Chương 54 (H)

Tần Tuyết Nhiễm bật cười, tiếng cười mị hoặc lại mang theo chút khàn khàn đặc biệt yêu dị.

"Vậy Thần nhi nhanh đến ăn nó a~"

Lâm Dương Thần dường như bị lời nói của cô thôi miên, ánh mắt mê muội hé miệng ngậm lấy viên anh đào phấn hồng, hai mắt khép hờ chậm rãi thưởng thức mùi vị của nó.

Nàng học theo cách làm trước đây của Tần Tuyết Nhiễm, dùng lưỡi đảo một vòng viên anh đào rồi dùng sức mυ"ŧ lấy.

"Ưmm~" Kí©h thí©ɧ ập đến quá nhanh khiến Tần Tuyết Nhiễm không tự chủ được khẽ ngâm thành tiếng. Vị trí này rõ ràng là mẫn cảm hơn cổ cùng xương quai xanh rất nhiều.

Lâm Dương Thần có thể cảm nhận rõ ràng vật nhỏ hàm ở trong miệng mình đang dần dần trở nên cương cứng, sưng lên tựa như đang mời gọi. Nàng phấn khích tiếp tục dùng lưỡi kí©h thí©ɧ nó, môi lưỡi kết hợp làm ra động tác trêu đùa.

Tuy Tần Tuyết Nhiễm đã nói nàng không cần cố kị điều gì nhưng Lâm Dương Thần vẫn sợ người kia bị đau cho nên động tác làm ra cũng không dám dùng nhiều lực, đặc biệt ôn nhu.

"Thần nhi... Dùng lực một chút! Sử dụng răng..." Tần Tuyết Nhiễm hô hấp có chút đứt quãng chỉ dạy.

"Ưmmm...." Người kia nghe lời liền làm theo, cô cũng lập tức thoả mãn rên thành tiếng.

"Đừng chăm chăm vào một bên... Bên kia... dùng tay cũng được."

"À." Lâm Dương Thần là một học sinh ngoan ngoãn vâng lời, cô giáo kêu nàng làm cái gì nàng liền làm theo y hệt. Cánh tay nâng lên tìm kiếm khoả ngực còn lại, bàn tay miễn cưỡng bao bọc lấy vật mềm mại no đủ, không ngừng ra sức vuốt ve, xoa nắn khiến Tần Tuyết Nhiễm cảm thấy có chút đau đớn từ vùng ngực truyền đến, trong đau đớn lại xen lẫn một tia kɧoáı ©ảʍ tê dại.

Xúc cảm mềm mại lại đàn hồi tràn ngập trong lòng bàn tay, mỹ diệu không nói nên lời, Lâm Dương Thần không khỏi kinh thán.

Nàng cẩn thận quan sát biểu cảm trên gương mặt của Tần Tuyết Nhiễm, nhìn người mình yêu trông có vẻ thoải mái hưởng thụ liền biết bản thân đã làm đúng. Tuy hai người đã từng cùng nhau trải qua chuyện thân mật vô số lần nhưng mỗi lần nàng đều chỉ biết nằm ở một chỗ hưởng thụ sự phục vụ của cô. Đây chính là lần đầu tiên hai người đổi vị trí, nàng biến thành người phục vụ.

Cho nên bản thân nàng cũng không có kinh nghiệm gì.

"Đúng rồi... Thần nhi thật lợi hại! Dùng lực thêm một chút..."

Nhận được cổ vũ từ người yêu, Lâm Dương Thần phấn khích tiếp tục động tác trên tay trên miệng, càng lúc càng thuần thục, phục vụ đến Tần Tuyết Nhiễm thoải mái liên tục ngâm nga.

Nhiệt độ trong phòng dường như không ngừng tăng lên. Tuy điều hoà được bật ở 19 độ nhưng hai thân thể đang gắt gao quấn quýt lấy nhau trên giường lại đang bị thiêu đốt bởi ngọn lửa du͙© vọиɠ, da thịt nóng đến bỏng tay.

Dù sao cũng không quên đích đến cuối cùng, Lâm Dương Thần hạ thấp bụng đi cảm nhận một chút vùng chân tâm của người kia. Cảm giác nhiệt độ nơi đó có chút nóng ấm, xung quanh đang dần dần trở nên ẩm ướt, Lâm Dương Thần mừng rỡ kích động không sao tả xiết.

Nàng cần phải nỗ lực hơn, để nơi đó trở nên ướŧ áŧ nhiều hơn nữa.

