Trong xe lại một lần nữa tràn ngập sự im lặng lúng túng, Trình Yên nhìn cảnh sắc bên ngoài một lúc, cuối cùng dứt khoát giả vờ ngủ.
Cố Hàn Thanh cũng không cố ý vạch trần cô.
Vì chút tâm tư, anh cố tình đi vòng thêm một tiếng đồng hồ mới lái xe đến "Tĩnh Viên".
Tĩnh Viên nằm gần trung tâm thành phố, khu dân cư này đã có tuổi đời khá lớn, tường vách loang lổ màu cổ xưa, thậm chí có chỗ còn mọc một lớp rêu đen.
Cố Hàn Thanh khéo léo tránh qua những đoạn đường đầy ổ gà, cho xe dừng lại ổn định ở dưới lầu.
Trình Yên đúng lúc mở mắt ra.
Quan sát một hồi phong cảnh vừa quen thuộc vừa có chút xa lạ ở bên ngoài cửa sổ xe, Trình Yên lặng lẽ thở phào một hơi, quay đầu nhìn về phía ghế lái: "Cảm ơn."
Dưới ánh đèn, nụ cười chân thành trong mắt Trình Yên trở nên đặc biệt chói mắt.
Trong lòng Cố Hàn Thanh bốc lên chút ngọn lửa giận, đầu ngón tay vuốt nhẹ vô- lăng hai lần, anh không nói chuyện, dứt khoát mở cửa xe ra.
Tiếng mưa bị ngăn cách ở bên ngoài đột nhiên rõ to hơn, luồng không khí lạnh pha lẫn hương đất tươi mới bị gió cuốn vào xe.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, một giọt nước mưa rơi từ trên lá cây xuống, đúng lúc làm ướt mái tóc đen nhánh trước trán của Cố Hàn Thanh.
Rất nhanh, giọt nước mưa kia từ lọn tóc rơi xuống l*иg mày của Cố Hàn Thanh, rồi men theo đường nét gương mặt thanh tú của anh mà chảy xuống.
Đêm mưa rét lạnh nhưng ở trong lòng Trình Yên lại có một lớp nhiệt nóng hoàn toàn tương phản.
Ánh mắt cô rủ xuống, không kìm được mà có chút ngẩn người ra.
Cố Hàn Thanh lấy cầm hành lý lên thì nhìn thấy dáng vẻ đó của cô, nheo mắt lại, anh có chút không vui vẻ duỗi ngón tay ra gõ cửa hai lần: "Trong hộp có dù, xuống xe đi."
Anh người cao chân dài, hành lý nặng trịch trong tay anh lại trông như đồ chơi của con nít.
Chờ Trình Yên phản ưng kịp xuống xe, Cố Hàn Thanh đã bước vào trong tòa nhà.
Đèn trong hành lang sáng lên, tỏa ra ánh sáng mờ mờ không khác gì đèn đường bên ngoài.
Cố Hàn Thanh nâng mí mắt lên đánh giá một chút, ánh mắt lướt qua sàn nhà ướt sũng và góc tường, rồi dừng lại trên thang máy cũ lỹ vẫn đang cần mẫn hoạt động
"Muộn vậy rồi, tôi sẽ không lên đâu." Nghe được tiếng bước chân, Cố Hàn Thanh cũng không quay đầu lại, nhấn thang máy: "Còn chuyện khác để sau hẵng nói, hôm nay hãy nghỉ ngơi sớm."
Cửa thang máy kim loại phản chiếu ánh sáng dưới ánh đèn, mơ hồ hiện ra lòng mày và đôi mắt đen nhánh của Cố Hàn Thanh.
Trình Yên nhìn bòng lưng của anh, khẽ đáp lại một tiếng.
Tiếng mưa dần dần nhỏ lại, thang máy hạ xuống tầng một.
Lần này Trình Yên không chờ Cố Hàn Thanh giúp đỡ, một mình kéo hành lý đi vào. Khoảnh khắc xoay người lại, Trình Yên nhờ vào chiếc gương thang máy thấy được vẻ mặt Cố Hàn Thanh.
Lạnh lung nhưng lại ẩn chứa chút không kiên nhẫn.
Các ngón tay của Trình Yên siết chặt tay cầm va- li, đầu ngón tay bắt đầu tái nhợt.
Cửa kim loại từ từ đóng lại, hai người đối mặt qua một khoảng cách ngắn, ai cũng không có mở miệng nói chuyện. Mấy giây sau, tia sáng tắt dần, cửa thang máy đóng lại hoàn toàn.
Khoảnh khắc bóng người Trình Yên biến mất, cảm giác bực bội trong lòng Cố Hàn Thanh giống như măng tre mọc sau mưa, từng lớp từng lớp không ngừng xuất hiện.
Cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn chạy lên lầu, anh quay người đi ra ngoài.
Trong bóng tối u ám, mặt đương đọng nước hiện lên một lớp sáng mờ nhạt. Không biết mưa đã dừng lúc nào, chỉ còn những giọt nước mưa trên lá cây thỉnh thoảng rơi xuống xe.
Cố Hàn Thanh không có vội lên xe, cũng không ngại nước mưa bám đầy cửa xe, mà dựa thẳng lên đó.
Hai phút sau, cửa số tối om trên lầu năm đã sáng đèn lên.
Cố Hàn Thanh yên lặng nhìn chằm chằm hai giây, cái lưng vốn đang căng thẳng dần thả lỏng.
Cũng không phải là ảo giác.
Cửa sổ vẫn luôn tối đen như mực đã sáng lên.
Cố Hàn Thanh lấy ra một điếu thuốc đốt lên, nhưng không có hút, chỉ nhìn chằm chằm cửa sổ trên tầng năm qia làn khói mờ ảo. Cho đến khi có vài người đi đường nhìn anh chằm chằm, Cố Hàn Thanh mới khôi phục tinh thần lại.
Dập tắt điện thoại, anh vào lại trong xe.
Trong xe tối om, đèn báo tin nhắn trên điện thoại chớp nháy ánh sáng màu xanh lá yếu ớt.
Trong hộp thư, người mai mối gửi đến số liên lạc của Trình Yên qua.
Cố Hàn Thanh nhìn chằm chằm vào mười một dãy số xa lạ kia một lát, nhắn một tiếng cảm ơn cho người kia.
Do dự một lát, anh mở danh bạ ra, tìm cái tên Tạ Liễm và gọi.
Lúc đó là một giờ sáng, mọi thứ yên lặng như tờ.
Nhưng cú điện thoại này lại tìm đến một kẻ "cú đêm" đang cố thức thâu đêm..
Rõ ràng Tạ Liễm chưa có ngủ, rất nhanh bắt máy nghe điện thoại: "Lão Cố?"
Tiếng ồn ào ám muội kèm với câu hỏi nghi ngờ truyền đến.
Cố Hàn Thanh lập tức nhận ra đối phương đang làm cái gì, anh nhíu mày lại, trong giọng điệu bình tĩnh lộ ra chút không kiên nhẫn: "Ra chỗ yên tĩnh khác đi, tôi có việc hỏi cậu."
"... Được."
Sau khi tạm ngừng lại một chút, tiếng hỏi vang lên: "Nói đi, chuyện gì thế?"
"Tôi có một người bạn, gặp chút vấn đề tình cảm, muốn nghe ý kiến của cậu." Cố Hàn Thanh chống tay đỡ đầu, nghiêng đầu nhìn về lầu năm đang sáng đèn.
"Anh ta có một cô bạn gái cũ, ba năm trước đây không nói một câu nào mà bỏ chạy..."
Giọng điệu Cố Hàn Thanh có chút do dự, tóm tắt lại hành động của Trình Yên một cách ngắn gọn.
Sau khi gặp lại, rõ ràng Trình Yên có chút sốt sắng.
Rõ ràng trong sốt sắng đó còn xen lẫn tia áy này, dường như không phát hiện được sự xa cách cùng với lạnh nhạt.
Cố Hàn Thanh để ý thấy điều đó, trong lòng như có một cái cân, một bên là quả cân "Trình Yên vẫn còn quan tâm đến anh", còn bên kia lại mang tên "Tất cả chỉ là ảo giác của anh."
Hai bên quả cân Thiên Bình không ngừng thêm bớt, kết quả cứ liên tục thay đổi, thật là tra tấn người khác.
Căn bản Cố Hàn Thanh không thể đưa ra quyết định được.
Khác với Cố Hàn Thanh, chuỗi gen của Tạ Liễm dường như viết đầy sự phóng đãng và đa tình, chẳng khác gì một chuyên gia tình cảm tốt nhất.
Vị " Tạ chuyên gia" vừa bị kéo ra khỏi chốn ôn nhu hương này ban đầu còn hơi bất mãn, nhưng khi nghe xong mô tả của Cố Hàn Thanh thì không nhịn được mà bật cười: "Lão Cố, cậu đã từng nghe qua một từ, gọi là ‘Tự bịa ra một người bạn không có thật" chưa?"
Cố Hàn Thanh không có hiểu: "Cái gì?"
Rõ ràng Tạ Liễm rất là vui vẻ, vì nhịn cười mà giọng nói trở nên run rẩy: "... Đó là chỉ những người giống cậu, tự ra một người bạn không hề tồn tại..."
