- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Gặp Lại Sau Nhiều Năm
- Chương 5
Gặp Lại Sau Nhiều Năm
Chương 5
Cận Quan Quan ở trong thang máy lấy ra phấn và son môi, dặm phấn lại một chút, son môi màu đỏ thẫm thoa trên môi, có vẻ vô cùng quyến rũ.
Cô nhìn quần áo mình mặc một chút, chiếc đầm tơ tằm màu đen gợi cảm, dáng người lồi lõm căn tràn, đặc biệt là thắt lại ở phần hông, vòng eo thon chưa bằng một vòng tay.
Cô cảm thấy dáng người của mình rất nóng bỏng.
Càng khỏi nói đến ngực của cô, vốn dĩ cỡ ngực của cô không tính là nhỏ. Cộng thêm được Hoắc Mộ xoa bóp không ít lần, lớn hơn, mặc dù nói mấy năm nay có chút co lại, nhưng dựa vào bản lĩnh tự sờ an ủi chính mình của cô thì nó vẫn rất lớn.
Mấy năm nay nói thế nào thì cũng trưởng thành hơn trước kia rất nhiều, không có sự tùy tiện như trước kia, ít nói, cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Thang máy đến nơi, cô đi tới cửa phòng, mắt thấy số phòng 888 thì hít sâu một hơi, gõ cửa phòng.
Hoắc Mộ rất nhanh đã mở cửa, kéo cửa ra hai người mặt đối mặt nhìn nhau.
Anh hiện tại có mùi đàn ông trưởng thành nhiều hơn năm năm trước, một loại hóc môn không nói ra được trên người, gợi cảm mà trầm ổn.
Khuôn mặt đẹp trai không kém năm đó, giống như… tăng thêm mấy phần tang thương.
Ánh đèn của khách sạn này mờ nhạt, mờ nhạt đến mức dường như không nhìn thấy rõ người.
Có điều từ trước đến nay cô đã không thấy rõ anh.
Cận Quan Quan nhìn thấy anh đã tắm xong, bây giờ đang mặc áo choàng tắm của khách sạn.
Xem ra là dáng vẻ thật sự chuẩn bị lập tức làm việc.
Hoắc Mộ vẫn không nói gì, Cận Quan Quan liền dán người lên, hai tay bắt lấy áo choàng tắm của anh, mở ra một chút khe hở sờ ngực anh, hỏi: “Đã tắm xong rồi, chuẩn bị làm ngay sao? Tôi cũng không thể chờ đợi nữa, tắm xong là đưa mình tới cửa đây, vả lại…” Đang lúc nói chuyện, cô nhón chân lên, tiến tới bên tai anh, thổi một cái, mờ ám nói: “Hiện tại tôi không mặc qυầи ɭóŧ. Thật sự để không tới, ngay cả quần lọt khe cũng không mặc.”
Hoắc Mộ nghe được điều này thì không thể nhịn được nữa, mắt đỏ tươi bắt lấy tay cô, chống cô lên trên tường.
Sau khi đè cô lên tường, tay phải chui vào từ bên dưới váy cô, vén váy lên, sờ bên trong một chút, thật sự không có bất kỳ sự trở ngại gì, sờ đến phần lông đen của cô, bên dưới lớp lông là cô bé múp của cô.
Hoắc Mộ sờ giống như lên cơn nghiện mà sờ xung quanh cô một vòng, cuối cùng còn rút một cọng lông xuống, giọng nói kiềm chế không rõ ràng: “Sao lại dâʍ đãиɠ như thế?”
Có điều trước kia lúc học cấp 3 chính là dâʍ đãиɠ như vậy, thường xuyên tự sướиɠ trước mặt anh, ở trước mặt anh mà tách tiểu huyệt ra tự mình sờ lấy, dâʍ đãиɠ đến mức nước bắn đầy sách giáo khoa của anh, anh đã sớm không cảm thấy kỳ lạ rồi.
Cô bé này của cô, thật sự một ngày không cắm vào thì sẽ ngứa ngáy.