Bỏ qua hai nhũ hoa đã sưng đỏ dính đầy nước bọt óng ánh, Lâm Dương Thần di chuyển môi lưỡi một đường hôn xuống bụng. Bởi vì thường xuyên rèn luyện, Tần Tuyết Nhiễm sở hữu vòng eo mảnh khảnh lại không thiếu săn chắc, nơi hai bên sườn xuất hiện khe rãnh tạo thành hai đường thẳng dọc phần bụng. Nói tóm lại chính là cơ bụng số 11 trong truyền thuyết, đặc biệt mê người.

Lâm Dương Thần vừa cười ngây ngô vừa dùng má cọ cọ lên cơ bụng của Tần Tuyết Nhiễm, lại gấp không chờ nổi hé miệng hôn gặm lên trên đó.

Nàng đã muốn làm chuyện này từ rất lâu. Nàng sớm thì mê mẩn cơ bụng của Tần Tuyết Nhiễm, trước đây cũng từng ngắm nghía thậm chí sờ qua vô số lần, cho đến hiện tại mới có cơ hội ngậm ở trong miệng thưởng thức, yêu thương lấy nó.

Hai bàn tay ôm dọc lấy xương sườn, miệng miệt mài để lại dấu vết khắp nơi trên bụng, qua một hồi lâu Lâm Dương Thần mới luyến tiếc rời khỏi.

Không cần luyến tiếc nha! Món ăn chính ở ngay phía trước.

Nghĩ vậy nàng bèn chậm rãi dựng người dậy quỳ ở trên giường, thấp thỏm cùng chờ mong dời mắt đến địa phương thần bí giữa hai chân của Tần Tuyết Nhiễm.

Tần Tuyết Nhiễm dù bận rộn vẫn không quên chăm sóc cho bản thân từng chút một. Ngay cả nơi tư mật cũng là như vậy. Nơi đó sớm đã được cô dọn sạch sẽ cỏ dại, hiện tại xuất hiện trước mắt Lâm Dương Thần là một đoá hoa mẫu đơn phấn nộn kiều diễm đang vô tư triển lộ ra bên ngoài, mời gọi người nhanh đến thưởng thức. Từ cánh hoa cho đến nhuỵ hoa đều toả ra mị lực hấp dẫn chết người.

"Đẹp không?" Tần Tuyết Nhiễm cong môi hỏi, không chút ngượng ngùng chủ động mở rộng hai chân thêm mấy phần. Cô hiện tại thật hài lòng với phản ứng của Lâm Dương Thần. Người kia đang chăm chú nhìn vào nơi tư mật của mình, sâu thẳm trong đáy mắt là si mê cùng khát vọng thiêu đốt như thể một khắc sau liền sẽ cuốn lấy nơi đó dung nhập vào tận cùng bên trong.

"Đẹp." Lâm Dương Thần thành thật gật đầu trả lời.

Nàng muốn thưởng thức đoá hoa xinh đẹp mỹ miều kia.

Nàng muốn A Nhiễm cũng có thể trải nghiệm cảm giác tuyệt diệu tựa như vô số lần mà cô đã từng mang đến cho nàng, thoả mãn và vui sướиɠ đến cực hạn.

Chỉ là trước đó, nàng còn muốn làm một chuyện khác.

"Thần nhi... Không cần!"

Tần Tuyết Nhiễm không thể tin được nhìn Lâm Dương Thần bò lùi về phía sau, sau đó chậm rãi hôn lên ngón chân của mình.

Da thịt bị đầu lưỡi ướŧ áŧ ấm nóng không ngừng liếʍ láp truyền đến một dòng điện cường liệt tê dại, Tần Tuyết Nhiễm không khỏi nhắm chặt hai mắt, toàn bộ đầu ngón chân đều co quắp lại.

"A Nhiễm, giao cho em."

Lâm Dương Thần chậm rãi hôn lấy từng ngón chân của Tần Tuyết Nhiễm, dọc theo bàn chân lên đến cổ chân. Dù biện pháp lấy lòng này có chút hèn mọn nàng vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nàng muốn trân trọng từng tấc da thịt, từng bộ phận trên cơ thể của người mình yêu. Hơn nữa chân của A Nhiễm rất đẹp, trắng nõn nhẵn mịn, tỷ lệ xinh xảo, đầu ngón chân hồng nhuận đáng yêu. Khoảng thời gian gần đây cô cũng không có sơn móng chân, chỉ cẩn thận tu bổ chỉnh tề. Tổng thể tựa như một tác phẩm nghệ thuật.

