Ngày mai là cuối tuần, Bánh Đậu không phải đi nhà trẻ, nên Thẩm Diễm đưa cậu đi tắm, cô thay quần áo cho Bánh Đậu, đều là đồ mới, mặc xong liền đặt đứa nhỏ lên giường quấn lại, đứa trẻ không chịu ngủ, cô lấy điện thoại di động ra mở nhạc cho nó nghe, Bánh Đậu trở nên yên lặng.
Cố Thừa Minh lần thứ hai ở lại nhà Thẩm Diễm, đối với anh mà nói là ngoài sức tưởng tượng, nhưng trong tiềm thức, dường như anh cũng không có cự tuyệt.
Cố Thừa Minh lẳng lặng ngồi ở trên ghế sa lon, cúi đầu nhìn tin nhắn, đã mười một giờ. Thẩm Diễm đứng tại bên tường, do dự nói: "Anh có muốn đi tắm trước không?"
Cố Thừa Minh ngẩng đầu, hơi nhíu mày, Thẩm Diễm lập tức nghĩ đến chuyện ngày đó, nàng sắc mặt đỏ lên, nói: "Tôi nhường anh tắm trước nhé?"
Cố Thừa Minh gật gật đầu, Thẩm Diễm liền tiến phòng vệ sinh dọn dẹp. Cố Thừa Minh ngồi trong phòng khách nhìn một tin nhắn đến ngẩn người.
Cố Thừa Minh tắm nhanh liền trở ra ngoài. Anh mặc áo sơ mi đen, hạ thân là quần tây, nổi bật lên đôi chân dài lại thẳng.
Thẩm Diễm đã nằm trên ghế sa lon, che miệng ngáp, đến khi Cố Thừa Minh ra tới, cô ngồi dậy nói: "Chăn mền đã trải xong rồi."
Cố Thừa Minh nói đơn giản: "Tôi ngủ ghế sô pha."
Thẩm Diễm ngẩn ngơ, nói: "Hay để tôi ngủ trên sô pha đi"
Cố Thừa Minh khẽ nhíu mày, nói: "Em đi phòng ngủ."
Bánh Đậu đã ngủ, phát ra nhẹ nhàng tiếng lẩm bẩm. Hình ảnh này đối với Thẩm Diễm kỳ thật rất mê người, cô rất lâu không có ôm lấy tiểu bảo bối đi ngủ.
Thẩm Diễm do dự, không có đáp ứng. Cố Thừa Minh bước nhanh đến ghế sô pha, Thẩm Diễm trong lòng còn đang nghĩ có nên đi hay không
Cố Thừa Minh đi đến trước mặt cô, khoanh tay, từ trên cao nhìn chằm chằm cô.
Thẩm Diễm bị xem xét, bỗng dưng có chút hoảng hốt, nói: "Vẫn nên để tôi ngủ ghế sô pha đi..."
Trong vô thức, cô muốn luu lại cho Cố Thừa Minh ấn tượng tốt, chỉ như vậy cô mới thường xuyên được gặp Bánh Đậu.
Thẩm Diễm lộ ra nụ cười, "Mau đi đi, vừa tắm rửa rất dễ nhiễm lạnh."
Cố Thừa Minh tóc không thổi khô, Thẩm Diễm bận bịu đứng dậy đi tìm máy sấy, nhét vào trong tay nam nhân.
Cố Thừa Minh cúi đầu nhìn xem máy sấy, nửa ngày không có động tác. Thẩm Diễm cho là anh được phục vụ đã quen, liền cầm lấy máy, đè lại bờ vai của anh ngồi vào trên ghế sa lon, cắm nguồn điện, nói: "Tóc không thổi khô mà đi ngủ sẽ bị đau đầu lắm."
Nàng mở chốt mở, mở tối đa, cửa phòng ngủ đóng lại, bánh nhân đậu nghe không được động tĩnh bên ngoài, máy sấy hô hô gió nóng thổi tới Cố Thừa Minh trên tóc.
Cố Thừa Minh từ đầu đến cuối không có động tác, trên mặt cũng không có biểu lộ gì.
Thẩm Diễm không có suy nghĩ nhiều, chỉ là đơn thuần nghĩ đến giúp Cố Thừa Minh thổi khô tóc, bằng không như lần trước, đem máy sấy cho nam nhân, đối phương đến cùng có sử dụng không cũng không biết.