Cận Quan Quan câu lấy bờ vai anh, cắn vành tai anh hỏi: “Tôi dâʍ đãиɠ như thế, cũng không phải là ngày đầu tiên anh quen biết tôi, anh có muốn làm không? Tôi cũng không có nhiều thời gian như vậy, muốn làm thì nhanh lên, bây giờ chúng ta lên giường làʍ t̠ìиɦ.”
Cô báo cho vợ chưa cưới của Hoắc Mộ biết đã là chuyện của một tiếng trước, hiện tại đoán chừng cũng sắp tới rồi, bây giờ hai người bọn họ ở trên giường, vợ chưa cưới của anh tới, nhìn thấy hai người bọn họ trên giường, lúc đó anh ta có lấy nước rửa cũng không sạch.
Hoắc Mộ nghe nói như thế, một giây sau hai tay nâng mông cô lên, ôm cô vào trong ngực, bế cô đi vào.
Lúc Cận Quan Quan đi vào có làm bộ đưa tay đóng cửa, nhưng không đóng hẳn lại mà để ra một khe hở, để đến lúc vợ chưa cưới của Hoắc Mộ đi vào thì có thể trực tiếp đi vào bắt gian.
…
Cận Quan Quan bị ném lên trên giường, chân của cô kẹp lấy eo anh, cười quyến rũ, nhanh nhẹn giống như yêu tinh câu mất hồn của người ta. Cô thích sơn móng tay, cho nên hiện tại móng tay là kiểu sơn bóng đỏ tươi. Làn da trên người cô rất trắng, ngón tay vuốt ve trên ngực anh, cởϊ áσ choàng tắm của anh, bắt lấy đầu nhũ màu nâu của anh, để trong tay chơi đùa.
“Ưm…”
Có lẽ là được chơi dễ chịu, Hoắc Mộ phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp. Giọng của anh cực kỳ trầm thấp thu hút. Trước kia lúc hai người bọn họ làʍ t̠ìиɦ, Cận Quan Quan rất thích nghe tiếng rêи ɾỉ mà anh phát ra, nghe thấy giọng của anh phát ra âm điệu thoải mái như vậy, cảm thấy trong đầu cũng có thể lêи đỉиɦ.
Hoắc Mộ bị cô chơi đùa, cúi đầu hôn cô.
“Ô ----” Cô bị anh chặn miệng, dùng đầu lưỡi muốn mở cánh môi hồng phấn của cô, trượt vào, khuấy đảo lưỡi của cô, cùng cô hôn sâu, quấn lấy đầu lưỡi cô một mực triền miên liếʍ mυ"ŧ.
Anh nhớ cô chết mất, thật sự nhớ cô đến mức muốn nổi điên, nhiều năm như vậy với tháng ngày tăm tối không ánh mặt trời, đều là nghĩ đến sự tốt đẹp của cô, từng giây từng phút chịu đựng mà vượt qua.
Anh nhớ mỗi lần sau khi gặp cô, hôn cô, cᏂị©Ꮒ cô, hung hăng cắm vào trong cơ thể cô, đưa tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong cô, khiến cô thoải mái thở dốc.
Anh hôn có chút gấp rút bạo lực, Cận Quan Quan bị kỹ thuật hôn của anh khuất phục đến mức toàn nhân nhẹ bẫng, đầu giống như tách rời, hai chân bay lên đến một trình độ mềm nhũn nhất định, sắp không thở được nữa, thoải mái đến mức tay cũng mềm đi.
Cô vốn dĩ bắt lấy đầu nhũ của anh, hiện tại đưa tay vịn bờ vai anh chống đỡ.
Lúc đầu chẳng qua là muốn trêu chọc anh một chút, kết quả là bị anh hôn như thế.
Cận Quan Quan cảm thấy bản thân giống như sắp mất đi lý trí, cảm thấy mình không nên như vậy, nhưng được anh hôn cho bay bổng không muốn buông tay một chút nào, cuối cùng lý trí khiến cô bừng tỉnh mà đẩy anh ra, đột nhiên buông ra, cho nên khóe miệng mang theo nước bọt của hai người, tơ bạc óng ánh đã không phân biệt được là nước bọt của ai.