Sau khi yêu thương từng tấc da thịt trên hai bàn chân, Lâm Dương Thần một đường chậm rãi hôn liếʍ lên trên, không bao lâu sau thì dừng lại ở vị trí đùi trong.

Hiện tại chính là thời khắc nàng mong chờ đã lâu, thưởng thức món ăn chính, món ăn hấp dẫn nhất trên cơ thể Tần Tuyết Nhiễm.

Tâm vừa động liền lập tức hành động, Lâm Dương Thần chậm rãi chôn đầu vào giữa hai chân cô, hôn lên nơi đó.

"Ưm~" Tần Tuyết Nhiễm không khỏi khẽ rên lên một tiếng.

Cảm giác được đoá hoa của mình bị người kia dùng môi bao bọc, đầu lưỡi ẩm ướt tựa như đang thám hiểm loạn liếʍ khắp nơi, hoàn toàn giống như một con cún nhỏ đang cố sức yêu thương chủ nhân của nó.

Nàng một chút kĩ xảo cũng không có, chỉ biết học theo cô trước kia làm nàng, lung tung di chuyển đầu lưỡi lại không thể nào trúng điểm mẫn cảm nhất. Tần Tuyết Nhiễm dở khóc dở cười. Cũng không phải cô không có cảm giác, chỉ là cảm giác không đến, tựa như nấu ăn lại không nêm đủ gia vị, hụt hẫng cùng trống trải, có chút khó chịu.

Thật ra cũng không thể trách Lâm Dương Thần. Mỗi lần Tần Tuyết Nhiễm làm nàng đều khiến cho nàng vui sướиɠ đến không còn biết đông tây nam bắc, tâm trí đâu mà nghĩ đến việc ghi nhớ học tập kĩ năng để sau này phản công?

"Không phải... Em di chuyển lên trên một chút xíu... Dùng lực liếʍ..." Tần Tuyết Nhiễm tận tình hướng dẫn Lâm Dương Thần.

"Đúng! Chính là chỗ đó... Thần nhi thật giỏi..."

"Ưmm..." Nhuỵ hoa mẫn cảm bị tập kích, Tần Tuyết Nhiễm không khỏi rên thành tiếng, thân thể khẽ giật giật.

Một dòng điện tê dại từ vị trí giữa hai chân đánh úp lên bụng, kí©h thí©ɧ đến ham muốn của cô khiến dòng nước ấm nóng từ bụng dưới tràn ra bên ngoài.

Phản ứng sinh lý của Tần Tuyết Nhiễm cùng tiếng ngân nga vui sướиɠ của cô khiến Lâm Dương Thần càng làm càng hưng phấn, càng làm càng thuần thục. Nàng rời khỏi nhuỵ hoa, dùng môi bao lấy cánh hoa non mềm vừa liếʍ vừa mυ"ŧ, lại khẽ cắn một cái.

"Ưmm... ahh~"

"Dùng lưỡi... chọc vào bên trong... ah~"

Lâm Dương Thần làm theo lời Tần Tuyết Nhiễm tìm đến cửa huyệt, hít vào một hơi rồi đột ngột dùng lưỡi đâm mạnh vào bên trong.

"Ưm~~~"

Tần Tuyết Nhiễm chịu kí©h thí©ɧ hai tay đang siết chặt ga giường không khỏi nâng lên, những ngón tay thon dài luồn vào trong mái tóc tán loạn của Lâm Dương Thần. Thân thể cô theo bản năng cong lên, khao khát người kia tiến vào thật sâu bên trong.

Lâm Dương Thần dùng đầu lưỡi liên tục chọc ngoáy vào nơi non mịn ẩm ướt, tiến vào rồi lại rời khỏi, mỗi lần rời khỏi đều kéo theo một tia mật dịch trong suốt. Nhận thấy Tần Tuyết Nhiễm dường như rất thích hành động này, bằng chứng là nơi đó đang không ngừng rỉ ra càng nhiều nước, Lâm Dương Thần thích thú lặp đi lặp lại động tác, càng lúc càng thuần thục.

