Chương 37.1: Kìm xuống sự tức giận

Trong phòng vip của Thanh Huy Viên, người phục vụ mặc bộ sườn xám màu đỏ rượu đang mỉm cười, nhiệt tình giúp các vị khách quý dọn đồ ăn lên, châm trà, rót rượu.

Bàn khách này đều là những nhân vật nổi tiếng trên thương trường Lương Thành, có người bên bất động sản, có giám đốc bên ngân hàng đều đang chờ vị đại lão. Nhân viên có thể phục vụ những người ngồi đây hôm nay đều là người đã trải qua sàng lọc nhiều lần, bất luận là trường hợp gì họ cũng có thể ứng biến nhanh gọn, năng lực đều đứng đầu.

“Đến! Phó tổng, ly này tôi kính ngài, cảm tạ những năm gần đây được Thịnh Đầu chiếu cố.” Người đàn ông trung niên với cái đầu trọc, dáng người béo lùn cười to, đứng lên giơ chén rượu nói.

Lúc này, nữ phục vụ đứng trong góc phòng có chút ngượng ngùng, lặng lẽ nhìn sang ghế bên phải. Anh là kim cương vương lão ngũ đứng đầu Lương Thành, tuổi còn trẻ đã một tay điều hành Thịnh Đầu phát triển, mạnh mẽ đi lên vững vàng. Hơn nữa, quan trọng nhất là người đàn ông này có một khuôn mặt khiến phụ nữ điên đảo, đôi mắt thâm thuý, mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng. Toàn thân lộ ra vẻ bất nộ tự uy*, phong thái trầm ổn. Người đàn ông này chỉ hơi cong môi cười đã khiến cho không ít phụ nữ như bị câu hồn đoạt phách.

*Bất nộ tự uy: không giận tự uy, ý nói một người dù không giận nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ trang nghiêm.

“Hầu tổng quá khen, hy vọng Quý Tư có thể nghiên cứu phát minh thêm nhiều ý tưởng mới, thị trường mới cần sản phẩm để giải quyết.” Phó Thần An cười nhạt, bưng ly rượu vang đỏ trên bàn lên, nhẹ nhàng cụng ly với người đàn ông trung niên, sau đó ưu nhã một hơi uống cạn ly rượu.

Những lão tổng khác ở tiệc rượu cũng bắt đầu kính rượu lẫn nhau, nói chuyện đôi câu.

Hôm nay Quý Văn đi ra ngoài chơi vừa lúc Viên tổng bên bất động sản gọi điện tới, mời cô cùng ăn cơm chiều.

“Ting ting~” điện thoại để ở trên bàn vang chuông thông báo có tin nhắn mới, ngón tay trắng nõn lướt trên màn hình.

[Ông xã, vẫn đang bận sao?]

Phó Thần An cầm điện thoại lên, một tay soạn tin nhắn gửi đi.

[Ừ! Chưa ăn cơm xong, lát nữa còn phải đi thêm chút tăng hai, lúc về anh sẽ tự ăn gì đó.]

Nữ phục vụ xinh đẹp bên cạnh nhìn mặt anh chan chứa ý cười, cứ chốc chốc lại nhìn điện thoại thì ngay lập tức cảm thấy tâm tư vỡ tan.

[Được, vậy anh cứ bận đi, tối nay em sẽ về bên kia ngủ!]

Tuy rằng cách làm của cô khiến anh không hài lòng lắm nhưng Phó Thần An cũng không suy nghĩ nhiều. Hai người hiện tại đang sống chung rất tốt, chỉ là thi thoảng Quý Văn sẽ trở về chung cư của cô ở vài ngày.

[Vợ ơi~ em nhẫn tâm để anh cô đơn một mình trong đêm tối ư?” Phó Thần An tỏ vẻ đáng thương muốn được ôm, liên tục gửi mấy cái biểu cảm uỷ khuất.

[Ngoan! Anh uống ít rượu thôi, em bận việc cái đã!] Quý Văn nghe được có người kêu tên mình liền vội vàng khoá cửa lại.

Xã giao đơn giản là ăn ăn uống uống, mới vừa ăn cơm chiều xong, một đám người lại vui sướиɠ làm thêm một chầu tăng hai.

Phó Thần An kiên nhẫn bồi đám người đi tăng hai, tuy không có ý định với tay sang bất động sản nhưng anh đang nhắm đến miếng đất bên phía Bắc nên không thể không tạo mối quan hệ tốt với ông trùm bất động sản là Viên tổng. Nếu không vì lý do này thì anh sớm đã rời khỏi buổi xã giao nhàm chán này. Sau khi nối lại tình xưa với Quý Văn, anh đã giảm bớt rất nhiều bữa tiệc xã giao không cần thiết, để dành khoảng thời gian đó ở nhà bồi dưỡng tình cảm với vợ cho tốt.

Viên tổng tri kỷ an bài cho mỗi vị lão tổng một mỹ nữ bồi rượu.

“Phó tổng, em là Đường Đường, chúng ta cùng uống một chén nha~” Một người phụ nữ ăn mặc thiếu vải ngồi xuống bên cạnh Phó Thần An, bàn tay nhỏ nhắn nhanh chóng quấn lấy cánh tay anh, khuôn ngực đẫy đà như có như không cọ qua cánh tay anh.

Phó Thần An không vui nhíu lông mày, kéo xa một khoảng với người phụ nữ: “Xin lỗi, vợ tôi ra lệnh không được uống rượu!” Giọng nói lạnh lẽo, không chút độ ấm vang lên giữa căn phòng đầy tiếng náo nhiệt tạo nên một sự cuốn hút đặc biệt.