Không đến năm phút đồng hồ tóc liền khô, Thẩm Diễm đem máy sấy thu lại. Do ngồi dưới hơi nóng, giờ phút này Cố Thừa Minh mặt nhìn lại có hơi đỏ.
Thẩm Diễm rất ngạc nhiên, nhịn không được cúi đầu xuống nhìn một chút.
Cô mặc áo ngủ, khẽ cong eo, Cố Thừa Minh liền thấy thấp thoáng phong cảnh trước ngực.
Cố Thừa Minh mặt không biểu tình dời ánh mắt, Thẩm Diễm còn không có phát giác "Ài" một tiếng, tiếp theo lập tức ngồi thẳng lên, giả vờ như không có gì to tát.
Cố Thừa Minh đáy lòng buồn cười, trên mặt lại không lộ ra ý gì.
Thẩm Diễm vuốt vuốt mũi, nói: "Mau vào đi thôi, không Bánh Đậu lại tỉnh mất."
Cố Thừa Minh lại ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon bất động, nói: "Em đi phòng ngủ, đừng để tôi nói lần thứ hai."
Thẩm Diễm há to mồm, trừng anh một hồi lâu, nói: "Được, tôi đi lấy thêm chăn mền."
Cố Thừa Minh không tưởng tượng ra được hình dáng cao lớn của mình nằm co ro trên sô pha với đống chăn mền kia, liền nói: "Không cần."
Dứt lời, anh liền tự mình nằm xuống, cầm qua áo khoác đắp lên người, lại cứ như vậy ngủ.
Thẩm Diễm trợn mắt há hốc mồm nhưng Cố Thừa Minh đã nhắm mắt lại, có chút nghiêng người sang, rõ ràng là không muốn tiếp tục tranh cãi đề tài này.
Thẩm Diễm đành phải ngậm miệng, về phòng ngủ.
Bánh Đậu thân thể nho nhỏ cuộn trong chăn, Thẩm Diễm trong lòng trand đầy yêu thương, nằm lên, nhẹ nhàng ôm lấy con trai, Bánh Đậu lúc trước thường ôm mẹ ngủ, vừa có người tới gần, cậu liền tự phát lăn đi dán trong ngực ba mẹ.
Thẩm Diễm vỗ nhè nhẹ lấy lưng của con trai, trong lòng vẫn đang suy nghĩ sự tình khác.
Đồng hồ gõ qua mười hai giờ, Thẩm Diễm cuối cùng đứng dậy, nàng từ tủ quần áo lấy ra tấm chăn mỏng, nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, Cố Thừa Minh hô hấp đều đặn, hẳn là đã ngủ.
Thẩm Diễm bước chân rất nhẹ, đem âu phục lấy xuống, đem chăn mền đắp lên đi. Người đàn ông thường ngày nghiêm nghị, lúc này lại lộ ra khuôn mặt ôn hòa, khóe môi khẽ nhếch.
Thẩm Diễm đem chăn mền đắp lên cho anh, đột nhiên liền không muốn rời đi, cô nửa ngồi ở nơi đó, nhìn chăm chú lên khuôn mặt nam nhân.
Một lúc sau, cô khẽ thở dài một hơi, lần nữa đem chăn mền kéo lên cẩn thận. Cô chỉ nghĩ giống như đối với Bánh Đậu, nếu không dém chăn cẩn thận thì nửa đêm sẽ bung ra mất.
Cô chuyên chú dém chăn cho nam nhân kia, động tác rất cẩn thận, sau khi cảm thấy ổn rồi, cô đang muốn lấy tay về, đột nhiên liền bị một cái tay khác bắt lại.
Thẩm Diễm ngơ ngẩn, cảm giác mình giống như kẻ trộm bị bắt quả tang. Trong bóng tối, sắc mặt của cô lúng túng đến đỏ bừng.
Cố Thừa Minh mở mắt ra, nhìn về phía cô, một cái tay nắm lấy tay Thẩm Diễm.
Thẩm Diễm trong lòng rối loạn, cô nên nói cái gì để che dấu sự xấu hổ này, còn phải giải thích thế nào cho bớt ngượng.
Thẩm Diễm tim đập rộn lên, muốn dứt khoát tránh thoát tay nam nhân, nhanh chân trốn về phòng ngủ. Anh tỉnh từ khi nào? Hay là căn bản không ngủ? Như vậy vừa rồi hành động của cô Cố Thừa Minh đều biết sao?