Cận Quan Quan cười nói anh: “Chúng ta chẳng qua là cᏂị©Ꮒ đơn thuần, cũng không cần làm nhiều bước dạo đầu như vậy nhỉ? Trực tiếp làm luôn đi.”
Hoắc Mộ nghe được lời này thì không đáp lại, ánh mắt bị tóc của cô hấp dẫn sự chú ý.
Ngón tay thon dài có chút lạnh của anh sờ lấy tóc cô, hiện tại tóc của cô đã rất dài rồi, hơn nữa còn trở nên hơi cong, tóc dài đến eo, màu tóc còn là màu xám của sợi đay.
Màu sắc này ngược lại làm cho màu da cô càng thêm trắng nõn.
Hoắc Mộ trầm giọng hỏi cô: “Sao lại để tóc dài rồi?”
Hoàn toàn khác với cô thời còn học sinh, trước cô thật sự hoàn toàn không giống con gái, tùy tiện mà ngay cả tóc cũng cắt thành tóc ngắn ngang tai, không tính là quá ngắn, chỉ đến cằm, khi đó đầu nấm thịnh hành, tóc cô dài hơn tóc đầu nấm một chút.
Cô cắt tóc ngắn là bởi vì cuộc sống cấp 3 thật sự là quá khổ, cắt tóc ngắn cũng không cần buộc tóc, hơn nữa gội đầu cũng vô cùng dễ dàng, tiết kiệm thời gian có thể ngủ lâu một chút, đây mới là quan trọng.
Về phần tại sao sau này lại biến thành tóc dài?
Bởi vì cô nghe nói, bạn gái ở nước ngoài của Hoắc Mộ có một mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp, hơn nữa còn dài đến hông, Hoắc Mộ thích kiểu con gái này.
Cho nên, cô cũng không biết sao mình lại thần kinh như thế, không hiểu sao lại để tóc dài đến eo.
Cận Quan Quan liếʍ chỉ bạc ở khóe miệng: “Bởi vì bạn trai tôi thích!”
Trong nháy mắt đó Hoắc Mộ giống như nghe được tin tức gì đó chấn động, sửng sốt hỏi lại: “Bạn trai em?”
Cận Quan Quan cố ý kí©h thí©ɧ nói: “Đúng thế, bạn trai tôi, thế nào? Chỉ có anh được có vợ chưa cưới, tôi không thể có bạn trai sao? Bạn trai tôi đẹp hơn anh một chút, dươиɠ ѵậŧ cũng to dài hơn anh một chút.”
Lời này của Cận Quan Quan điển hình cố ý kí©h thí©ɧ anh.
Hoắc Mộ nghe thấy sắc mặt xanh mét, động tác hơi ngừng lại, giọng nói hiện ra sự lạnh lùng hỏi cô: “Em có bạn trai rồi, em còn tới lên giường với tôi? Dươиɠ ѵậŧ của bạn em to hơn tôi, vậy sao em không tìm bạn trai em?”
Tư thế hiện tại của Cận Quan Quan rất không thoải mái, cho nên câu lấy eo anh xoay mông một cái, càng dán vào vị trí côn ŧᏂịŧ của anh, tùy ý qua loa nói: “Bạn trai tôi đi công tác rồi, một tháng không về, tôi không được thỏa mãn, phía dưới vô cùng ngứa ngáy, tự mình động thủ giải quyết chắc chắn không tốt bằng dươиɠ ѵậŧ của đàn ông. Cho nên thật vất vả mới có gậy đưa tới cửa, sao tôi lại không cần. Hơn nữa, anh có vợ rồi không phải vẫn lên giường với tôi à, anh có tư cách gì mà chỉ trích tôi?”
Trong lúc nói chuyện Cận Quan Quan nhìn đồng hồ trên tay mình, nghĩ thầm vợ chưa cưới của anh sao vẫn chưa tới bắt gian.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Gặp Lại Sau Nhiều Năm
- Chương 5