tịnh đến tìm người, sự xuất hiện của hai người bọn họ giống như nhìn thấy ánh nắng trong sương sớm, nhất thời không để lại dấu vết.

Buổi chiều hôm sau, cô và Tiểu Tịnh lên đường bay đến Las Vegas, Tiểu Tịnh có lẽ do không quen đất không quen nước, cả ngày ốm yếu ở trong phòng khách sạn, mà cô sau một ngày buồn bực, quyết định tự mình đi dạo chơi khắp nơi, không ngờ rốt cuộc hai người bọn họ lại gặp mặt ở sòng bạc của khách sạn, lúc ấy cô đút toàn bộ đồng xèng trong tay vào máy đánh bạc, đang chuẩn bị đứng dậy rời đi.

"Tôi còn tưởng rằng cô không thích nơi náo nhiệt?" Trong mắt của anh thoáng hiện lên sự nhạo báng.

Hiếm khi nổi tính trẻ con chơi máy đánh bạc, lại bị anh bắt quả tang tại trận, cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng sự kinh ngạc khi gặp mặt anh khiến cho cô vào giờ phút này không có dư thừa tâm tư mà khó chịu.



"Tôi không có toan tính ở nơi náo nhiệt, không phải giao tiếp với bất kì kẻ nào là tốt rồi." Tại sao lại không che giấu mà trực lai trực vãng (thẳng thắn) với anh? Cô không biết, anh dường như luôn khiến cho cô kích động muốn phản kích.

"Nhưng mà, cô không ngại ăn tối với tôi chứ." Anh không có ý định che giấu hứng thú của mình với cô.

"Tôi còn có bạn." Cô dĩ nhiên không thể bất chấp bỏ lại Tiểu Tịnh, nhưng mà cô biết, đây là cái cớ để mình trốn tránh anh, vì sao phải trốn tránh người đàn ông này? Bởi vì anh cho cô cảm giác đi săn rõ ràng.

"Vậy thì cùng nhau ăn cơm đi."

"Cô ấy không quen đồ ăn thức uống nơi này, đợi lát nữa tôi nhờ khách sạn cung cấp thức ăn dễ tiêu cho chúng tôi."

"Thật đáng tiếc, tôi biết rõ nơi này có một nhà hàng rất tuyệt, không sao, sẽ còn có cơ hội, nhưng mà, cô cũng không thể bỏ qua đó! Chúc cô có một buổi tối tốt đẹp." Anh tao nhã khom người, xoay người rời khỏi sòng bạc.

Trong khoảnh khắc đó, cô có một cảm giác mất mát không cách nào nói rõ, đưa mắt nhìn anh rời đi, cô biết quan hệ của bọn họ đến đây là kết thúc, nhưng buổi sáng hôm sau, anh sai người đưa tới bữa ăn sáng chính cống Đài Loan – khoai lang cháo loãng và các loại dưa muối bằng nước tương.

Không thể phủ nhận, thấy bữa ăn sáng Sở Cách Phi đưa tới, trong lòng cô kích động bị một dòng nước ấm bao quanh, người đàn ông này thật rất biết cách quấy nhiễu lòng của người ta.

Hành trình kế tiếp, trong lòng luôn không khỏi mong đợi, có lẽ ở một nơi nào đó, bọn họ lại sẽ không hẹn mà gặp, nhưng từ Las Vegas đến San Francisco, lại từ San Francisco trở lại Los Angeles, cuối cùng đáp máy bay trở về Đài Loan, anh chưa từng ngoài ý muốn xuất hiện một lần nữa.

Sau khi trở về, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới anh, nhưng lòng của cô không cho phép mình tư tư niệm niệm về một người đàn ông, huống chi là một người đàn ông ở một nơi khác cách xa Thái Bình Dương, thời gian lâu dài, cô cũng dần dần trục xuất người đàn ông đã từng quấy nhiễu hồ nước trong lòng ra khỏi đầu.

Xem ra, cô không hoàn toàn xua đuổi anh ra khỏi đầu, bằng không, ở trạng thái đầu óc không tỉnh táo, làm sao khuôn mặt của anh, tên của anh còn có thể kích động ký ức ẩn sâu của cô?

Nếu như Sở Cách Phi không phải là quà sinh nhật Tiểu Tinh tặng cho cô, vậy tại sao anh lại xuất hiện ở nơi đó?

Trời ạ! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

"Cậu dồn sức đánh vào đầu của mình làm gì? Ngại mình quá thông minh, muốn ngốc nghếch một chút sao?" Âu Dương Hỉ Nhi còn buồn ngủ xuất hiện, tê liệt ở trên ghế sofa đối diện ghế của Tần Tinh Tinh, sa sút tinh thần giống như một nắm bùn.

Phát hiện rõ ràng mình vô ý thức lấy tay gõ đầu, Tần Tinh Tinh vội vàng để tay xuống. "Làm sao bây giờ cậu mới đến?"

"Tớ rất buồn ngủ, trước tiên cậu mua giúp tớ một ly Latte Hương Thảo nóng, tốt nhất kèm thêm một miếng bánh ngọt."

Lặng lẽ trừng mắt, Tần Tinh Tinh cầm lấy ví da đi đến quầy hàng mua cà phê giúp bạn tốt, còn có bánh ngọt rừng đen vị tiểu thư này thích nhất. . . . . . Chuyện này liên quan đến Hoắc Duyên Lãng, trước kia cô không đυ.ng chạm vào chocolate, nói sẽ sâu răng. (Nàng nào muốn hiểu rõ hơn thì hãy đọc bộ “Coi trọng người tình tổng giám đốc” nhé!)