Nghĩ đến những thứ này, Thẩm Diễm càng xấu hổ cùng lúng túng, giống như trong lòng muốn giấu đi thứ gì nhưng bị người khác phơi bày ra ánh sáng.
Loại cảm giác này làm cô rất bất an, Thẩm Diễm cắn môi tránh thoát một chút, Cố Thừa Minh tay lại cường ngạnh cầm tay cô, trong ánh mắt không có một tia cảm xúc, không có sinh khí, cũng không có vui sướиɠ.
Thẩm Diễm không nhìn thấu anh đang suy nghĩ gì, nhưng có lẽ là đang không vui. Cho dù là ai, hơn nửa đêm bị nhìn như vậy, cũng sẽ không vui vẻ.
Thẩm Diễm không giãy dụa nữa, có chút cúi đầu xuống, nói: "Thật xin lỗi."
Cố Thừa Minh nói: "Có lỗi gì?"
Thẩm Diễm không ngờ tới anh lại hỏi như vậy, cô vốn nghĩ nam nhân sẽ bỏ qua, hai người qua một đêm liền quên chuyện này, bình an vô sự.
Nào nghĩ tới Cố Thừa Minh vậy mà thuận hỏi tới, Thẩm Diễm nhất thời nghẹn lời.
Nàng nói: "Tôi..."
"Thật xin lỗi vì ban đêm không ngủ được nên đến đắp chăn cho tôi, sau đó không đi ngay mà nhìn chằm chằm tôi không rời mắt?" Cố Thừa Minh nói.
Bị anh bình tĩnh ngay thẳng nói ra, Thẩm Diễm chỉ cảm thấy giống như trực tiếp bị tát một bạt tai, trên mặt nóng bỏng đỏ rát, trong lòng xấu hổ cực kỳ.
"Thật xin lỗi." Cô lần nữa nói xin lỗi, "Lần sau sẽ không..."
Lời còn chưa nói hết, thân thể đột nhiên bị một cỗ lực đại kéo tới, tay nam nhân đè mạnh trên tay cô.
Thân thể của cô bị túm ép về hướng ghế sô pha, mặt cô và mặt Cố Thừa Minh chỉ cách mấy cm khoảng cách.
Thẩm Diễm đầu bỗng nhiên mờ mịt.
Cố Thừa Minh chăm chú nhìn mắt của cô, hung ác nói: "Lần sau sẽ không như vậy nữa? Em còn muốn lần sau? Thẩm Diễm, em vốn là như vậy, đến trêu chọc tôi, sau đó lại vô duyên vô cớ bỏ đi. Có phải em vẫn muốn dùng cách trước kia, lừa gạt tình cảm tôi giành cho em, sau đó nhẫn tâm vứt bỏ?"
Thẩm Diễm trong lòng mờ mịt lập tức bị bất an thay thế, cô bỗng nhiên trừng lớn ánh mắt, vội vàng phản bác: "Không phải, không phải! Tôi thật sự có lỗi, tôi không có ý đó, tôi thành thật xin lỗi anh, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa. Tôi... "
"Không có ý tứ gì khác? Vậy thì vì cái gì? Em hãy mau giải thích hành động vừa rồi cho tôi." Cố Thừa Minh mặt không biểu tình mà nói.
Thẩm Diễm nghẹn lời, giải thích? Cô muốn giải thích thế nào? Nói cho anh biết cô rất yêu anh, nói cho anh biết gương mặt này mỗi đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của cô suốt 6 năm qua?
Thẩm Diễm cúi đầu, trong lòng các loại cảm xúc cuồn cuộn, nói không nên lời.
"Thẩm Diễm, " Cố Thừa Minh ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống, đưa tay kềm ở cằm của cô, "Đây là điều em muốn đúng không?"
Trên tay anh dùng sức, nữ nhân lảo đảo ngã về phía anh, Cố Thừa Minh hung hăng hôn lên môi của cô.
Thẩm Diễm trừng lớn ánh mắt, nụ hôn này rất ngắn, không đến vài giây đồng hồ liền tách ra, Cố Thừa Minh cúi đầu nhìn chăm chú cô, lập lại: "Là em muốn như vậy đúng không?"
Thẩm Diễm đầu óc chập mạch, há hốc mồm, mất đi năng lực nói chuyện, sững sờ nghe Cố Thừa Minh nói, sau đó lại ngây ngốc gật đầu.
