Ah? Anh rất khó tin tưởng Tần Tinh Tinh sẽ nói ra ba chữ này. "Cám ơn anh chuyện gì?"
"Chuyện anh làm vì tôi."
"Nếu quả thật nghĩ muốn cám ơn anh, vậy thì tự tay pha một ly cà phê cho anh."
"Hiện tại sao? Trễ như vậy còn uống cà phê, anh chuẩn bị không ngủ làm con cú sao?"
"Làm con cú cũng không sao cả, ngày mai anh không cần gấp gáp đi làm." Anh khıêυ khí©h nhướng mi. "Chẳng lẽ anh không biết pha cà phê sao?"
"Không biết pha cà phê, sao anh lại mua hạt cà phê về nhà mình từ từ xay chứ?"
"Thật tốt quá, vậy thì làm phiền em pha cà phê cho anh." Sở Cách Phi làm một động tác mời đẹp mắt.
Được rồi, cũng chỉ là một ly cà phê, cũng không phải là rượu cồn sẽ làm cho người ta rối loạn thần trí (tinh thần và lí trí), cô tính toán chi li như vậy làm gì?
Nhưng mà, rốt cuộc là tình huống gì vậy? Diễn đàn L$/^ê q£¥₩úy đ:;,ôn
Uống xong cà phê, thế nhưng anh lấy lý do "Thời gian quá muộn rồi", sau đó liền ở lại không đi.
"Anh không thể qua đêm ở chỗ này." Tần Tinh Tinh khẽ đẩy Sở Cách Phi, tên này khi cô uống rượu say rồi, có thể mặc anh tuỳ tiện đòi lấy sao?
"Anh kiên trì hôm nay qua đêm ở chỗ này." Kể từ khi con bé kia vào ở phòng của anh cho tới nay, anh gần như không có biện pháp ngủ ngon giấc, đầu tiên là cô nói thác chưa điều chỉnh xong chênh lệch múi giờ, chuyên chọn buổi tối đi đi lại lại, được rồi, buổi tối không ngủ được cũng không việc gì, cô yên lặng xem ti vi hoặc là lên mạng, vậy vẫn còn ok, nhưng cô cố tình không biết tôn trọng người khác, yêu thích gây ra tiếng ồn, có thể nghĩ là biết, chất lượng giấc ngủ của anh bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Rốt cuộc sau khi có phòng trống, cô lại viện cớ, cô không dám một mình ở một phòng, xem truyện ma quá nhiều, cô cảm giác khách sạn lộn xộn gì đó, cho nên thà ngủ ghế sofa phòng anh.
"Tôi nói không thể chính là không thể." Đừng nói cô suy nghĩ lung tung, cô không cho rằng anh sẽ yên phận ngủ trên sàn nhà, hai người cùng ngủ chung giường, kết quả sẽ như thế nào? Cô hoàn toàn không dám tưởng tượng!
"Anh nói không đi chính là không đi." Anh thừa nhận mình có ý đồ bất lương với cô, anh cảm thấy mình giống như đã một thế kỷ không có ôm cô vậy, rất nhớ mùi hương trên người cô, rất nhớ bộ dạng cô bất lực hòa tan ở trong lòng anh, rất nhớ cô nũng nịu đắm chìm vào trong tình cảm mãnh liệt.
Tần Tinh Tinh không dám tin trợn to hai mắt: "Anh có vẻ đã quên nơi này là địa bàn của tôi!"
"Em có bản lĩnh đuổi anh đi ra ngoài sao?" Sở Cách Phi mặt dày mày dạn, nếu như cô không kiên quyết, chỉ có thể để cho anh ăn đến gắt gao.
"Anh. . . . . ." Cô tức giận đến mức không biết nói gì cho tốt.
"Cũng không phải là lần đầu tiên chúng ta ngủ chung giường, em căng thẳng như vậy làm gì?" Anh đùa giỡn nói bậy nhíu nhíu mày.
"Tôi... tôi đâu có căng thẳng? Tôi chỉ là . . . . ." Ngay sau đó, cả người cô bị anh kéo vào trong ngực, anh vùi đầu vào cổ của cô, sau khi cô sợ hãi thốt lên, trong nháy mắt toàn thân cứng đờ giống như cọc gỗ.
"Em không thể thật thà với chính mình một chút sao?" Anh dịu dàng nỉ non, ở trên da thịt của cô lướt qua một trận tê dại.
Hô hấp khó khăn, Tần Tinh Tinh cố gắng nặn ra âm thanh. "Thật thà gì chứ?"
"Em cũng thích anh ở bên cạnh em."
"Anh. . . . . . Thật buồn cười, một mình tôi ngủ có thể từ bên trái lăn đến bên phải, tự tìm ngược chen chúc với anh làm gì?"
"Hai chúng ta cũng có thể từ bên trái lăn đến bên phải, em có muốn thử một chút hay không?"
"Không cần!" Trong đầu cô đã hiện lên những loại hình ảnh hạn chế, một luồng hơi nóng khác thường như lửa đốt gây rối tứ chi bách hài của cô.
"Không phải là em rất muốn từ bên trái lăn đến bên phải sao?"
