Chương 11: Tụ họp lại gặp nhau

Editor: Mei

Ngày hôm sau rời giường, Quý Văn cố ý chọn áo sơ mi tơ tằm hồng cánh sen kết hợp với quần tây màu đen. Đem áo sơ mi sơ vin vào trong quần tây, tức khắc cảm giác chiều cao so với mặt nước biển cao thêm 5 cm.

Kỳ thật Quý Văn không lùn, cao 1m67, nhưng là Phó Thần An kia lại quá cao. Cho nên trước kia mỗi lần ra cửa, cô đều phải đi giày cao gót 10 phân, mới vừa cao đến cằm anh.

Buổi sáng 9 giờ, Quý Văn cuối cùng cũng tới tầng 29, vừa mới ngồi xuống.

"Đinh ~"thang máy chuyên dụng của tổng tài mở ra, người đàn ông mặc áo sơ mi đen chậm rãi từ trong thang máy đi ra.

"Tổng giám đốc, buổi sáng tốt lành!" Quý Văn cười quyến rũ chào hắn, Phó Thần An liền một cái ánh mắt đều không ném cho cô, bước thẳng vào văn phòng.

Tên đàn ông ngạo kiều*, giỏi vờ vịt..... Quý Văn chửi thầm.

(*kiêu ngạo, kiều diễm. Dùng cho đàn ông thì hiểu là đẹp động lòng người á.)

Công việc cả ngày hôm nay không vội, cơ bản không có văn kiện nào cần chuyển lên. Bộ phận hành chính có đưa cho cô một tập tài liệu, để cô hiểu rõ hơn về tình hình hiện tại của Thịnh Đầu.

Với tốc độ đọc cùng trí nhớ kinh người, Quý Văn trong một ngày đã đem một tá tài liệu được cấp xem qua một lần, hơn nữa còn làm xong báo cáo.

Nhìn cánh của gỗ đàn gắt gao đóng chặt, Quý Văn một trận bất đắc dĩ cùng hoang mang. Người đàn ông kia đối với cô, đến tột cùng là có tâm tính gì?

Đầu óc có điểm loạn, có chút nhàm chán, Phó Thần An cũng không giao công việc cho cô.

Quý Văn ngồi liệt trên ghế làm việc, hai chân thon dài giao nhau dưới gầm bàn, tay trái chống đầu nhỏ, một đầu tóc đen rơi xõa, mắt hạnh nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ kia.

【 răng rắc 】 một tiếng, cánh cửa đột nhiên mở ra, Quý Văn ánh mắt sửng sốt. Còn chưa tới kịp thu hồi ánh mắt, trùng hợp gặp phải cặp mắt đen lạnh nhạt, ánh mắt hắn có điểm không vui.

Quý Văn trong lòng giật mình, nhanh chóng điều chỉnh tốt dáng ngồi, giả vờ nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình.

Dư quang vẫn đi theo người đàn ông kia, chỉ cảm thấy anh không ngừng bước tới gần.

"Đốc đốc ~" truyền đến âm thanh ngón tay gõ mặt bàn, Quý Văn ngước mắt thoáng nhìn, lập tức cung kính đứng lên.

"Tôi phải ra ngoài, có việc khẩn cấp thì gọi điện thoại." Phó Thần An ngữ khí bình tĩnh, đôi mắt bình đạm như nước.

"Vâng, tổng giám đốc ~" Quý Văn thấp giọng mở miệng, giọng nói không che dấu được mất mát.

Nhìn thân ảnh cao gầy biến mất ở cửa thang máy, Quý Văn giống như bóng cao su xì hơi, nằm liệt trên chỗ ngồi.

Người đàn ông..... Ba năm không gặp, trở nên thục trầm ổn hơn, quanh thân tản ra một cỗ hơi thở uy nghiêm. Giơ tay nhấc chân cũng làm nữ nhân điên cuồng.

Nhưng người đàn ông này cố tình, sự tự chủ so với trước kia mạnh hơn rất nhiều.

Ba năm trước đây, cô cái gì cũng không cần làm, chỉ cần vứt một ánh mắt mị hoặc, anh ngay lập tức liền bộc phát thú tính, đem cô lột truồng, ăn sạch sẽ. Tuy rằng có điểm muộn tao* (*ngoài đứng đắn trong lưu manh, kiểu lù đù vác cái lu chạy), nhưng từ trước đến nay ở trước mặt cô tính dục luôn cực cường, hơn nữa không chút nào che dấu.

Nhưng mà hiện tại, hôm qua lại như vậy... Anh tình nguyện tự mình làm, cũng không muốn cô. Cô có điểm hoài nghi, người đàn ông này có phải hay không giới tính có vấn đề?

Chắc chắn là không, haizz, sắc ở chỗ này, mỗi ngày chỉ có thể xem, không thể ăn đi?

Duỗi tay lấy di động trên mặt bàn, hội trưởng tiền nhiệm của Hội văn học thời đại học gọi tới.

Xem ra..... Chỉ còn cách hạ thuốc người đàn ông kia, kí©h thí©ɧ anh. Bằng không lấy tốc độ như vậy, khi nào mới có thể chinh phục người đàn ông không hiểu phong tình kia? Cô đã đói bụng mấy năm nay, mỗi lần nhìn thấy người kia, trong đầu chỉ nghĩ đem áo sơ mi anh xé nát, đè dưới thân.