Có lẽ là bóng đêm quá nồng, có có lẽ là bởi vì nụ hôn này, dũng khí của cô tăng cao hơn nhiều, lúc này cô nhìn về phía nam nhân, ánh mắt cực nóng cùng mê luyến, Cố Thừa Minh thật lâu không có động tác
Hai người nhìn đối phương, cho đến khi Cố Thừa Minh lần nữa nắm cằm Thẩm Diễm hôn lên.
Không giống lúc trước, lần này Thẩm Diễm vẫn bối rối nhưng nhanh chóng ôm lấy cổ Cố Thừa Minh, thân thể không tự chủ được nghênh đón tiếp lấy. Cố Thừa Minh chậm rãi ôm eo của cô, Thẩm Diễm phát ra một tiếng rên khẽ.
Cố Thừa Minh hô hấp dồn dập, trên tay lực đạo lớn hơn. Thẩm Diễm cảm giác eo bị cắt đứt, nhưng cô không có chút nào đau đớn. Cô chỉ cảm thấy mình như đang bước trên mây, cho dù đây chỉ là mơ thì cô vẫn muốn bắt lấy từng giây từng phút mê luyến này.
Thẩm Diễm ôm lấy cổ Cố Thừa Minh, nửa ngồi xổm trên mặt đất, Cố Thừa Minh nâng cô từ dưới đất lên ôm tới. Thẩm Diễm ngồi ở trên ghế sa lon, thân thể không tự chủ được nghiêng về phía nam nhân.
Cố Thừa Minh một tay ôm eo của cô, một tay vịn sau gáy cô, hai người môi lưỡi quấn giao, phát ra thanh âm mơ màng.
Thẩm Diễm cả người đỏ rần từ mặt đến cổ, trên mặt nóng lợi hại, hô hấp càng ngày càng gấp rút.
Từ sau khi ly hôn Cố Thừa Minh, cô không tìm bạn trai, cũng càng không cùng những người khác tiếp xúc thân mật, động tác này đối với cô mà nói là vô cùng kích động, cô chỉ còn biết lạ lẫm mà vui sướиɠ cảm thụ.
Từ trước đến nay, cô chỉ từng trải qua nụ hôn cùng Cố Thừa Minh, cũng chỉ cùng nam nhân này phát sinh qua quan hệ. Cố Thừa Minh là người đàn ông duy nhất trong đời cô.
Sáu năm, trong từng giác mộng, cô mơ tới cảnh tượng này vô số lần, mỗi lần đều là không muốn tỉnh lại, mà khi giấc mơ chân chính trở thành hiện thực cô lại vui sướиɠ đến mức không biết phải làm sao.
Hô hấp của cô dần dần loạn, thân thể nhũn ra vì thiếu dưỡng khí.
Cố Thừa Minh tay cố định eo của cô, không biết qua bao lâu, hai người rời môi, Thẩm Diễm lúc này mới nhìn thấy tư thế của bọn họ có chút xấu hổ.
Cô từ đầu đến cuối không dám tin, cho nên hai người vừa tách ra, cô liền hốt hoảng muốn bỏ chạy, sợ Cố Thừa Minh nổi giận.
Nào biết cô vừa mới động, Cố Thừa Minh liền hung hăng nhíu mày, nói: "Vừa nếm ngon ngọt lại muốn chạy trốn?"
Thẩm Diễm mắt trợn tròn: "Cái gì, cái gì ngon ngọt?"
Cố Thừa Minh tay còn ôm hông của cô, Thẩm Diễm tay cũng ôm cổ của anh, giữa hai người hô hấp giao thoa, khoảng cách gần đến mức mặt Thẩm Diễm muốn bỏng.
Cô lúng ta lúng túng nói không ra lời, Cố Thừa Minh không có biểu lộ nói: "Bây giờ hôn xong liền chạy, trước kia là có con liền chạy."
Thẩm Diễm lúc này mới cảm giác, giống như không phải nằm mơ. Nhưng... anh là có ý gì đây?
Thẩm Diễm ngơ ngác nói: " Em... không chạy."
Cố Thừa Minh có chút nhướn mày, dường như nở nụ cười, nói: "Ừm, vậy mau giải thích cho anh biết hành vi vừa rồi của em là có ý gì?"
Cái gì? Còn muốn giải thích?
Thẩm Diễm cẩn thận quan sát thần sắc của anh, mang một ý cười ất nhạt, cái này làm cho dũng khí của Thẩm Diễ tăng cao, thử cho mình thêm dũng khí, có lẽ đây không phải do cô hiểu lầm.