"Tôi đâu có rất muốn từ bên trái lăn đến bên phải?" Mặt đẹp ửng đỏ giống như đánh son phấn vậy, cô rõ ràng không có ý đó, nhưng tại sao cảm thấy giống như mình nói truyện cười đồi truỵ gì đó?
"Em không cần xấu hổ, anh cũng rất muốn cùng em từ bên trái lăn đến bên phải." Sở Cách Phi cười to đến mức miệng cũng muốn toét ra rồi.
"Tôi mới không cần. . . . . ." Lời còn chưa kịp nói xong, miệng của cô liền bị anh ngăn chặn, khi anh dịu dàng liếʍ trêu chọc, cô không nén nổi tình cảm khẽ mở đôi môi đỏ mộng, lưỡi của anh thuận tiện trượt vào, môi lưỡi hai người kịch liệt dây dưa. Anh ôm cô rời khỏi ghế sofa, cùng nhau lung la lung lay đi tới bên giường, tiếp hai người song song ngã xuống ở trên giường.
Mặc dù giờ phút này liền hận không được chôn sâu vào trong cơ thể cô, nhưng anh không vội, anh muốn cô thật thà với khát vọng của mình.
Nắm cằm của cô lên, ép cô nhìn thẳng vào anh, "Không cần trốn tránh nữa, em nên thẳng thắn đối mặt với trái tim của mình, em muốn anh."
Tần Tinh Tinh lắc đầu, trong mắt chứa đầy khát vọng đối với anh, nhưng miệng lại bướng bỉnh không chịu khuất phục.
"Không cần lắc đầu, nói ra, em dám nói không quan tâm anh sao?" Eri d đ l577ee quý đ890oon
Cắn chặt môi dưới, cô không nói chính là không nói, giống như như vậy thì có thể xóa đi khát vọng đối với anh.
Cúi người dán vào bên tai cô, Sở Cách Phi vừa dịu dàng vừa ngang ngược tuyên thệ, "Anh sẽ khiến cho em mở miệng cầu xin anh!"
Tê dại run rẩy lướt qua mỗi một lỗ chân lông, cô sợ hãi sự dịu dàng của anh, sợ hãi sự ngang ngược của anh, nếu như không trốn, nhất định rơi vào, nhưng cô không có biện pháp lùi bước, thời gian hai người bọn họ ở chung với nhau thật sự có hạn, cô không muốn tiếp tục lãng phí thời gian kháng cự. Anh dọc theo cổ từ từ triền miên mυ"ŧ liếʍ đi xuống, giống như cô là món ngon mấy sao, lại giống như đang hành hạ cô, từ từ, khiến cho cô từ từ rộng mở ở trước mặt anh, ngọn núi xinh đẹp, thon thả quyến rũ, hoa cốc kín đáo, để lại dấu vết giống như gió lại giống như lửa của anh.
Như có như không trêu chọc dồn ép khát vọng của cô đến bên vách núi, cô không kiềm chế được lôi kéo quần áo của anh, chờ đợi sự tiếp xúc thân mật hơn của bọn họ.
Khẽ cười ra tiếng, Sở Cách Phi vẫn là bộ dạng không nhanh không chậm: "Tinh Nhi, em muốn anh sao?"
"Anh là tên vô lại!" Cô đang chửi anh, nhưng nghe qua ngược lại giống đang làm nũng với anh.
Lần này anh cười càng phóng túng hơn, nhưng vẫn kiên trì hỏi cô, "Tinh Nhi, em muốn anh sao?"
Cô chính là không chịu khuất phục, nhưng khi anh càng ngày càng không đàng hoàng nhiệt tình trêu chọc tiếp, ý thức dần dần tan rả, bất lực bật tiếng rêи ɾỉ ra, cô không tự chủ được ôm lấy anh, yêu cầu thương yêu nhiều hơn.
"Sở Cách Phi. . . . . ." Ngón tay của cô đâm thật sâu vào da thịt trên bả vai anh, để lại dấu vết kí©ɧ ŧìиɧ.
"Em muốn anh sao?" Trình độ cố chấp của anh tuyệt đối ở trên cô, nếu không cũng không có biện pháp đi vào thế giới của cô.
"Tên vô lại!" Tần Tinh Tinh tức giận chuyển bị động làm chủ động, trong nháy mắt, anh ở dưới, cô ở trên, lần này đến phiên cô dồn ép anh. Anh không kiên trì nghe được câu "Em muốn anh" nữa, giờ phút này hành động đã nói rõ cô muốn anh đến cỡ nào, anh hưởng thụ sự hành hạ của cô, cho đến khi cô sắp ép điên anh, anh không kiềm chế được thúc giục cô chiếm lấy anh, bộ dạng đứa bé tức giận làm cho cô cười duyên không thôi.
"Tần Tinh Tinh, tối nay em đừng mong được ngủ!"
Anh giữ chặt thắt lưng của cô ngồi ở trên người, trước khi cô còn chưa phản ứng kịp, khẽ nâng cô lên, lại đè xuống, rốt cuộc hai người kết hợp làm một thể, vì vậy chương nhạc kí©ɧ ŧìиɧ bắt đầu mở màn, thỉnh thoảng điên cuồng, thỉnh thoảng triền miên, đắm chìm vào nơi cơ thể dây dưa va chạm, người nào cũng không có cách che giấu tình cảm thật sự với đối phương.