Không biết thói quen này ở đâu ra, người uống rượu say luôn luôn không thừa nhận mình say.
"Tớ không có say!" Tần Tinh Tinh như vũ công ballet kiễng chân lên xoay vòng, nhưng cơ thể lâng lâng không nghe sai khiến, cơ thể đang xoay tròn thuận thế té sấp về phía trước, thật may là nhờ hai người bạn tốt – Âu Dương Hỉ Nhi và Lý Tịnh Á một trái một phải đưa tay vịn chặt, cô ngẩng đầu lên, nhìn hai người bị dọa đến nghẹn họng nhìn trân trối, khanh khách nở nụ cười.
Nếu như không có say rượu, băng sơn mỹ nhân sẽ múa ballet ở cổng vào quán bar của khách sạn sao? Âu Dương Hỉ Nhi và Lý Tịnh Á rất ăn ý nhìn nhau một cái, lặng lẽ, không để lại dấu vết chuyển cô vào góc khuất, mặc dù thời gian đã khuya lắm rồi, nhưng say khướt ở cổng vào quán bar cũng quá huênh hoang khoác lác rồi.
"Không cần phải để ý đến tớ, các cậu có thể đi về."
"Chúng tớ đưa cậu lên lầu." Lý Tịnh Á là người duy nhất không có uống rượu trong ba người các cô, bởi vì cô vừa uống rượu liền buồn ngủ, người đàn ông của cô hạ một lệnh cấm – anh không có ở đó, đến ly rượu cô cũng không được phép chạm vào.
"Không có việc gì, tớ chỉ hơi chóng mặt, nhưng mà, vẫn không đến mức không phân rõ đông tây nam bắc." Tần Tinh Tinh cười khúc khích đẩy hai người bạn tốt ra, đứng thẳng người.
"Không phải tớ bảo cậu đừng uống quá nhiều sao?" Âu Dương Hỉ Nhi không nhịn được xấu xa nghĩ, nếu như trên tay có máy chụp hình thì tuyệt, nếu người phụ nữ này biết sau khi bản thân uống say sẽ biến thành cô gái ngốc, bảo đảm về sau không uống rượu nữa, nhưng mà, bộ dạng cô lúc này thật là quá đáng yêu!
"Chồng cậu mời khách, đương nhiên là phải uống cho sảng khoái một chút. . . . . . Đúng rồi, nói đến chồng cậu, hẳn là anh ấy chờ ở dưới lầu lâu lắm rồi, các cậu nhanh đi xuống đi."
"Không sao, A Lãng chỉ cần có cà phê và laptop là tốt rồi."
"Các cậu yên tâm, tớ nhớ kỹ số phòng rồi – 1902, tớ sẽ không đi nhầm." Cô giơ giơ tấm cạc chìa khóa trên tay phải tỏ ý tạm biệt, cố gắng ổn định hai chân lung la lung lay từng bước từng bước đi về phía thang máy.
Mặc dù đại não giống như bị nhét đầy tảng đá vừa lớn vừa nặng, mà cảnh tượng trước mắt giống như đang rung chuyển vậy, nhưng đầu óc của cô rất minh mẫn, cô biết hôm nay là sinh nhật của mình, Hỉ Nhi tặng quà tặng sinh nhật cho cô là – ba ngày hai đêm ngủ lại phòng khách cảnh biển xa hoa của "Khách sạn biển Tề Hoàng", quà tặng sinh nhật Tiểu Tịnh tặng cho cô lại là – kinh ngạc vui mừng – đợi lát nữa chính cô vào phòng khách rồi tìm kiếm.
Nhấn thang máy lên lầu, cửa thang máy mở ra, cô đi vào thang máy trước rồi quay đầu vẫy tay nói gặp lại với hai người bạn tốt đang không yên lòng, ấn xuống phòng khách tầng trệt, cô dựa người về sau, thoáng nhắm mắt dưỡng thần.
Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, mở mắt nhìn khung cảnh tầng lầu một chút, đến chỗ, cô cố gắng tập trung ý thức càng ngày càng tan rả đi ra khỏi thang máy.
"1902. . . . . ." Cô tự lẩm bẩm đi kiểm tra số phòng treo trên tường khách sạn, dọc hành lang bên trái lại quẹo phải, rốt cuộc trên đường, cô tìm được căn phòng cảnh biển xa hoa.