"Em sợ anh lạnh, cho nên lấy thêm chăn mền."
Cố Thừa Minh nhìn chằm chằm cô, ra hiệu cô tiếp tục.
Thẩm Diễm da mặt phát nhiệt, tiếp tục nói: "Em nhìn anh là bởi vì... Bởi vì..."
Cô vẫn là không dám nói ra, Cố Thừa Minh cũng không thúc giục, chỉ là khóe môi kia khẽ nhếch lên ý cười như có như không.
Thẩm Diễm sững sờ, kiên trì nói: "Bởi vì em muốn nhìn anh thêm một chút. Ban ngày không có cách nào gặp mặt, ban đêm anh ngủ em lén xem một chút không được sao?"
Thẩm Diễm đã không còn dám nhìn Cố Thừa Min, cam chịu cúi thấp đầu, nhìn mười phần đáng thương.
Cố Thừa Minh thanh âm mang theo mê hoặc, nói: "Vậy thử nói xem, tại sao lại muốn nhìn thấy anh?"
"Bởi vì em yêu anh. Em nói, em yêu anh, anh có tin không?"
Trải qua thời gian dài, hai người né tránh lẫn nhau, đột nhiên nửa đêm lại mang chuyện này ra nói, thật là không ai dám nghĩ đến. Cố Thừa Minh trong lúc nhất thời cũng sửng sốt.
Thẩm Diễm lại giống như là không thèm đếm xỉa, cô ngẩng đầu, nhìn thẳng mắt anh, nói: "Anh vừa rồi hôn em, có phải giống như em nghĩ không? Không phải anh muốn đùa bỡn em đúng không? Không phải trò đùa, cũng không phải xúc động, đúng hay không?"
Cố Thừa Minh nhìn vào mắt cô, không nói gì.
Thẩm Diễm cố chấp nói: "Anh nói cho em biết trước, đúng hay không?"
Cố Thừa Minh đột nhiên không biết nói cái gì cho phải, lúc trước, anh luôn nghĩ Thẩm Diễm giống như con mèo nhỏ vâng lời, cho đến tận lúc này mới nhận ra, cô không phải là con mèo nhỏ mà đích thực là con hổ cái bướng bỉnh cố chấp.
Cố Thừa Minh nhìn chằm chằm cô, bình tĩnh nói: "Ừ."
Thẩm Diễm vừa mừng vừa sợ, đạt được đáp án này làm cô cơ hồ muốn hô hấp không thông, trong áo ngủ bộ ngực cũng bởi vì gấp rút hô hấp mà chợt cao chợt thấp.
Cố Thừa Minh yên lặng dời mắt, Thẩm Diễm khẽ dựa vào gần anh một chú, ôm lấy mặt của anh. Ánh mắt Cố Thừa Minh khẽ kinh ngạc, cô không né tránh, nhìn thẳng vào mắt anh, nhẹ nói: "Em sẽ không chạy trốn nữa, thật xin lỗi.Nếu như anh thật không có lừa em, còn muốn ở cạnh em... Sự tình trước kia, em sẽ giải thích với anh, xin anh đừng tức giận, có được hay không..."
Thanh âm của cô ôn nhu mềm mại, mang theo một tia nhu hòa tình ý, trong đêm vắng làm đáy lòng Cố Thừa Minh khẽ rung lên như dây đàn.
Cố Thừa Minh nhìn cô chăm chú, đáp: "Được."
Thẩm Diễm lại ngơ ngẩn, sau đó bật cười, vành mắt phiếmđỏ, đứt quãng rơi lệ, một bên khóc một bên cười, Cố Thừa Minh sửng sốt, tiếp theo hơi có vẻ mất tự nhiên đỡ lấy bờ vai của cô, nói: "Khóc cái gì? Còn muốn cự tuyệt anh lần nữa sao?"
Thanh âm của anh tuy bình tĩnh nhưng Thẩm Diễm lại nghe được anh dường nh cũng hông xác định.
Trong lòng Thẩm Diễm rơi xuống một khối đá lớn, cô cảm thấy rất vui vẻ, rất may mắn, nhưng nước mắt vẫ ngăn không được.
Cô không nói gì, chỉ là bổ nhào vào trong ngực nam nhân, ôm chặt lấy eo của anh, nước mắt nóng hổi làm ướt nhẹp áo sơ mi của anh.