"Giỏi lắm bảo bối! Tiếp tục... đừng dừng lại... ah~~"

Lâu dần, đầu lưỡi vì liên tục hoạt động mà có chút tê dại, nước bọt không khống chế được trào ra, trộn lẫn cùng mật dịch trong suốt chảy xuống thấm ướt một mảng ga giường. Lâm Dương Thần vẫn nỗ lực ra sức vì Tần Tuyết Nhiễm phục vụ.

Đây là lần đầu tiên Tần Tuyết Nhiễm có được trải nghiệm này, thoải mái nhưng cũng cực kì khó chịu, như chìm nổi trong nước, lại như lơ lửng trên không trung.

"Bảo bối đủ rồi... đi vào thôi... dùng ngón tay..." Qua một lúc sau, cảm giác thân thể bị một cỗ trống rỗng mãnh liệt dày vò lại ngứa ngáy tê dại không chịu nổi, Tần Tuyết Nhiễm mới gian nan cất giọng.

Lâm Dương Thần lúc này mới chịu ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt mười phần mê ly nhìn cô, sắc mặt cũng là phiếm hồng, khoé miệng còn dính đầy mật dịch khiến cho cánh môi càng thêm hồng nhuận trơn bóng.

Trạng thái của nàng lúc này cũng không kém Tần Tuyết Nhiễm là mấy, toàn thân hưng phấn đến run rẩy, kích động đến hô hấp không thông.

Rốt cuộc nàng có thể chờ được khoảnh khắc này. Thân thể của A Nhiễm chân chính thuộc về nàng.

Lâm Dương Thần biết trước khi quen nàng, Tần Tuyết Nhiễm đã từng kết giao vài người bạn gái nhưng cô lại chưa bao giờ trải qua loại chuyện phá thân này. Những người kia đều chưa từng chân chính lấy được thứ quý giá nhất đời người con gái của cô.

Chỉ có điều...

Nàng rướn người lên phía trước, nhẹ hôn lên khoé môi cô, thấp thỏm nói: "Sẽ rất đau."

Nỗi đau to lớn khi thân thể bị xuyên thấu nàng từng nếm trải nên hiểu rõ. Lâm Dương Thần hy vọng A Nhiễm không phải chịu đau đớn giống như mình mới tốt.

"Không sao. Chị không sợ đau." Tần Tuyết Nhiễm kiên định nói.

Tần Tuyết Nhiễm hiểu rõ năng lực chịu đau của bản thân. Hơn nữa ngày hôm nay làm ra quyết định này là cô tự nguyện, dù thế nào cũng tuyệt không hối hận.

"Nhưng mà..." Lâm Dương Thần vẫn chưa hết do dự. Nàng thật sự đau lòng Tần Tuyết Nhiễm, không muốn cô phải chịu bất kì đau đớn dù chỉ là nhỏ nhất.

"Ngoan nghe lời." Ngữ khí kiên quyết không cho đối phương cơ hội cự tuyệt.

"Vậy... được." Lâm Dương Thần chậm rãi di chuyển bàn tay xuống phía dưới, lướt qua ngực cùng bụng nhỏ tìm đến vị trí giữa hai chân đang ướŧ áŧ đến không xong, dùng lòng bàn tay bao bọc lấy vật nhỏ nóng hầm hập ngự trị ở nơi đó.

Nàng đã căng thẳng đến mồ hôi đầy mình, tim đập kịch liệt như trống đánh. Nuốt một ngụm nước bọt, nàng thử đem ngón giữa trượt vào cửa huyệt động chặt chẽ kia.

"A Nhiễm, em... em tiến vào nhé? Chị ráng nhịn một chút."

"Được, bảo bối cố lên!" Hai bàn tay Tần Tuyết Nhiễm xiết chặt ga trải giường, một bộ dạng sẵn sàng bị làm thịt.

Nhìn cô như vậy Lâm Dương Thần rốt cuộc cũng không đủ dũng khí, ngón tay đã đặt sẵn ở cửa huyệt lại cứ mãi do dự, bất động tại chỗ không chịu tiến vào.

Tần Tuyết Nhiễm trong lòng đều là bất đắc dĩ. Cô dứt khoát phủ bàn tay mình lên mu bàn tay Lâm Dương Thần, đồng thời dùng ngón tay ấn mạnh lấy ngón giữa của nàng khiến nó đâm sâu vào trong tiểu huyệt của mình.

Đến khi Lâm Dương Thần kịp phản ứng thì ngón tay của nàng đã đâm thủng tầng màng mỏng manh, tiến vào sâu bên trong thân thể Tần Tuyết Nhiễm.

