Chương 14

Cúp điện thoại di động, Sở Cách Phi giận đến mức giơ điện thoại di động trong tay lên chuẩn bị ném đi, hoàn hảo sau một khắc anh nhận ra vị trí chính mình đang ngồi là ở quầy bar của quán bar trong khách sạn, nếu ném, có lẽ chai rượu trên quầy thủy tinh đều sẽ hủy ở trên tay anh, gây chuyện không tốt, còn có thể gây họa cho những người vô tội khác, lúc này cảm xúc mới thoáng ổn định lại.

Người phụ nữ này đã mài sự chịu đựng của anh đi, anh có nên dứt khoát trói cô mang vào núi sâu, cho đến khi cô đồng ý ở lại bên cạnh anh cả đời hay không?

Lần đầu tiên cô cho anh, cô có thể nói thác là liên quan đến uống rượu say, nhưng mà ngày đó cô và anh ở trong khách sạn một ngày, ý thức của cô và anh đều rất minh mẫn, ở một lần lại một lần kết hợp đó, bọn họ cũng sâu sắc hiểu rõ thân thuộc với nhau, chẳng lẽ cô cho rằng trốn tránh anh, là có thể xóa đi dấu vết của anh ở trên người cô sao?

Người phụ nữ đáng giận này, nếu như không cứng rắn với cô một chút, cô cơ bản sẽ không thật lòng nghiêm chỉnh với anh. Bởi vì cô quá giỏi về việc che giấu bản thân mình, đối với cô,có lẽ anh vẫn không cần biểu hiện quá mức nóng nảy, để tránh cô xây dựng tường thành cao hơn ngăn cản anh, nhưng ý thức tự bảo vệ mình của cô quá mạnh mẽ, anh chỉ hơi tiến tới gần, cô liền vội vàng muốn kéo dãn khoảng cách giữa bọn họ, nhưng dưới tình huống này, đừng nói khi kết thúc kỳ nghỉ cô đồng ý cùng anh quay về nước Mỹ, dù là buộc cô thừa nhận không thể không có anh, cũng là chuyện không thể nào.

Anh sẽ không mặc cho cô tiếp tục trốn tránh anh, vào lúc này sẽ trực tiếp đi đến bắt người!

Nhờ giấy bảo lãnh mời rượu, ký xong giấy ghi nợ, Sở Cách Phi trợt xuống khỏi ghế dựa xoay trước quầy bar, lúc chuẩn bị xoay người rời đi, vừa đúng lúc thấy nhân viên phục vụ đang vội vàng đi vào quầy rượu của khách sạn.

"Sở tiên sinh, có một vị tiểu thư chờ ngài ở đại sảnh."

Tần Tinh Tinh sao? Nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, Sở Cách Phi nói một tiếng cám ơn, đi nhanh ra khỏi quán bar.

Nhưng mà, làm sao cô lại chủ động chạy tới khách sạn tìm anh? Chẳng lẽ cô nhận rõ trốn tránh cũng không có tác dụng sao? Hay là, cô cần anh ra mặt đối phó mẹ cô?

Bước xuống cầu thang, trong đầu của anh còn bận suy đoán nguyên nhân Tần Tinh Tinh đột nhiên xuất hiện, một bóng người đột nhiên nhào tới ôm lấy anh.

"Anh trai, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi!" Sở Ngọc Linh kích động đến mức giống như mới vừa nhặt được mạng về từ Quỷ Môn quan.

Sau một lúc lâu ngẩn ra, Sở Cách Phi đẩy cô ra, lập tức khó nén sự thất vọng đang dâng trào. "Làm sao có thể là em chứ?"

"Có vẻ anh cực kỳ mất hứng khi nhìn thấy em." Trong nháy mắt khuôn mặt xinh đẹp mềm mại xụ xuống, Sở Ngọc Linh làm bộ đáng thương giống như mèo con nhỏ bị vứt bỏ vậy, lần đầu tiên một mình cô ngồi máy bay vượt qua Thái Bình Dương, trên đường đi đến nơi này còn gặp phải tài xế biến xe taxi thành xe đua, thiếu chút nữa bị dọa sợ đến mức biến thành một linh hồn xinh đẹp, lúc này anh có thể thấy cô tốt lành đứng ở chỗ này, nên cảm thấy mừng rỡ.

"Sao em lại ở đây?"

Bĩu môi, cô càng muốn hỏi anh, "Anh, anh thật quá đáng đó, biết rõ người ta vẫn muốn tới Đài Loan du lịch, tại sao có thể thừa dịp khi em đi Chicago cùng ông ngoại, bà ngoại, một mình len lén chạy tới nơi này?"



"Anh có công việc, không có thời gian tiếp em."

Làm một cái mặt quỷ, cô cũng không dễ bị lừa như vậy. "Em biết rõ anh là tới nơi này nghỉ phép."

"Anh làm khóa trình một học kỳ ở đại học." Ban đầu anh đồng ý tiếp nhận lời mời, ít nhiều là vì dự phòng con bé này muốn làm người hầu nhỏ.

"Em biết rõ anh không muốn tiếp em, không sao, em có thể tự mình đi chơi."

"Cha, mẹ biết em tới nơi này sao?" Dừng một chút, Sở Ngọc Linh tự biết đuối lý giảm một nửa âm lượng xuống. "Em để lại một bức thư cho bọn họ, muộn một chút nữa em sẽ gọi điện thoại cho bọn họ."

"Em có biết hành động của em gọi là trốn khỏi nhà không?" Mặc dù nhiệt độ trong âm thanh không thay đổi, nhưng mà biểu cảm trên mặt nói rõ anh đang tức giận bao nhiêu, con bé này thật sự là quá tùy hứng!

