Chương 1:
Bảy giờ rưỡi tối.
Bầu trời ngoại ô đen kịt một màu, cách màn mưa, chỉ có những đốm sang lấp lánh từ đèn tín hiệu sân bay nhấp nháy, mờ ảo như nét mực loang ra trên giấy.
Trình Yên buồn chán khuấy ly cà phê, cúi xuống nhìn đồng hồ lần thứ ba.
Đúng lúc Trình Nhất vô liếc thấy hành động của cô, hoàn toàn không có quan tâm đến có hại cho đồng đội không, lập tức ném chiếc máy tính bảng đang chơi dở trận đấu lên bàn, cuống quýt nắm lấy cổ tay Trình Yên, lo lắng hét lên: "Chị ơi, chị không thể đi được đâu! Ba mẹ nói nếu không giữ được chị, thì em chỉ có thể ngủ ngoài đường!"
Nói xong, Trình Nhất chớp chớp mắt, cố gắng ép ra vài giọt nước mắt để lấy lòng. Không biết làm sao, mặc dù Trình Yên đã ngây người ở nước ngoài ba năm, lại không mọc ra một trái tim mềm mại, chỉ lạnh lung nhìn cậu.
Trình Nhất chớp chớp mắt, cuối cùng chỉ có thể mím môi cười, chắp tay trước ngực, làm ra vẻ cầu xin: "Chỉ chờ thêm mười phút, mười phút nữa thôi!"
Trình Yên cảm thấy tay hơi ngứa: "Chị đã chờ gần một tiếng rồi."
Trình Nhất nhe răng trợn mắt nâng lên tay, cố gắng cứu lấy khuôn mặt đang bị kẹp chặt ra khỏi móng vuốt của Trình Yên, đau đớn xoa xoa mặt, lúc này mới nhỏ giọng, chậm rãi phản bác cô: "Còn chưa đến một tiếng đâu, hơn nữa, không phải có câu nói món không không ngại chờ lâu sao? Chỉ cần đối tượng xem mắt đủ ưu tú, chờ một chút cũng có sao đâu."
"Nghe theo lý lẽ của em" Trình Yên nở một nụ cười lạnh nhạt: "Thì món này sớm đã nguội rồi."
Trình Nhất nghẹn lời, vô thức muốn phản bác, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không tìm ra được câu nào sắc bén và hay ho, chỉ đành miễn cưỡng nhìn sang chỗ khác. Một giây sau, ánh mắt uể oải của cậu lập tức sang bừng lên.
"Chị ơi, món của chị đến rồi!"
Trình Yên chưa kịp phản ứng lại với ý nghĩa trong cuâ nói của cậu, ánh mắt lại vô thức nhìn về nhía cửa quán cà phê.
Trên bức tường ốp gạch đá, những chiếc đèn tường tinh tế và cổ điển tỏa ra ánh sang vàng ấm áp. Cổng rào cao đến nửa người trước cửa quán cà phê rõ ràng với mới đóng lại, lắc lắc ung dung mang một làn gió mát lạnh.
Trình Yên bị cận thị nhẹ, chỉ có thể nhìn thấy một dáng người cao ráo đứng ở cửa trong một lúc, ánh mắt dường như lơ đãng quét qua một vòng trong phòng, khi thấy Trình Nhất giơ tay tay lên thì dừng lại, khẽ gật đầu một cái.
Mí mắt phải của Trình Yên giựt dữ dội và hoảng loạn, hương cà phê vốn đậm đà trong không khí dường như cũng thay đổi, khiến cho trong lòng cô sinh ra một cảm giác giữa lo lắng và tội lỗi.
Loại cảm giác này không có chút nguyên do nào, nhưng không thể coi thường. Thật giống như một người mang món nợ lớn gặp chủ nợ, mặc dù còn chưa nhớ rõ mặt chủ nợ, nhưng bản năng né tránh nguy hiểm đã nhận ra ngay.
