Chương 2

Chương 02

Những lời ngọt ngào bóng bẩy rơi vào bên tai, nhưng mắt của Cố Hàn Thanh thậm chí không chớp, giọng điệu bình tĩnh hỏi lại: "Thật sự đẹp đến thế, cô lại đi một mạch ba năm... Câu này, cô tin không?"

Trình Yên trừng mắt nhìn, không phản bác được.

Cố Hàn Thanh thả lỏng tay đang giữ cô, tựa lưng lên ghế dựa lần nữa: "Dù sao tôi cũng không tin."

Trên cổ tay vẫn còn sót lại hơi nóng rực, Trình Yên cố gắng lờ đi cảm giác khó chịu này, đưa tay sờ cái ly nước, vừa nghe lời này ngón tay hơi khựng lại, mí mắt rũ xuống.

Ánh đèn màu vàng mấ u tối, chiếu lên hang mi dài của cô hắt lên một cái bóng nhỏ, tựa như hình cái quạt, vừa có chút bướng bỉnh lại pha lẫn vẻ tủi thân.

Cố Hàn Thanh nhìn vào cái bóng râm nhỏ ấy trong giây lát, thấy Trình Yên vẫn không nói một lời nào, sắc mặt khó coi gõ ngón tay lên bàn mặt kín: "Lần xem mắt này coi như bỏ, không có lần sau."

Trình Yên khẽ giật mình, lập tức ngẩng đầu lên, vẽ ngạc nhiên trong mắt không kịp che giấu.

Cố Hàn Thanh nhìn chằm chằm cô, cảm giác bực bội lại bắt đầu bùng lên, những hành động thêm dầu vào lửa khiến anh càng thêm khó chịu.

Vốn dĩ anh cũng không định đến buổi xem mắt này, cho đến khi người mai mối thúc giục anh vài lần mà không có kết quả, cuối cùng gửi thẳng cho anh một tấm hình của Trình Yên. Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh, Cố Hàn Thanh vừa mừng vừa ngạc nhiên, tâm trí gần như trống rỗng.

Suốt đường đi tay lái xe của anh run rẩy, sợ mình đến trễ thì Trình Yên sẽ bỏ đi.

Kết quả là người vẫn còn ở đó, nhưng trong ánh mắt lại hiện rõ vẻ muốn trốn thoát ngay lập tức.

Cố gắng đè nén ngọn lửa giận trong l*иg ngực, Cố Hàn Thanh kéo khóe miệng: "Tôi chỉ nói chuyện xem mắt, còn chuyện ba năm trước đây phải tính riêng."

Câu nói này lại gợi lên một ký ức không mấy vui vẻ, sắc mặt của Cố Hàn Thanh hoàn toàn lạnh lẽo.

Quả nhiên... Không tức giận mới là lạ.

Nhớ tới ba năm trước đây bỏ đi không nói lời từ biệt, cảm xúc ngạc nhiên của Trình Yên tan thành mây khói, cô cúi đầu xuống, dáng vẻ ngoan ngoãn cúi gập cổ, mang theo sự hối lỗi và xấu hổ.

Cố Hàn Thanh rõ ràng biết rằng lý trí của mình nên rõ ràng, nhưng về mặt cảm xúc không hiểu sao lại càng thấy thêm bực bội.

Anh đưa tay cởi hai chiếc cúc áo trên cùng, giọng điệu Cố Hàn Thanh trở nên lạnh lung và nghiêm túc hơn: "Nếu cô muốn chia tay, phải có một lý do hợp lý mà tôi có thể tiếp nhận. Nếu như không có, tôi không đồng ý chia tay."

Từ khi Cố Hàn Thanh xuất hiện, mí mắt phải của Trình Yên không ngừng giựt, và vừa rồi càng giống đang nhảy điệu cha- cha, khiến đầu cô đau nhức.

Nghe ra hàm ý chưa nói hết của Cố Hàn Thanh, Trình Yên có chút tuyệt vọng ——

Một lý do hợp lý mà để cho anh chấp nhận.

Vậy nếu như Cố Hàn Thanh không chấp nhận, hoặc là cho rằng lý do không hợp lý, vậy tay này có thể không chia được nữa sao?