Nhắm chiếc cạc chìa khóa ngay khe đút chìa khóa trên cửa, nhưng thật kỳ lạ, khoảnh khắc cuối cùng đều sẽ lệch đi, cô dựa đầu ở trên cửa, thoáng giảm bớt cảm giác choáng váng, lại một lần nữa nhắm ngay khe đút chìa khóa trên cửa, dùng sức cắm xuống, vào lúc này rốt cuộc thuận lợi mở cửa phòng.
Đầu choáng váng quá nghiêm trọng, cô không có để ý đến trên khe đút chìa khóa khởi động nguồn điện đã có một chiếc cạc chìa khóa cắm vào, ánh đèn trong phòng ngủ hơi yếu, thiếu chút nữa bị hành lý Hoắc Duyên Lãng sớm chuyển lên giúp cô làm vấp ngã.
Rất muốn trực tiếp tê liệt ở trên giường đi ngủ, nhưng cô không có quên "Kinh ngạc vui mừng" bạn tốt chuẩn bị cho mình, người phụ nữ kia thần bí như vậy làm gì chứ?
Cô ném túi đeo chéo vai trên người kể cả chiếc cạc chìa khóa lên trên nắp hành lý, bước chân tập tễnh đi về phía phòng khách, tiếp theo đi tới bàn đọc sách trong phòng khách, thậm chí giống như đứa bé ngồi chồm hổm xuống tìm kiếm phía dưới bàn đọc sách. . . . . . Liên tục tìm kiếm tung tích quà tặng, cuối cùng tiến vào phòng ngủ, sau đó, cô liền nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, trên người mặc áo choàng tắm màu trắng.
Giống như có một sức mạnh từ tính hút chặt hai chân, cô kinh ngạc trợn to hai mắt, không thể nào, anh chính là "Quà sinh nhật" Tiểu Tịnh tặng cho mình sao?
Không sai, Tiểu Tịnh hỏi cô muốn quà sinh nhật gì, cô nói giỡn muốn cô ấy tặng một người đàn ông cùng cô lãng mạn một đêm với nhau, thật sự là đang nói đùa, mặc dù thấy bên cạnh mấy người bạn tốt có người làm bạn, không tránh được sinh ra cô đơn lạnh lẽo, hi vọng vào ngày đặc biệt có người ở bên cạnh mình, nhưng Tiểu Tịnh biết cô đang nói đùa.
Trời sinh tính tình Tiểu Tịnh nhút nhát, nghe thấy cô đùa giỡn liền sợ hãi giống như trời muốn sập xuống rồi, làm sao có thể liền tặng một người đàn ông làm quà sinh nhật cho cô như vậy?
Nhưng mà, nếu không phải như thế, nên giải thích vì sao người đàn ông này xuất hiện ở nơi này đây?
"Thật kinh ngạc chúng ta lại gặp mặt." Âm thanh của người đàn ông hùng hồn trầm thấp, giống như gió đêm hè, xuyên qua làm người ta nhiệt tình run rẩy.
Lại gặp mặt. . . . . . Có ý tứ gì? Bọn họ quen biết sao? Cô hơi híp mắt cố gắng nhìn rõ anh, nhưng trong tầm mắt mờ mờ không rõ, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn ra thân hình anh tuấn kiêu ngạo, ngũ quan thâm thúy, có lẽ anh nhận ra được ý đồ của cô, cất bước chậm rãi đi về phía cô, từ mơ hồ đến rõ ràng, cô hãy nhìn cho kỹ.
Chẳng qua, không biết là đầu óc quá hỗn loạn, không bắt được ký ức quen thuộc, hay là anh càng ngày càng mãnh liệt ngang ngược mang tới cảm giác bị áp bức, không cách nào tĩnh tâm tìm kiếm ký ức, cô nghĩ không ra bọn họ đã gặp mặt khi nào, nhưng mà lại có cảm giác đã từng quen biết.
"Sinh nhật vui vẻ." Anh tự tay giữ chặt cái ót của cô, cúi đầu hôn đôi môi của cô bởi vì hết sức ngạc nhiên mà hé mở.
Sinh nhật vui vẻ. . . . . . Người đàn ông này thật sự là quà sinh nhật Tiểu Tịnh tặng cho cô?