Chưa kịp phản ứng, Cố Hàn Thanh cảm nhận được thẹn quá hóa giận.
Tạ Liễm vẫn còn làm việc dưới quyền của Cố Hàn Thanh, đương nhiện không dám thật sự chọc giận anh.
Trước khi Cố Hàn Thanh kịp cúp máy, Tạ Liễm vội vàng nói nghiêm túc: "Tôi chưa tận mắt thấy, không dám đưa ra kết luận bừa. Nhưng lão Cố, chuyện tình cảm tốt nhất là tự mình phán đoán, người khác nói nhiều cũng chỉ là uổng công."
Hình như có lý.
Cố Hàn Thanh suy nghĩ một lát, kiên nhẫn nghe anh ta nói bậy.
"Không thể phân biệt được, thì chỉ có thể nói là quan sát quá ít." TạLiễm giả vờ nghiêm túc thở dài: "Theo tôi, cậu... à không, bạn của cậu bây giờ nên tạo ra cơ hội, tiếp xúc nhiều hơn với cô gái ấy. Tình cảm, dù là thích hay ghét, đều không thể che giấu được."
Cố Hàn Than him lặng không có lên tiếng.
Anh mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại cảm thấy Tạ Liễm nói rất có đạo lý, trong lúc nhất thời suy nghĩ hoàn toàn chệch hướng.
"Ai, lão Cố..." Sauk hi nghiêm túc phân tích xong, cuối cùng Tạ Liễm không nhị được tính nhiều chuyện, nở nụ cười chẳng có ý tốt nào: "Có thể nói cho an hem đây biết được không? Là cô nương nhà nào lợi hại vậy, có thể làm đá cũng phải mòn như cậu đây?"
Ngón tay khẽ nâng lên.
Cố Hàn Thanh cúp thẳng điệnb thoại.
Anh bắt đầu có chút suy nghĩ.
Tiếng báo tin nhắn WeChat vang lên trong xe, Gu Hàn Thanh cúi đầu liếc mắt nhìn.
Tạ Liễm: Dùng xong là bỏ, thật lạnh lùng vô tình!
Khóe miệng Cố Hàn Thanh khẽ co giật.
Cầm chặt điện thoãi, anh nghiêng đầu nhìn trên lầu năm.
Cửa sổ thủy tinh trong suốt đã mất đi ánh sáng trước đó, trở lại một màu tối đen quen thuộc mà Cố Hàn Thanh thường thấy.
Suy nghĩ một lát, Cố Hàn Thanh gửi tin nhắn đến một dãy số của Trình Yên.
"Trình Yên, tôi là Cố Hàn Thanh."
Đối phương cũng không trả lời.
Cố Hàn Thanh nhìn chằm chằm màn hình một lát, chậm rãi gửi tin nhắn thứ hai.
"Tập đoàn Cố thị đang chuẩn bị hội nghị cuối năm, hiện có chút vấn đề phát sinh, muốn mời cô giúp đỡ."
Điện thoại yên tĩnh, đương nhiên không có trả lời.
Cố Hàn Thanh cau mày, suy nghĩ một chút về điện thoại, rồi chụp lại màn hình tin nhắn, cùng với vài dòng khác, gửi cho Tạ Liễm
.
Cố Hàn Thanh: 【 hình ảnh. jpg 】
Cố Hàn Thanh: Tôi đã suy nghĩ lại, cảm thấy cậu nói có lý.
Cố Hàn Thanh: Dự án hội nghị cuối năm của cậu không cần làm nữa, chuẩn bị thay người phụ trách.
Cố Hàn Thanh: Vấn đề phát sinh được nhắc đến trong ảnh là liên quan đến người phụ trách trước đó, cũng chính là cậu, đã từ chức.
Tạ Liễm trả lời tin nhắn rất nhanh, rõ ràng còn đang thức đêm tu tiên.
Tạ Liễm: ? ? ?
Tạ Liễm: Công việc tôi đang rất tốt, đột nhiên bị sa thải là sao?
Cách màn hình, cũng có thể cảm giác được sự kinh ngạc và bất mãn của Tạ Liễm.
Cố Hàn Thanh cúi đầu, hoàn toàn không để ý đến cáo buộc của anh ta, lạnh lùng ấn gửi tin nhắn trả lời ——
Cố Hàn Thanh: Cậu sắp xếp một chút, đừng có lộ ra.
Tạ Liễm: ...
Tạ Liễm: Lão Cố, dáng vẻ bây giờ của cậu, đặc biệt như một tên nhân vật phản diện hôn quân bị sắc đẹp làm mê muội.