Chương 41.1: [phiên ngoại] Trước buổi diễn lần đầu dùng tay.

Tiệc văn hóa diễn ra vào ban đêm, câu lạc bộ văn học xuất chiến một hàng diễn viên, sớm thay trang phục, hóa trang hoàn mỹ, lại khí thế ngất trời sau hậu trường vội vàng rà lại kịch bản.

Nguyên bản một đám người ồn ào tranh luận, nhìn đến nam sinh từ nơi xa chậm rãi tới gần, tay cắm túi quần, thần sắc hơi nghiêm, cả đám tức khắc hạ thấp đề-xi-ben nói chuyện.

"Trưởng CLB."

"Trưởng CLB tới rồi~"

Phó Thần An cười nhạt gật đầu đáp lại, ánh mắt hiền hòa hơi đảo qua gương mặt Quý Văn, sau đó dừng lại trên người Bạch Hạo Nhiên bên cạnh.

"Lần biểu diễn này mọi người không cần khẩn trương, giống như chơi trò chơi là tốt rồi!" Tiếng nói thuần hậu của nam sinh dễ nghe cực kì, khi nói chuyện khóe miệng hơi hơi giơ lên, ý cười ngày càng dày.

"Trưởng CLB, chúng em nhất định sẽ toàn lực ứng phó!" Bạch Hạo Nhiên làm nam chủ đại biểu nói, một bộ dáng nhất định sẽ làm được. Khi vừa dứt lời, ánh mắt cậu nam sinh ngây ngô như lơ đãng liếc về phía Quý Văn bên cạnh, "Đúng không? Văn Văn?"

Quý Văn đột nhiên bị điểm danh, nghe tên thân mật như thế bỗng chốc không vui khẽ nhíu mày: "Ừm chúng ta sẽ cố gắng hết sức!" Nữ sinh cúi đầu, nhưng dư quang lại khống chế không được liếc nhìn thân ảnh cao lớn kia của Phó Thần An.

Từ đêm "ngoài ý muốn" đó, hai người cũng không đơn độc tiếp xúc với nhau nữa. Chỉ là ngày thường lúc tập luyện, ánh mắt không tiếng động hội tụ trong không khí. Dù như thế Quý Văn cũng cảm nhận được thật sâu sự nóng bỏng của nam nhân, cùng với du͙© vọиɠ chiếm hữu của anh.

"Được, mọi người nghỉ ngơi đi, lát nữa chuẩn bị lên diễn." Phó Thần An để lại những lời này, ưu nhã tiêu sái quay người rời đi.

"Tích tích~" Điện thoại vẫn được Quý Văn cầm trên tay kêu lên hai tiếng. Mở màn hình, nhấn xem tin nhắn:

[Tới phòng nghỉ số 5!]

Tuy rằng mang theo nghi hoặc, khẩn trương nhè nhẹ cùng hưng phấn không tên nhưng Quý Văn vẫn cùng các bạn nói một tiếng, vội vàng lặng lẽ đi tới căn phòng nghỉ số 5.

Quý Văn thật cẩn thận đẩy cửa ra, bên trong một mảnh tối tắm. Còn chưa kịp thích ứng với hoàn cảnh xung quanh, thân mình trong nháy mắt đã bị người lôi kéo, ngã vào cái ôm hữu lực mà quen thuộc. Xoay người một cái đã bị người ta đè lên vách tường, chân dài mạnh mẽ xâm nhập vào khoảng cách giữa hai chân cô. Quý Văn vừa định cất tiếng, cái miệng nhỏ đã bị người nhanh chóng phong bế.

Phó Thần An bá đạo mυ"ŧ cánh môi cô, đầu lưỡi linh hoạt cạy ra hàm răng cô tiến quân thần tốc. Quý Văn không kịp phản kháng đã bị lưỡi của anh quấn lấy, đem miệng thơm của cô khuấy đến long trời lở đất.

Quý Văn "ưm" một tiếng, trong lòng ngọt ngào như bôi mật. Ngửa đầu, nhắm mắt lại, thừa nhận nụ hôn không quá ôn nhu của nam nhân.

Phó Thần An đè nặng cô ác liệt hôn một lúc lâu, tựa như cuối cùng cũng đại phát từ bi, ôn nhu liếʍ hai mảnh cánh môi. Đem đầu lưỡi duỗi vào miệng từng chút từng chút nhấm nháp nước bọt diễm mỹ của cô.

Nữ sinh động tình, nhón mũi chân, duỗi tay quàng qua cổ anh, chậm rãi đáp lại nụ hôn. Học theo bộ dáng của anh, đem lưỡi mình đẩy qua miệng anh, đầu lưỡi đỉnh đầu lưỡi, hôn liếʍ lưỡi lẫn nhau, nước bọt cứ thế theo khóe miệng hai người chảy xuống.

"Ân" Nữ sinh hư không khó nhịn rêи ɾỉ một tiếng, lại như thuốc kí©ɧ ɖụ©, nam nhân đè trên người cô nghe được tiếng rên tràn ra từ khóe miệng cô, hôn càng sâu, càng ác hơn. Bàn tay to vội vàng xoa bóp cặp núi cao ngất trước ngực cô, nữ sinh phát dục rất tốt, nhất là đôi tiểu bạch thỏ này, vừa lớn vừa mềm, bị chủ nhân mạnh mẽ trói buộc trong áo ngực.

"Không cần...xoa nhẹ.... ưm ưm~" Quý Văn thanh thuần như tờ giấy trắng, có khi nào trải qua xoa bóp như vậy, chỉ cảm thấy đôi phong nhũ trước ngực bị anh xoa thật mạnh như vậy vừa thoải mái, lại cũng có khó chịu không tên.