Đôi tay bò lên cổ của anh, Tần Tinh Tinh không cưỡng lại được đón nhận lấy, là bởi vì môi lưỡi nồng nhiệt của anh mê hoặc lý trí của cô, hay là bởi vì vào đêm nay anh khiến cho cô cảm thấy ấm áp không hề cô đơn lạnh lẽo nữa, cô không có biện pháp suy nghĩ, chỉ là dựa vào giác quan đáp lại sự nhiệt tình của đối phương.
Cô đáp lại giống như một ngọn lửa phá hủy lý trí còn sót lại của anh, biết rõ chiếm lấy cô ở dưới tình huống này rất hèn hạ, nhưng anh không có biện pháp ngăn cản mình tiếp tục nữa.
Lặng lẽ cởϊ qυầи áo của cô ra, một cái tiếp theo một cái, đồng thời mang theo cô từ từ lui tới bên giường, lại song song ngã xuống giường, môi lưỡi của anh trượt về phía tai của cô, trêu chọc vành tai non mềm, nụ hôn dày đặc dọc theo chiếc cổ trắng nõn lướt qua xương quai xanh, mò về phía nụ hoa nõn nà hồng hào.
Cô mê người giống như quả anh đào, xinh đẹp lại ngon miệng, anh không khống chế được nghĩ muốn tham lam cắn nuốt cô, môi lưỡi càng ngày càng kí©h thí©ɧ dữ dội, bàn tay dày rộng không kiềm chế được thăm dò trêu chọc trên da thịt mềm mại.
Lý trí luôn luôn kiên định với nhiệm vụ phát ra báo động với cô, tất cả chuyện này quá điên cuồng, ngày mai cô nhất định sẽ hối hận, nhưng sung sướиɠ anh mang tới khiến cô say mê, từng lỗ chân lông của cô đều bắt đầu khát khao kêu gào, sa đọa đi, ít nhất tối hôm nay, cô muốn làm người phụ nữ sa đọa.
Cho nên, cô làm ra hành động chính mình cũng không ý thức được, lôi kéo áo choàng tắm của anh, thật giống như đưa ra lời mời mọc anh.
Tiếng cười vui vẻ bật ra từ l*иg ngực anh, anh giống như ma quỷ nỉ non với cô, "Em muốn anh sao?"
Đúng, cô muốn anh, nhưng sự dè dặt còn sót lại lại khiến cô xấu hổ nói ra khỏi miệng.
"Nhớ, anh tên là Sở Cách Phi!" Cho dù khi ngày mai tỉnh rượu, ký ức cô nhớ về tối nay bao nhiêu, anh muốn cô rõ ràng người đàn ông giờ phút này chiếm lấy cô là ai, anh muốn nghe cô gọi tên của anh.
"Sở Cách Phi. . . . . ." Cái tên này khiến Tần Tinh Tinh có cảm giác vô cùng quen thuộc, nhưng ngay sau đó, một cảm giác tê liệt đau đớn chiếm lấy tất cả giác quan của cô, cô đưa tay đẩy anh theo bản năng, anh dùng hai tay ôm trọn lấy nắm đấm kháng cự của cô, cúi đầu niêm phong cái miệng mềm mại kia, triền triền miên miên dời lực chú ý của người phụ nữ dưới thân đi, đồng thời nhẹ nhàng hoạt động ở trong cơ thể cô, để cho mảnh mai của cô từ từ thích ứng dương cương của anh.
Cảm giác không thoải mái dần dần bị vui sướиɠ thay thế, cơ thể căng thẳng tỉnh táo lại, cô nghe tiếng rêи ɾỉ thở gấp xa lạ bật ra từ trong đôi môi vừa giành được tự do, đó là âm thanh của cô, khiến người khác nghe xong hai tai đều đỏ, ngón chân cũng đã xấu hổ đến mức cuộn lại rồi, thật mất thể diện, cô lại không có sức ngăn cản.
"A. . . . . ." Cô ôm lấy bờ vai của anh, móng tay đâm sâu vào da thịt của anh. Người đàn ông này là quà sinh nhật của cô, hôm nay liền bỏ hiện thực xuống tận tình phóng túng thôi!
Cô uốn cong cơ thể mềm mại đón lấy luật động càng ngày càng kịch liệt của anh, cùng nhau đón lấy bể dục rực rỡ, dây dưa ở giữa hiện thực và hư ảo, cô dường như nghe thấy âm thanh êm ái lại bá đạo của anh nói –
"Tần Tinh Tinh, anh sẽ không để cho em trốn nữa!"