"Em mệt quá, trước tiên anh có thể để cho em trở về phòng nghỉ ngơi, một hồi lại mắng em nữa được không?"

"Ai kêu em ở chỗ này chờ anh, em không thuê phòng khách sạn trước sao?"

Sờ sờ đông, sờ sờ tây, kéo chỗ này, lôi chỗ kia, rốt cuộc Sở Ngọc Linh nói ra tình cảnh vào giờ phút này. "Bởi vì là trong kỳ nghỉ hè, lại trùng với nghỉ phép, trước mắt khách sạn không có phòng trống, em chỉ có thể chen chúc chung một phòng với anh."

Anh biết, con bé này chỉ biết mang đến phiền toái. "Anh không thích chen chúc chung một phòng với em, em đi khách sạn khác đi."

"Em đã xác nhận qua ở quầy, phòng anh rất lớn, hơn nữa phòng khách có ghế sofa, em liền ngủ ở đó, tuyệt sẽ không ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của anh." Cô tự biết thói quen sinh hoạt không tốt, thường xuyên ngày đêm đảo lộn, không giống anh trai, sáu giờ rời giường, mười hai giờ lên giường ngủ, không biết có phải sinh viên tài cao đều có bộ dạng này hay không?

"Không được, năng lực quản thúc bản thân của em quá kém, em sẽ biến cả phòng khách thành bãi rác."

"Mỗi ngày đều có người của khách sạn đến quét dọn, làm sao có thể biến thành bãi rác?"

"Không được là không được!"

Ánh mắt ai oán tràn đầy tố cáo, cô xoay người kéo vali hành lý trở lại khu ghế sofa ngồi xuống, không cần nói rõ, anh trai hẳn là biết hành động này đại diện cho ý gì – anh không chứa chấp cô, cô liền tiếp tục ngồi ở chỗ này, qua không được bao lâu, anh sẽ trở thành anh trai xấu bị toàn bộ khách sạn công kích!



Mặc dù hiện tại anh nhức đầu nhất chính là nhiều người đang ở bên cạnh làm vướng chân vướng tay, nhưng cũng không thể mặc kệ cô, cô đối với anh mà nói là phiền toái, cũng là tâm can bảo bối của cha mẹ, huống chi chưa từng xuất ngoại du lịch một mình, không hiểu rõ thế giới bên ngoài nguy hiểm bao nhiêu, nếu không thể mang theo bên cạnh, ít nhất cũng phải phái một người đi theo bên cạnh cô.

Đi tới, Sở Cách Phi kéo vali hành lý của cô, không nói một câu xoay người đi về phía thang máy.

Sở Ngọc Linh len lén làm một tư thế chiến thắng, nhảy dựng lên bước nhanh tới cùng đi.

"Anh, em biết anh sẽ không không để ý tới em mà, em hiểu anh nhất, em bảo đảm với anh, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái cho anh." Cô nũng nịu ôm cánh tay Sở Cách Phi.

"Đợi lát nữa lập tức gọi điện thoại về, cha mẹ không nhận được điện thoại của em, bọn họ sẽ lo lắng."

Sở Ngọc Linh khéo léo gật đầu nói: "Tuân lệnh!"

Không tiếng động thở dài, anh phải mau chóng tìm người chăm sóc con bé này, nếu không không có biện pháp tập trung tinh thần đối phó với người phụ nữ khó chơi lại thích cắt đứt liên lạc. . . . . . Không bằng, anh cũng lợi dụng cơ hội này chơi trò chơi mất liên lạc mấy ngày với người phụ nữ kia, cô mới có thể cảm nhận được tầm quan trọng của anh.

Lúc điện thoại di động kêu không ngừng, cô phiền não đến mức không có biện pháp ổn định tâm trạng lại, nhưng khi điện thoại di động không hề vang lên nữa, làm sao cô vẫn phiền não đến mức không có biện pháp ổn định tâm trạng lại? Vài lần cầm điện thoại di động lên lại để xuống, Tần Tinh Tinh không rõ lắm rốt cuộc mình muốn như thế nào, chỉ là trong lòng rối bời, không ngừng suy đoán tại sao Sở Cách Phi không gọi điện thoại nữa, anh lại ngã bệnh sao? Hay là không chịu nổi cô, quyết định buông tha rồi?

Nếu như là ngã bệnh, anh sẽ phải đi gặp bác sĩ, vậy nếu như là buông tha rồi thì sao?

Không phải tốt hơn sao? Hai người nhất định phải tách ra, thật sự không nên lãng phí tâm tư ở trên người đối phương.

Nhưng mà, tại sao cảm thấy cả trái tim bị khoét rỗng chứ?

Hai tay ôm lấy hai chân, Tần Tinh Tinh dựa cằm vào giữa hai đầu gối, nhìn điện thoại di động trên bàn uống trà nhỏ, không phải là cô rất buồn cười sao? Hi vọng anh buông tha, nhưng anh buông tha, trong lòng lại đau lại không muốn. Không tự chủ đưa tay cầm điện thoại di động lên, mở hình hai người bọn họ chụp chung ra, cô không nhịn được đưa tay chạm vào, khoảnh khắc ngọt ngào kia rõ ràng còn ở trong lòng.

Chíp – chíp – chíp –

Kinh sợ nhảy lên, Tần Tinh Tinh hốt hoảng vuốt ngực, là anh sao?

Trừ anh ra, vào lúc này hẳn không có người tới chỗ cô ở.