Giơ tay lên rồi để xuống, lại giơ tay lên rồi để xuống, Tần Tinh Tinh chán nản gãi đầu, cô căng thẳng như vậy làm gì chứ? Cũng chỉ là động tác ấn chuông cửa, thế nhưng cô dùng ba phút còn chưa có giải quyết xong.
Nghe kỹ, nguyên nhân cô đứng ở chỗ này là vì mẹ già, cô đồng ý với mẹ già nhất định sẽ giáp mặt truyền đạt lòng biết ơn, cũng không phải là ý của chính cô, càng không phải là bởi vì nhớ anh. . . . . . Thật sao? Vậy vừa tan tầm cô liền nhảy lên xe taxi chạy tới khách sạn tìm anh làm gì?
Dựa lưng vào vách tường cạnh cửa, cô ghét dáng vẻ nôn nóng lo lắng như vậy của mình, tỉnh táo lại!
Bất đắc dĩ thở dài, cô có thể một lần lại một lần thuyết phục chính mình, cô tới nơi này làm cái loa, tuy nhiên nó không có biện pháp tô son trát phấn lên khát vọng thật sự trong lòng.
Được rồi, coi như cô nhớ anh cũng được, anh cũng không biết, mình bày ra bộ dạng sợ hãi rụt rè cực kỳ chột dạ làm gì?
Hiện tại, cô chỉ cần đưa tay ấn chuông cửa một, nhìn thấy anh, truyền lời lại, là có thể xoay người rời đi. Điều chỉnh tâm trạng, cô lần nữa đứng ở trước cửa phòng, lần này, cuối cùng giơ tay lên ấn chuông cửa, nhưng mà, cô còn chưa có nhìn kỹ càng, Sở Cách Phi liền kêu cô đợi trong chốc lát, sau đó ở ngay trước mặt cô đóng cửa phòng lại, là tình huống gì vậy?
Không tới một khắc đồng hồ, cửa phòng lại mở ra, Sở Cách Phi kéo một cánh tay của cô, đồng thời kéo cửa phòng.
"Em đến đây làm gì?" Cô không tự chủ quay đầu lại nhìn phòng của anh một, mặc dù cái gì cũng không có nhìn thấy, nhưng mà cử động của anh quá kỳ lạ, giống như vội vàng kéo cô rời khỏi phòng.
"Bao tử thật đói, hẳn là em vẫn chưa ăn tối đi?" eri l#$%ê Quý Đ()n
Đúng vậy, cô đã quên mất chính mình vẫn chưa có ăn tối.
"Em cùng anh đi chợ đêm được không? Tuần sau anh bắt đầu kiêm giảng ở đại học, mấy ngày hôm trước anh đi trường học tìm hiểu hoàn cảnh một chút, ở gần trường học có một chợ đêm, hình như có rất nhiều món ăn ngon đó, vô cùng sôi nổi, anh rất ngạc nhiên rốt cuộc nơi đó có thức ăn ngon gì, có thể hấp dẫn nhiều người chen chúc ở nơi đó như vậy."
"Anh nói tiếng Trung rất tốt, tôi còn tưởng rằng anh đã từng ở Đài Loan."
"Cha anh phi thường coi trọng tiếng mẹ đẻ của mình, cho nên tiếng Trung và tiếng Đài của anh cũng không tệ. . . . . . Nhìn biểu cảm của em, cũng biết em không tin tưởng anh sẽ biết nói tiếng Đài, cần anh biểu diễn một đoạn sao?"
"Tôi đã chuẩn bị tâm lý rất tốt rồi, anh nói đi." Thang máy tới, bọn họ đi vào thang máy, anh hắng giọng một, biểu diễn một câu, "Em là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà anh từng gặp đó."
Nhìn Tần Tinh Tinh giống như bị sét đánh vậy, lúc này thang máy đã đến bãi đậu xe dưới tầng ngầm, bọn họ đi ra khỏi thang máy, rốt cuộc, cô không nhịn được bật cười ra tiếng.
Sở Cách Phi tỏ vẻ hờn tủi nhìn cô, anh cảm thấy mình nói rất hay mà!
Tần Tinh Tinh không thể làm gì khác hơn là bổ sung một câu, "Không tệ đâu."
"Thật vui khi anh có thể lấy lòng em." Anh biết mình có một giọng điệu tiếng Đài cực kỳ kỳ lạ, đơn thuần là muốn dụ dỗ cô vui vẻ, thật đúng là đáng giá, tiếng cười thoải mái của cô thật là dễ nghe.
Ngồi lên xe Sở Cách Phi thuê thay đi bộ, Tần Tinh Tinh hỏi: "Anh muốn đi chợ đêm gần trường học sao?"
"Ngược lại không cần phải như vậy, chọn chợ đêm em quen thuộc là tốt rồi."
"Vậy thì đi chợ đêm gần nhà của tôi là được." Vào lúc này cô hoàn toàn quên mục đích mình tới khách sạn.
Đi tới chỗ Tần Tinh Tinh ở, đỗ xe ở bãi đậu xe gần đó, hai người đi bộ tới chợ đêm ầm ĩ tiếng người. Thời tiết nóng bức, đầu tiên làm một chén nước đá chanh man mát lành lạnh, kế tiếp là lấp đầy chao tử đói kêu vang, đi dạo qua một quán một quán, thấy đồ ăn mới lạ đương nhiên là muốn nếm thử một chút, nhìn thấy đồ ăn làm miệng người ta mở lớn dĩ nhiên cũng muốn nếm thử xem, nhìn thấy đồ ăn ngon đặt ở phía trước giới thiệu là đồ ăn vặt lại càng muốn nếm thử xem sao, cứ như vậy, miệng hai người liên tục không khép lại.