"Ưmmm~" Tần Tuyết Nhiễm cong người cất cao giọng rêи ɾỉ. Cảm giác thân thể dị vật xâm chiếm có chút khó chịu, tuy nhiên cũng không có đau như trong tưởng tượng, vẫn ở trong mức độ mà cô có thể chấp nhận được.

Lâm Dương Thần kinh hãi nhìn vệt máu đỏ tươi đang trượt dài trên kẽ tay của mình, diễm lệ mà chói mắt, trong lòng lại là đau như cắt. Nàng không vội di chuyển ngón tay mà là cúi đầu đặt một nụ hôn dịu dàng lên cánh môi Tần Tuyết Nhiễm nhằm trấn an cô, cũng là để bên trong có thời gian dần dần thích ứng với ngón tay của mình.

"Đau không?" Sau khi tách ra khỏi cái hôn Lâm Dương Thần mới nhẹ giọng hỏi, ngữ khí mang theo thương tiếc cùng ôn nhu vô hạn.

Tần Tuyết Nhiễm vừa mỉm cười vừa thở dốc đáp: "Không đau... Thần nhi có thể bắt đầu động. Dùng sức một chút... biết không?"

"Được, vậy em bắt đầu động đây."

Lâm Dương Thần chăm chú quan sát từng biểu cảm trên gương mặt Tần Tuyết Nhiễm, xác định cô không có tỏ vẻ thống khổ mới an tâm điều khiển ngón tay, bắt đầu di chuyển bên trong huyệt động chặt chẽ ấm nóng.

Nàng đem ngón tay thăm dò khắp nơi bên trong vách thịt mềm, ngón tay bị từng thớ thịt nóng rực bao vây mυ"ŧ chặt, đem lại cho nàng kɧoáı ©ảʍ tê dại.

Ngón tay bắt đầu đâm vào sâu bên trong, sau đó rút ra rồi lại đâm vào, nhịp độ ra vào không nhanh không chậm, vừa đủ để Tần Tuyết Nhiễm thoải mái ngâm nga bay bổng.

"Ah~ Bảo bối... Sâu chút nữa."

Thanh âm kiều mị đến tận xương bay vào màng tai để lý trí của Lâm Dương Thần cũng bay đi sạch sẽ. Nàng hưng phấn bừng bừng nỗ lực tăng nhanh tần suất rút cắm ngón tay, hoạt động cật lực không biết mệt.

Tần Tuyết Nhiễm cong người đón lấy ngón tay của nàng, đong đưa vòng eo trợ giúp ngón tay tìm đúng điểm mẫn cảm. Vì có mật dịch làm chất bôi trơn nên hai người đưa đẩy càng thêm thuận lợi, phối hợp mười phần ăn ý nhịp nhàng.

"Ưm~~ahh~~"

Kɧoáı ©ảʍ dâng trào, Tần Tuyết Nhiễm không ngừng thoát ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn, đầu óc tê tê dại dại chìm đắm vào trong du͙© vọиɠ.

"Bảo bối... Hah~ Đừng dừng lại... Lại thêm một ngón cho chị..."

Lâm Dương Thần bảo gì nghe nấy, chậm rãi cho thêm một ngón tay trượt vào huyệt động chật hẹp. Bên trong đã vô cùng trơn ướt nên dễ dàng nuốt trọn hai ngón tay của nàng.

Hai ngón tay nhịp nhàng ra vào theo quy luật, ma sát tầng tầng nếp uốn, chèn ép từng thớ thịt mềm, chạm vào điểm mẫn cảm.

"Thần nhi... em~ yêu chị sao..." Trong cơn ý loạn tình mê, Tần Tuyết Nhiễm thở dốc đứt quãng hỏi.

"Em yêu chị! Em yêu chị! Em yêu chị!"

Lâm Dương Thần điên cuồng nói yêu Tần Tuyết Nhiễm, nói yêu thôi chưa đủ lại cúi đầu mυ"ŧ lấy môi cô. Hai người dán chặt vào nhau hôn nhau say đắm. Ở bên dưới, hai ngón tay vẫn cật lực quất cắm bên trong tiểu huyệt. Nhiệt độ căn phòng đã tăng cao đến giống như một chiếc lò thiêu, hai cỗ thân thể trên giường vẫn quấn quýt lấy nhau không rời.