Trình Yên mím môi, ngón tay bám chặt vào mép bàn, trong nháy mắt, có cảm giác như muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào.
Tuy nhiên, ánh mắt của người đàn ông lập tức dừng lại trên người cô.
Dù còn cách một khoảng cách, nhìn cũng không có rõ, Trình Yên vẫn cảm thấy ánh mắt của người đàn ông đột ngột trở nên sắc bén và nóng bỏng.
Trình Nhất nhìn quanh mấy lần, xác định ánh mắt của anh đang nhìn Trính Yên, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng thầm thì: "May mắn không làm phụ sự kỳ vọng, chị ơi, em nghĩ cuối cùng có thể gả chị đi rồi"
Nói xong, cậu còn âm thầm vỗ nhẹ vào Trình Yên. Ngoài mong đợi của cậu, lần này giống như vỗ vào một khúc gỗ. Trình Nhất ngạc nhiên quay đầu lại, phát hiện Trình Yên đang nhíu mày, ánh mắt yên lặng nhìn chằm chằm vào đối tượng xem mắt của cô.
Con mắt Trình Nhất sáng lên, hài lòng cười tươi lộ ra chiếc răng nhỏ.
Trình Yên lại không có để ý đến cậu nữa, cô ngồi cứng đờ trên chiếc ghế mây, bề ngoài nhìn như có vẻ bình tĩnh, nhưng trái tim lại đập loạn trong l*иg ngực.
Dù Trình Yên không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không đồng ý với những gì Trình Nhất đã nói trước đó—— Đối tượng xem mắt lần này là một mẫu đàn ông xuất sắc về ngoại hình.
Đặc biệt là trong quán cà phê đầy lãng mạn, khi đối phương bước qua những bụi hoa trang trí xếp lớp, qua những lớp ánh sáng từ tối dần đến sáng lên, hiệu ứng thị giác đó càng không thua gì tác động của các cảnh quay chậm trong phim.
Càng đừng nói đến, cặp mắt xinh đẹp kia, ẩn sau cặp kính gọng vàng kia, vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào cô.
Âm thanh thong báo của chuyến bay vang lên từ xa. Trình Nhất nhìn hai người đang giao tiếp bằng ánh mắt, giả vờ suy tư xoa cằm: "Cảnh tượng này... Thật đúng là giống như là gặp lại bao nhiêu năm xa cách!"
Giọng Trình Nhất nhỏ đến mức như đang tự lẩm bẩm một mình, lời nói rõ ràng nhẹ nhàng không có chút trọng lượng nào, lại giống như tiếng chuông tỉnh mộng đánh thẳng vào trái tim Trình Yên.
Trình Yên sững sờ, ánh mắt vốn dĩ cố gắng giữ vẻ bình tĩnh bỗng dưng lộ ra chút tội lỗi.
Trình Nhất không để ý đến sự khác thường của cô, đã đứng dậy từ lâu, trên mặt mang nụ cười xán lạn, nhiệt tình vươn tay ra. Nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng, đã bị cướp lời: "Xin chào, tôi là Cố Hàn Thanh."
Giọng nói của người đàn ông có phần lạnh lùng và trong trẻo, theo lý mà nói, nghe vào trong tai nên mang một cảm giác xa cách, nhưng thực tế, giọng điệu lười biếng lại hòa hợp một cách hoàn hảo, không những không khiến người ta cảm thấy lạnh lùng, ngược lại còn tạo ra một cảm giác thân thiện.
Trình Nhất cảm thấy cuộc xem mắt lần này có khả năng thành công, cười vui vẻ nói chuyện, còn không quyên nháy mắt ra hiệu với Trình Yên khi Cố Hàn Thanh không để ý đến.
Trình Yên nhận được ám chỉ tín hiệu của cậu, trong lòng đau khổ nhắm mắt lại.