Đây không phải là ngang ngược vô lý sao!

Trình Yên muốn phản bác, nhưng lại thiếu tự tin.

Nhỏ giọng lẩm bẩm hai lần, cuối cùng Trình Yên cũng ngậm miệng dưới ánh mắt lạnh lùng và bĩnh tĩnh của Cố Hàn Thanh.

Bỗng nhiên, âm thanh thông báo tin nhắn vang lên.

Trình Yên lấy điện thoại di động ra, thấy tin nhắn của Trình Nhất lập tức choáng váng: Chị ơi, em đi trước đây ~

Những hạt mưa lớn bị gió cuốn đi, đập mạnh vào cửa sổ kính trong suốt rồi tụ thành dòng chảy dài, dưới ánh đèn, chúng để lại những vệt dài uốn lượn, rõ ràng thể hiện rằng bên ngoài mưa lớn dữ dội.

Trình Yên bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cửa sổ, trong lòng tràn ngập tức giận và bất lực, đúng lúc quay đầu lại lại chạm phải ánh mắt bình tĩnh của Cố Hàn Thanh.

Không chờ cô nói chuyện, Cố Hàn Thanh dường như đã đoán được chuyện gì xảy ra, anh cầm lấy áo khoác đứng lên, giọng điệu nhàn nhạt không nghe ra cảm xúc gì: "Để tôi đưa cô về nhà."

Đi hay là không đi, đây là một vấn đề.

Nhưng mà Trình Yên không có quyền lợi lựa chọn, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Hàn Thanh như một kẻ cướp xách lấy hành lý của cô, chân dài sải bước ra ngoài, không thể không đi theo.

Mưa to giống như ngân hà đổ xuống, kết hợp với cơn gió lạnh của đầu đông, cái lạnh gần như thấm vào tận xương.

Trình Yên vừa bước ra khỏi cổng sân bay, một chiếc áo khoác đã bị ném lên người cô.

Chiếc áo rộng thùng thình thoang thoảng mùi trà nhàn nhạt, khiến người ta suýt chút nữa là không phân ra đầu đuôi. Đến khi Trình Yên chui ra ngoài từ trong chiếc áo, đúng lúc cô nhìn thấy Cố Hàn Thanh ném chiếc vali vào cốp xe, sau đó vòng qua một bên, xé vài tờ giấy từ cửa sổ xe.

Gió thổi qua, nước mưa liền rơi xuống, làm ướt đẫm những tờ giấy đó.

Trình Yên ôm chiếc áo khẽ giật mình, rồi theo ống tay áo sơ mi nhìn về phía Cố Hàn Thanh. Lúc này cô mới để ý thấy trên người anh chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng manh, đã bị ướt một nửa.

Trình Yên nhíu mày, chạy nhanh đến bên xe, mở cửa và nhảy vào trong.

Cửa xe khóa lại, luồng gió ấm từ từ lan tỏa trong xe.

Ngoài trời đang mưa lớn, lại là ở vùng ở ngoại ô, trên đường có rất ít xe quay lại. Trình Yên ngồi ở ghế phụ, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng điều hòa không khí và tiếng mưa rơi, làm cho không gian trong xe càng thêm tĩnh lặng.

Thấy Cố Hàn Thanh chẳng có ý định mở lời, Trình Yên đành phải nhắm mắt bất chấp phá vỡ sự im lặng: "Áo khoác của anh." Do dự một lát, cô lại nói thêm một câu: "Cảm ơn."

Tay Cố Hàn Thanh khi nhận áo hơi khựng lại một chút, suýt chút nữa bị Trình Yên làm cho tức đến muốn bật cười.

Anh nhận lấy chiếc áo rồi để sang một bên, cúi đầu mở bản đồ: "Đi đâu?"

Lời nói nhẹ nhàng bay lên, làm cho Trình Yên phải á khẩu.

Trình Yên thề rằng chắc chắn Cố Hàn Thanh là đang cố ý ——

Trước kia từng thề thốt rằng dù có nhắm hai mắt cũng nhớ đường, bây giờ lại tỏ vẻ không nhớ nổi, đến cả tên khu chung cư cũng không nhớ...

