Chương 17: Gọi cơm

Editor: Mei

Nghe được tiếng đóng cửa truyền đến, Phó Thần An hít sâu một hơi thuốc, nửa híp mắt, khóe miệng cùng lỗ mũi thong thả thở ra làn khói xanh trắng. Hung hăng bóp tắt điếu thuốc đang cầm trong tay, chân trần đi đến tủ đầu giường, lấy di động.

"A Thành, điều tra cho tôi, ba năm trước, trong vòng 3 tháng trước khi Quý Văn rời đi, đã tiếp xúc với những ai?........ Đúng,... Càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt!...... Gặp lại sau ~"

Tắt điện thoại, Phó Thần An ngã cả người xuống giường, vùi đầu sâu vào gối bên cạnh, vẫn còn lưu lại mùi u hương trên người cô, là hỗn hợp mùi hương hoa lan cùng với hương hoa nhài.

Mùi nước hoa này, là quà anh tặng vào sinh nhật cô năm cô hai mươi tuổi.

Chỉ là vì sao cô gái này... Bàn tay to vò đầu tóc đen ngắn ngủn, đầu đau như bị người hung hăng đánh, Phó Thần An đột nhiên trở nên cuồng tháo bất an.

Quý Văn, nếu em lại lần nữa chủ động trêu chọc anh, vậy... Không được hối hận!!

*

Lại đến thứ hai, Quý Văn nhậm chức vừa vặn một tuần. Trăm triệu lần không nghĩ tới, một tuần, cô đã đem Phó Thần An lăn lên giường.

Nhưng mà... Quý Văn nhìn thẳng vào cửa gỗ đàn đang đóng chặt kia, cũng không có gì thay đổi. Phó Thần An buổi sáng nay khi nhìn thấy cô, thái độ vẫn là lãnh đạm giống trước.

【 Đing ~】 cửa thang máy mở, người đàn ông dáng người cao lớn nghênh diện cùng một đám người đi tới.

"Tiểu Văn, giúp tôi đem phần tài liệu kế hoạch này cho tổng tài." Người đàn ông cười hì hì hướng Quý Văn nói.

"Ân, được!"

Người đàn ông này Quý Văn biết, giám đốc phòng nghiệp vụ 2, khoảng 30 tuổi, có đôi mắt đặc biệt yêu mị, ngũ quan lớn lên không tồi, chính là cho cô một loại cảm giác ăn chơi trác táng.

"Ai, Tiểu Văn, gần đây mới ra 《 đĩa trung điệp 6》 nghe nói là bom tấn rất có ảnh hưởng. Hay là.... Tối nay tan làm có thể cùng nhau đi xem?" Hắn một tay chống trên mặt bàn phía trước cô, vẻ mặt đầy ý cười nói.

"Tối nay tôi bận, buổi sáng tổng tài phân phó, buổi tối muốn cùng đối tác ăn cơm, lần sau đi!" Quý Văn cười khổ nói xin lỗi.

"Thật đáng tiếc!" Mắt phượng nháy mắt nhiễm một tầng ảm đạm.

Hướng cửa thang máy tiễn người rời đi, mắt hạnh chớp chớp, đứng dậy cầm lấy tài liệu kế hoạch trên mặt bàn, dẫm giày cao gót, ngẩng đầu ưỡn ngực hướng văn phòng tổng tài đi đến.

"Phó tổng, đây là tài liệu kế hoạch của phòng nghiệp vụ 2 đưa tới."

"Ừm!" Anh cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình máy tính, ngoán tay thon dài trắng nõn đặt trên con chuột, nhẹ nhàng lăn lộn.

Quý Văn liếc mắt nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam nhạt, thân hình anh càng thêm thanh dật. Gương mặt trắng nõn tuấn lãng tăng thêm vài phần kiêu căng lạnh lẽo, càng thêm thành thục ổn trọng.

Trong lòng nhẹ nhàng thở dài, xoay người rời đi.

"Từ từ!" Tiếng nói trầm thấp ôn lương đột nhiên vang lên.

"Dạ?" Quý Văn ngoái đầu nhìn lại nhìn về phía anh.

"Lát nữa mang lên cho tôi một phần cơm."

"A ~ Không biết Phó tổng thích ăn đồ gì?" Quý Văn giật mình mở miệng, cô tới một tuần nay, vẫn là lần đầu tiên anh kêu cô gọi cơm.

Phó Thần An bỗng nhiên dừng động tác gõ bàn phím, nghi hoặc ngước mắt lên nhìn thẳng mắt cô.

"Tôi thích ăn cái gì.... Chẳng lẽ thư kí Quý nhanh như vậy... Đã quên sao?" Môi mỏng gợi lên ý cười nhạt.

Tiếng nói trầm thấp tựa như nước chảy trút xuống, chảy qua lòng cô. Tựa hồ ~ dễ chịu như cây non đang nảy mầm.

"Vâng Phó tổng!"

Quý Văn mỉm cười trả lời, xoay người rời đi.

Trở lại trên chỗ ngồi, Quý Văn mở ra APP trên di động, gọi cơm hộp, cô nhìn khẩu phần ăn một trận hoa cả mắt.

Rối rắm non nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng chọn xong hai phần cơm trưa. Sau đó vùi đầu tiếp tục sắp xếp lịch trình cho tổng giám đốc kia, ngày mai buổi sáng 10 giờ, cùng tổng giám đốc công ty KY gặp mặt. Buổi chiều 3: 00~5: 00, gặp gỡ chủ tịch địa ốc Lương Thành tập đoàn Hạo Thiên, buổi tối tham dự tiệc sinh nhật thiên kim Đường gia.....

【 chúng ta cùng nhau học mèo kêu, cùng nhau miêu miêu miêu miêu miêu....】 di động đột nhiên vang lên, đánh gãy ý nghĩ của Quý Văn.

"Uy ~ Xin chào!... Được... Tôi xuống ngay đây ~"

Treo điện thoại, nâng cổ tay nhìn thời gian, đã 12 giờ rưỡi, anh hẳn là đã đói bụng đi? Dẫm giày cao gót lộp bộp lộp bộp, chạy chậm đi xuống lấy cơm hộp.

__________________________

Nhớ ấn bình chọn nha~

Chương này được 500 vote ta trả 10 chương Tết :333 (*cười gian*)

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~