Nghàn tính vạn tính, cô cũng không ngờ đối tượng xem mắt mà Trình Nhất khen ngợi có một không hai lại là Cố Hàn Thanh. Nghĩ đến việc làm trái lương tâm mà cô đã làm ba năm trước, mắt phải Trình lại giật mạnh lần nữa.
Trình Nhất đã giới thiệu bản thân xong, định giới thiệu hai người, lại bị ngắt lời lần nữa.
Khóe miệng Cố Hàn Thanh khẽ cong lên, con mắt cũng cong lên theo đường cong xinh đẹp, Trình Nhất nghi ngờ nhíu mày, thì nghe thấy Cố Hàn Thanh gần như nói từng chữ một: "Trình tiểu thư, đã lâu không gặp."
Trình Nhất ngẩn ra: "..." Hả?
Vị trí được ngăn cách bởi hàng rào hoa tạo thành một không gian bán kín, Trình Nhất bối rối chớp mắt, nhìn Cố Hàn Thanh đang ngồi đối diện với Trình Yên, nở một nụ cười âu yếm nhìn cô, mà Trình Yên thì giữ dáng vẻ nghiêm túc, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, lưng thẳng tắp, rõ ràng là đang căng thẳng.
Nếu như nghi ngờ có thể được thực hiện hóa, thì trên đầu Trình Nhất xuất hiện từng dấu chấm hỏi.
Sau một lúc, Trình Nhất phá vỡ sự im lặng: "Cố... Tiên sinh, anh biết chị tôi sao?"
Nghe được câu hỏi, Cố Hàn Thanh cũng không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn Trình Yên như cũ, nụ cười trên môi càng sâu hơn: "Tôi và chị gái cậu..."
Trình Nhất đang lắng tai nghe cẩn thận.
Ban đâu, tay của Trình Yên còn đang đặt hờ trên bàn nhưng rồi từ từ nắm chặt lại.
Giọng điệu Cố Hàn Thanh rất bình tĩnh: "Chúng tôi đã quen biết từ lâu rồi, tôi vẫn luôn thích cô ấy. Sauk hi cô ấy ra nước ngoài, tôi đã còn tìm cô ấy suốt một thời gian dài, chỉ là không ngờ... Sẽ lại gặp được lần nữa."
Nói xong, Cố Hàn Thanh nhìn Trình Yên rất nghiêm túc.
Không hiểu vì sao, Trình Yên cảm nhận được sự nghiến răng nghiến lợi từ giọng nói dường như vẫn bình tĩnh đó.
Cô cảm thấy lạnh sống lưng, lo lắng đến hoảng hốt, vội vàng tránh ánh mắt của Cố Hàn Thanh.
Trình Nhất quan sát biểu cảm của hai người, trong đầu toàn là một mớ bòng bong, qua một lúc lâu, cậu mới bừng tỉnh và nói một cách ngập ngừng: "Vậy thực sự là có duyên... Vậy hai người ngồi đây ôn lại chuyện cũ đi, em đi mua đồ uống."
Trình Yên bỗng ngẩng đầu lên, Trình Nhất nhanh chóng rời đi như một cơn gió.
Trong không gian đẹp đẽ, được bao quanh những hàng bụi hoa, bỗng nhiên không khí trở nên khó nói và xấu hổ.
Trình Yên đè ý nghĩ muốn xử lý Trình Nhất thậm chí đánh chết nó, cẩn thận ngước mắt lên, khóe mắt liếc nhìn Cố Hàn Thanh. Thấy anh vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh, trong lòng Trình Yên bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh chạy qua, và ý muốn chạy trốn lại càng trở nên mãnh liệt.
Nhưng mà suy nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu, cổ tay của cô ta bị ai đó nắm.
Trình Yên giật mình, theo phản xạ cố gắng giằng ra, nhưng những ngón tay thon dài đang siết chặt cổ tay từng chút một, cho đến khi hoàn toàn khít chặt tay cô.
Bàn tay của Cố Hàn Thanh rất nóng, nhiêt độ tỏa ra như thể có thể thiêu đốt người khác.