Xấu tính, nhỏ nhen, thù dai!

Trình Yên rất muốn mỉa mai anh như trước kia, nhưng cô lại không thể cãi lại trạng thái hắc hóa của Cố Hàn Thanh, đành ngoan ngoãn báo cáo địa điểm: "Tĩnh Viên."

Dáng vẻ kia, ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan hơn nữa.

Trình Yên có làn da cực kỳ trắng, đôi mắt đen láy lại sang rực, mang theo một vẻ trong sáng ngây thơ của thiếu niên. Đặc biệt là mỗi khi ngoan ngoãn, cô như là một tiểu tiên nữ.

Cố Hàn Thanh ngẩn người một lúc, lại nhanh chóng nhíu mày lại, trong lòng tràn đầy một cảm giác ngột ngạt khó chịu

Cảm giác như một cú đấm vào bông gòn thật sự chẳng dễ chịu chút nào.

Thật giống như Trình Yên hoàn toàn không quan tâm anh có nhớ hay không, cũng không them để ý quá khứ trước kia, chỉ muốn nhanh chóng ứng phó với anh, cắt đứt sạch sẽ, mỗi người một ngã, nhanh chóng về nhà.

Điều này khiến tất cả cảm xúc của anh giống như một trờ cười.

Cố Hàn Thanh tắt chế độ định vị mà anh đang giả vờ thao tác, vứt nó sang một bên, anh quay vô lăng lái xe lên một con đường hoàn toàn ngược hướng với Tĩnh Viên.

... Tôi cứ không chiều ý của cô đấy.

Ở một góc khuất Trình Yên không thể nhìn thấy, Cố Hàn Thanh nhếch nhẹ khóe miệng lên.

Trình Yên không quen thuộc lộ trình gần sân bay, thấy xe chạy đi cô thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng rất nhanh, bầu không khí im lặng đầy ngượng ngùng trong xe lại khiến cô khó chịu, loay hoay một lúc, Trình Yên với tay bật nhạc trên xe.

Một đoạn nhạc dạo có nhịp điệu mạnh mẽ vang lên, vừa khéo phá vỡ sự im lặng, Trình Yên an tâm hơn.

Một phút sau, khi cố gắng nghe rõ lời bài hát, ánh mắt bắt đầu né tránh, cô chỉ muốn chui vào khe hở của ghế dựa.

Bên trong máy nghe nhạc, giọng ca sĩ nữ vẫn dai dẳng cất lên lời oán trách: "A... Em hỏi anh... A... Em hỏi anh... Rốt cuộc lương tâm của anh ở đâu"

Tiếng ca ung dung bay bổng vang lên trong chiếc xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, ban đầu Trình Yên còn cuộn mình lại, nhưng về sau lưng cô càng thẳng đứng.

Cô lén liếc mắt nhìn gương mặt nghiêng không cảm xúc của Cố Hàn Thanh, ánh mắt cô lặng lẽ dừng lại ở máy nghe nhạc. Trên cái màn hình nhỏ, tên bài hát chuyển động như một câu hỏi cắc cớ của tâm hồn——

Kẻ lừa dối trong tình yêu, tôi hỏi anh.

Ánh mắt Trình Yên dừng lại, lặng lẽ vươn tay.

Người ngồi ghế lái như cảm thấy có điều gì đó nhìn sang, Trình Yên nhanh chóng thu tay lại, quay đầu lại với vẻ mặt như đưa đám.

Cố Hàn Thanh liếc nhìn cô một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên không tiếng động, tiếp tục quay vô lăng lái xe vòng quanh thành phố, ý đồ rõ ràng, như một tài xé lái xe dù.

Vị khách duy nhất trên xe hoàn toàn không nhận ra điều đó.

Lại qua hai phút nữa, cuối cùng giai điệu bài hát cũng kết thúc.

Khi nghe một giai điệu khác hoàn toàn vang lên, cuối cùng Trình Yên cũng quay đầu lại nhìn về phía trước, lén dung ngón tay xoa lỗ tai đang hơi cứng và nóng lên của mình.