*

Buổi tối, Quý Văn dưới sự chỉ dẫn, đi tới hội sở cao cấp, ghế lô VIP phòng 666.

Đứng ở hành lang, Quý Văn lấy từ trong túi ra gương trang điểm, cẩn thận kiểm ta dung nhan. Xác định khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay hoàn mỹ không tì vết, sửa sang lại một thân váy ngắn sắc đỏ thiết kế lệch vai, vừa vặn đem xương quai xanh tinh xảo khoe ra bên ngoài. Vải dệt mềm mại bó sát miêu tả sinh động đường cong hai vυ". Vì trang phục thiết kế hở vai nên Quý Văn chỉ dán nhũ dán mà không mặc áo ngực.

Đứng trước cửa, hít sâu một hơi. Tay ngọc mảnh khảnh nắm lấy tay nắm cửa, 【 răng rắc 】 một tiếng mở cửa ghế lô.

Trong phòng ghế lô đang tranh luận ồn ào, quay lại nhìn người mới vào, toàn bộ trong phòng yên lặng hơn hẳn. Hơn mười đôi mắt nhìn chằm chằm ra cửa một cô gái một thân lửa đỏ, tóc đen thẳng vắt sau tai gọn gàng, một đỏ một đen, kịch liệt kí©h thí©ɧ tròng mắt mọi người.

Khuôn mặt nhỏ trang điểm tinh xảo, mắt hạnh đầy ý cười nhẹ nhàng đảo qua nhìn người trong ghế lô.

Quý Văn như yêu tinh vũ mị, cùng tiểu sư muội trong Hội văn học mấy năm trước khác biệt thật sự là quá lớn. Đàn ông trong phòng nhịn không được nuốt nước miếng, mà trong mắt phụ nữ chỉ có ghen ghét cùng hâm mộ.

"Ai da, Tiểu sư muội tới rồi ~ mau tới đây ngồi!" Hội trưởng đầu tiên của Hội văn học --- Đường Hạ Nam cười đứng dậy tiếp đón.

"Sư huynh, đã lâu không gặp ~" Quý Văn dẫm giày cao gót, cười nhạt hướng hắn đi đến, không quên cùng những người xung quanh chào hỏi.

Mới vừa ngồi xuống, một người đàn ông ngồi bên cạnh lớn lên trông tuấn lãng liền quay qua cười ngâm ngâm.

"Hi~ Tiểu sư muội, anh là Phương Triết, khóa 10."

"Học trưởng xin chào, em tên Quý Văn, khóa 12." Quý Văn lễ phép cười trả lời, đôi mắt hạnh vẫn luôn nhìn qua cửa lớn kim bích huy hoàng.

"Tiểu sư muội hôm nay thật đẹp ~" Phương Triết áp sát vào bên tai cô thấp giọng nói, thình lình xảy ra gần gũi Quý Văn rùng mình một trận không thoải mái, chính là cô cũng không có sốt ruột né tránh. Ngược lại càng là để sát vào vài phần, con ngươi đen lúng liếng liếc quá một mạt thân ảnh ở cửa lớn, môi đỏ gợi lên ý cười yêu mị.

"Ai ~ đại tài tử rốt cuộc đại giá quang lâm a! Khó được gặp mặt a." Đường Hạ Nam hơi kích động, đứng dậy nghênh đón. Bàn tay to vỗ vỗ lên người mới đến, hai người cười nói đứng ở trong đám người, loá mắt cực kỳ.

"Đây là đại tài tử trong Hội văn học Đại học C chúng ta, Phó Thần An, nói vậy tất cả mọi người đều biết rồi đi ~" Đường Hạ Nam vẻ mặt hưng phấn hướng những người đang ngồi trong phòng giới thiệu.

Năm đó đại tài tử trong Hội văn học Đại học C nổi lên, không ai không biết. Nghe nói rât nhiều nữ sinh Đại học C trộm viết thư tình cho anh, lại bị người đàn ông này phê bình, chỉ ra lỗi sai ngữ pháp và sai cách dùng từ.

Một trang thư tình sạch sẽ, lại bị anh dùng bút đỏ mà gạch gạch viết viết phân tích lỗi ngữ pháp, trường hợp này..... Quả thực là không thể nhìn lọt mắt.

May mắn Quý Văn không có tự mình đa tình viết thư tình cho anh, bằng không ~ không chừng lại bị người đàn ông này làm cho tức chết.

Chỉ thấy người đàn ông kia, trước ánh mắt ái mộ của những cô gái trong phòng, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Đường Hạ Nam, trùng hợp ngồi đối diện với Quý Văn.

Rũ mắt câu môi cười, dấu đi tia đắc ý. Xoay người nhận ly rượu Cocktail Phương Triết bên cạnh đưa qua, cười nhẹ cùng hắn chạm cốc, sau đó ngửa đầu, nhẹ nhấp môi.

Mắt hạnh híp lại, nhìn chằm chằm biểu tình người đàn ông kia, nhìn đến đuôi mày anh không vui nhăn chặt, Quý Văn cười càng yêu diễm.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~