Trình Yên run rẩy, ngẩng đầu lên.
Cố Hàn Thanh nghiêng người về phía trước, một tay nắm lấy tay cô, tay còn lại đặt lên tay vịn của chiếc ghế cô đang ngồi, nửa như ép buộc tạo thành một tư thế gần như ôm trọn lấy cô.
Trình Yên bị anh ép chặt vào ghế mây, có thể ngửi thấy rõ mùi trà thanh mát và mùi khói thuốc nhè nhẹ từ người Cố Hàn Thanh.
Một lát sau, Cố Hàn Thanh chậm rãi lên tiếng nói: "Mới gặp mặt mà đã muốn đi sao?"
Giọng nói gần như đóng băng, từng chữ từng chữ rơi ra, không còn chút lười biếng và ấm áp nào.
Nhìn vào đôi mắt không còn chút ý cười nào của anh, Trình Yên cố gắng giữ bình tĩnh, khóc không ra nước mắt lắc đầu phủ nhận: "Không có."
Cố Hàn Thanh không tin cô, bàn tay đang nắm lấy không hề buông lỏng.
Trong quán cà phê, hệ thống sưởi rất ám áp, khi ngồi xuông, Cố Hàn Thanh đã cởϊ áσ khoác ra, chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh. Lúc này anh đang nghiêng người, chỗ cổ áo sơ mi không tránh khỏi có một số nếp nhăn.
Những đường cong xinh đẹp lờ mờ hiện ra những nếp nhăn trên cổ áo sơ mi.
Trình Yên vô tình lướt qua, ngay lập tức có thể nhìn rõ mọi thứ.
Sau khi sững sờ, ánh mắt của cô bắt đầu trở nên lảng tránh và mơ hồ.
Cố Hàn Thanh chỉ nghĩ rằng cô đang muốn bỏ chạy, nhẹ nhàng cười nhạt và hỏi ngược lại: "Không có? Vậy ai là người bỏ đi không để lại lời nào, bỏ đi suốt ba năm?"
Trình Yên nhìn chằm chằm vào đôi mắt ánh lên lửa giận của anh, cảm giác như thời gian đang bị rối loạn, hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của anh.
Cố Hàn Thanh bị sự im lặng của cô làm cho cơn giận ngày càng bùng phát, thấy Trình Yên không trả lời, giận quá mà hóa cười: "Tôi nhớ, trước khi cô ra nước ngoài chúng ta còn chưa chia tay, kết quả cô vừa về nước đã đi xem mắt... Trình tiểu thư, có phải cô nên cho tôi một lời giải thích hợp lý không?"
Cổ tay bị nắm chặt vẫn còn cảm nhận được hơi ấm, nhưng Trình Yên lại cảm thấy mình bị sắp đông cứng.
Vẻ mặt Cố Hàn Thanh rất bình tĩnh, nhưng những lời nói của anh ẩn chứa tức giận không hề nhỏ.
Khóe miệng Trính Yên giật giật, muốn giải thích, nhưng lại không vượt qua được lương tâm của mình —— Nếu bạn trai của cô đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt mà im lặng bỏ đi nước ngoài, chạy một mạch đến ba năm không có lien lạc, còn bị cô bắt gặp tải một buổi xem mắt..
Trình Yên trừng mắt nhìn, mím môi, cảm thấy sự tu dưỡng của Cố Hàn Thanh rất đáng khâm phục.
Thấy ánh mắt lơ đãng của cô, rõ ràng không biết đang suy nghĩ gì, Cố Hàn Thanh lại nở một cười lạnh: "Sao không nói gì, hả?"
Giọng nói của người đàn ông thật dễ nghe, lẫn với âm nhẹ nhàng mập mờ, ngón tay Trình Yên co lại, cùng anh thật lâu rồi cuối cùng hạ thấp đầu xuống, lẩm bẩm một câu khô khan: "Cái dáng vẻ giận dữ của cô thật là đẹp."