Cuối cùng bụng no đến mức không có dư thừa chỗ trống, vì vậy hai người đi bộ trở về chỗ ở của cô, Tần Tinh Tinh chợt nhớ tới mục đích tối hôm nay tìm anh.
"Đúng rồi, mẹ tôi muốn tôi thay thế bà cám ơn anh, hoa hồng màu hồng nhạt anh tặng bà thật sự là quá đẹp, bà rất thích rất thích. Nhưng mà, anh tặng hoa cho mẹ tôi làm gì?"
"Em không cảm thấy bác gái rất cô đơn sao?" Diễn đàn Ngôn tình L(ê) Q#$%uý Đ
TruyenHDôn
Hiển nhiên câu trả lời của anh làm cô không ngờ tới, sau khi ngớ ra một lúc lâu, ngược lại cô hỏi: "Làm sao anh lại có cảm giác như vậy?"
Mẹ và cô rất giống nhau. . . . . . Không đúng, phải nói cô giống mẹ thì tương đối chính xác hơn, hai người bọn họ đều là kiểu người quen tỏ ra mạnh mẽ ở trước mặt người khác, không muốn người khác nhìn thấy các cô yếu ớt, không muốn làm cho người ta biết các cô cô đơn lạnh lẽo bao nhiều.
"Người có mắt đều sẽ nói, chỉ cần dùng trái tim, tự nhiên phát hiện ra thôi."
Đúng vậy, cho dù là cao thủ ngụy trang cũng có sơ hở, các cô cũng chỉ là quen kiềm chế, cũng không có thiên phú làm diễn viên. "Bởi vì cảm thấy mẹ tôi rất cô đơn, liền tặng hoa cho bà?"
"Anh chỉ muốn cho bác ấy biết, có người quan tâm bác ấy, nếu như bác ấy gả con gái cho anh, sẽ không mất đi một đứa con gái, mà là nhiều thêm một đứa con trai."
Một luồng hơi ấm lan tỏa trong trái tim cô, người đàn ông này thật sự còn chu đáo hơn cô. . . . . . Đợi chút, anh vừa mới nói gì? Nếu như bác ấy gả con gái cho anh?! Trong nháy mắt nhịp tim tăng lên, anh có ý gì? Muốn kết hôn với cô sao?
"Có phải cảm giác con người rất xảo trá hay không?" Anh đột nhiên kéo lấy cô vào trong ngực.
"Hả?" Hơi thở phái nam mãnh liệt của anh khiến cho hô hấp của cô tắc nghẽn, anh nói chuyện gì, cô hoàn toàn không rõ.
"Anh lấy lòng mẹ của em, về sau em muốn vứt bỏ anh, có thể sẽ rất khó khăn."
Không được tự nhiên đẩy anh ra, cô lẩm bẩm nói nhỏ, "Chưa từng thấy qua người còn khó chơi hơn anh, làm sao bỏ rơi được?"
"Em nói cái gì?" Anh ngoáy lỗ tai một, muốn nghe thấy rõ ràng hơn.
"Mẹ tôi vốn không có sức miễn dịch với trai đẹp, cho dù anh không có lấy lòng bà, bà cũng sẽ giơ hai tay tán thành cho anh, nhưng có vẻ anh đã quên một chuyện, bà không phải là tôi, không có biện pháp làm chủ cho tôi."
Hiển nhiên không xem lời của cô là quan trọng, anh có tính toán của riêng mình. "Nhưng mà, anh đã quyết định xong, về sau mỗi tuần chúng ta dành ra thời gian một ngày ăn cơm cùng mẹ em."
Hơi ngẩn ra, cô ra vẻ lạnh nhạt nói: "Mẹ tôi chưa chắc đã thích cùng ăn cơm với chúng ta."
"Em thật sự cho rằng như thế? Chẳng lẽ em không cảm giác bác ấy rất hưởng thụ thời gian ở cùng chúng ta sao?" Tần Tinh Tinh tiếp tục yên lặng, làm sao cô có thể không cảm nhận được? Cô đã rất lâu không nhìn thấy mẹ già cười đến mức vui vẻ như vậy giống như đêm hôm đó, đó là nụ cười thật lòng thật dạ lộ ra từ đáy lòng, không giống với nụ cười khi bà cùng cha đi xã giao, bà thật sự rất vui vẻ.
"Chúng ta cứ quyết định như vậy, nếu như em xấu hổ khi mở miệng với bác gái, anh nói thì tốt hơn."
"Tôi. . . . . . Cám ơn anh." Cô không có thói quen nói cám ơn, nhưng mà không nói, sẽ áy náy.
Cô thật lòng thật dạ cám ơn anh, nhìn bóng lưng cô đơn của mẹ, cô chỉ biết tức giận, không hiểu vì sao bà tự hành hạ mình, còn vì vậy mà chuyển ra ngoài ở, nghĩ đến chỉ nhắm mắt làm ngơ, không phải ngày lễ quan trọng, cũng chưa từng chủ động gọi điện thoại cho mẹ, cô một lòng muốn quên đi hình ảnh mẹ cô đơn trong đầu, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ bổ khuyết sự trống rỗng hiu quạnh của bà như thế nào, vừa so sánh với Sở Cách Phi, mình thật sự là quá mất mặt rồi!