Trình Yên ngây thơ hoàn toàn không biết về sức mạnh thần bí của danh sách nhạc.

Giai điệu của bài hát mới rất mạnh mẽ và có nhịp điệu, làm cho người ta vừa nghe đã không thể ngừng lẩm nhẩm theo. Trình Yên nhẹ nhàng hát vài câu, rồi mới nhận ra điều gì đó không ổn trong lời bài hát——

"...Trái tim ta đã bị đánh cắp nhưng ngươi chẳng chịu nhâận, để nó cô đơn trong gió lạnh, càng lạnh càng yếu đuối..."

Tiếng ngâm nga đột ngột dừng lại, Trình Yên ngồi cứng đơ trên ghế, cảm thấy mình giống như một tên tra nam mặc quần vào là không biết ai hết, đang bị tra khảo tâm hồn trong căn phòng đen tối.

Cô có chút không thoải mái.

Muốn tắt nhạc đi, nhưng lại cảm thấy hơi cố ý.

Cố Hàn Thanh quay đầu nhìn cô một cái.

Da của Trình Yên vốn trắng nõn không biết từ lúc nào đã nhuộm một màu hồng nhạt, cho dù dưới ánh đèn xe mờ mịt, đầu tai ửng đỏ vẫn rất hiện rõ.

Đôi môi cô mím thật chặt, căng thẳng thành một đường mỏng nhợt nhạt, nhưng đôi mắt lại rất sáng, ánh lên lớp nước mờ đầy xấu hổ pha lẫn giận dữ.

Nhìn cô một lúc, Cố Hàn Thanh kìm nén cảm xúc rồi quay lại, giọng điệu lạnh lùng, dường như là vô tình đề nghị: "Ồn quá, tắt đi."

Trình Yên khẽ giật mình, nhanh chóng phản ứng lại rồi vươn tay ấn nút tắt đi.

Cuộc tra khảo tâm hồn khiến người ta không thở nổi đã dừng lại, nhiệt độ trên mặt Trình Yên dần dần giảm xuống. Cô chớp mắt, mới nhận ra do động tác tắt nhạc quá mạnh, mà vô tình làm rơi một xấp giấy bên cạnh xuống chân.

Theo phản xạ, cô cúi xuống nhặt lên, nhưng đột ngột có một bàn tay bên cạnh thò ra, đúng lúc chạm vào tay cô.

Trình Yên nhìn bàn tay thon dài kia, nhặt cũng không được mà không nhặt cũng không xong, tạm thời cứng đờ ở đó.

Vài giây sau, Cố Hàn Thanh là người đầu tiên rút tay lại.

Trình Yên nhặt tờ giấy lên, ánh mắt dường như tập tung nhìn vào, nhưng trên thực tế không nhìn thấy gì hết.

Một lúc lâu sau, cô mới nhận ra thứ mình đang cầm trên tay là một xấp thiếu phạt——

Lấn làn, vượt tốc độ, đỗ xe trái phép, không cài dây an toàn... Lý do bị phạt gần như đầy đủ để viết thành một cuốn sổ giói thiệu các loại vi phạm giao thông.

Khóe miệng Trình Yên khẽ co giật, còn chưa kịp cảm thán xong, thì đã để ý một chuyện kỳ lạ hơn——

Tất cả các phiếu phạt đều có thời gian trùng đúng vào ngày hôm nay.

Đột nhiên có một bàn tay rút phiếu phạt đi, Trình Yên quay đầu lại, vẻ mặt Cố Hàn Thanh rất bình tĩnh, như thể người bị phạt không phải là anh: "Vốn dĩ không định đến, sau đó biết là em nên mới chạy đến đây."

Anh thờ ơ buông một câu rồi lại quay đầu nhìn về phía trước, Trình Yên nhìn chằm chằm anh suốt năm phút, mới giật mình rồi tỉnh táo lại cúi đầu xuống: "Thật xin lỗi."

Một câu nói nhẹ nhàng rơi vào tai, Cố Hàn Than him lặng không có lên tiếng, lặng lẽ lau mồ hôi trong lòng bàn tay lên vô- lăng.