Không bao lâu sau, Tần Tuyết Nhiễm tâm trí trống rỗng bất giác cong mình, huyệt thịt kịch liệt co rút nghiền ép hai ngón tay của Lâm Dương Thần, cánh hoa mấp máy phun ra một cỗ mật dịch làm ướt sủng ga giường.

Thân thể tựa như được nâng lên cao sau đó chậm rãi hạ xuống, một cỗ vui sướиɠ mãnh liệt không nói thành lời, Tần Tuyết Nhiễm nhắm chặt hai mắt tận hưởng.

Cảm giác được người mình yêu mang cho cao trào quả nhiên tuyệt diệu hơn nhiều so với cảm giác bản thân tự an ủi đến cao trào.

Lâm Dương Thần rút hai ngón tay ra khỏi cơ thể Tần Tuyết Nhiễm, vừa thở dốc vừa say mê ngắm nhìn dáng vẻ nở rộ của người mình yêu.

A Nhiễm thật đẹp! Đẹp đến kinh tâm động phách khiến nàng không biết nên dùng từ nào để diễn tả vẻ đẹp ấy, cũng không thể nào dời mắt khỏi cô.

Đại khái qua hơn một phút sau hai người mới tạm thời bình ổn hô hấp cùng nhịp thở. Tần Tuyết Nhiễm mở mắt, vòng hay cánh tay kéo Lâm Dương Thần khiến nàng nằm xấp ở trên người mình.

Hai cỗ thân thể trơn bóng nhẵn nhụi dán chặt vào nhau, da thịt hồng thấu kề sát không chút kẽ hở. Lâm Dương Thần giống như cún con không ngừng dùng cằm cọ cọ vào lòng Tần Tuyết Nhiễm cầu khen thưởng.

"Thần nhi làm rất tốt."

Tần Tuyết Nhiễm dĩ nhiên sẽ không tiếc lời khen ngợi nàng, liên tục dùng lòng bàn tay vuốt ve tấm lưng mềm mại nhẵn mịn của nàng. Lâm Dương Thần bị vuốt đến không được tự nhiên, không khỏi cọ cọ hạ thân của mình lên người cô.

Tần Tuyết Nhiễm khoé môi giương lên một vòng cung rất nhỏ, thổi khí vào tai nàng nói: "Thần nhi~ em ướt rồi."

Lâm Dương Thần xấu hổ vùi đầu vào cổ người kia không dám lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ không biết làm sao mới có thể khiến cả A Nhiễm và nàng đồng thời cùng được thoải mái?

"Thần nhi, chúng ta thử tư thế mới nhé?"

......

Cho đến rạng sáng cuộc mây mưa ướŧ áŧ ở trên giường mới hoàn toàn dừng lại, Lâm Dương Thần mệt mỏi vùi vào lòng Tần Tuyết Nhiễm. Hai người đều gắt gao ôm lấy đối phương, hai thân thể dán chặt vào nhau không rời.

Không bao lâu sau.

"Em sẽ yêu chị cả đời sao?"

Chỉ một câu hỏi, gian phòng lập tức rơi vào trạng thái tĩnh lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng không còn nghe thấy.

"Em yêu chị."

Qua một lát Lâm Dương Thần mới đưa ra câu trả lời.

"Cả đời."

"Thần nhi..." Tần Tuyết Nhiễm nhắm chặt hai mắt, nhẹ nhàng nói: "Một đời rất dài, hai chữ 'cả đời' cũng rất nặng, nếu không dám chắc có thể gánh vác thì đừng dễ dàng nói ra."

Lâm Dương Thần rời khỏi l*иg ngực Tần Tuyết Nhiễm ngẩng đầu đối mặt với cô, ánh mắt là chân thành và kiên định trước nay chưa từng có.

"A Nhiễm, bất kể sau này có xảy ra chuyện gì thì chị cũng nhất định phải nhớ kĩ một điều: Em yêu chị, mãi mãi yêu chị, điều đó sẽ không bao giờ thay đổi."

Hai người im lặng nhìn nhau, sâu trong ánh mắt là muôn vàn lời muốn nói. Một người muốn hỏi ra vô số nghi hoặc trong lòng, người còn lại muốn kể ra tất cả bí mật bản thân cất giấu.

Nhưng đến cuối cùng, cả hai đều chọn cách giữ ở trong lòng.

Cuối cùng Tần Tuyết Nhiễm một lần nữa ôm lấy Lâm Dương Thần vào lòng, nói nhỏ bên tai nàng:

"Ngủ đi."