Trên thảm cỏ xanh một trăm năm của trường Đại học, nhóm sinh viên đi tới đi lui, có người vội vàng lên lớp, có người vội vàng đi tra tư liệu.
“Ứng Dao Âm, đợi mình với!” Chung Khâm Hiền ở phía sau lớn tiếng kêu.
“Mình nghe thấy rồi, cậu không cần lớn tiếng như vậy đâu! Lại không đi nhanh chút, sắp tan học rồi.” Ứng Dao Âm không hề đi chậm lại, vừa đi vừa nói.
Chung Khâm Hiền nhỏ giọng lẩm bẩm: “Làm gì khoa trương như thế?”
“Cậu nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi?”
Chung Khâm Hiền nhìn theo phương hướng ngón tay Ứng Dao Âm chỉ, cái gì cũng không có, lại bị lừa.
Hai khu ký túc xá của bọn họ, đi đến phòng học chỉ khoảng một km, so với những phòng học khác mà nói, thật sự không tính là quá xa.
Chung Khâm Hiền nhanh chóng chạy hai bước đuổi theo cô: “Cậu lại gạt mình?”
“Nếu ngày đầu tiên đã đến muộn, cậu có nghĩ đến hậu quả hay không?”
“Vậy có thể có gì?”
Ứng Dao Âm đứng tại chỗ, không tiếp tục đi về phía trước, xoay người nói: “Vậy có nghĩa là giáo viên sẽ nhớ kỹ cậu, hơn nữa về sau cũng sẽ đặc biệt chú ý đến cậu.”
Chung Khâm Hiền nghe thấy Ứng Dao Âm nói, lập tức đã nghĩ tới việc đến trễ ở học kỳ trước, sau đó lôi kéo Ứng Dao Âm chạy về phòng học.
Chờ đến khi bọn họ đi vào phòng học, đã có người chiếm cho hai cô chỗ ngồi tốt rồi.
Lục Dĩnh Hồi ngồi trên vị trí thứ sáu từ dưới lên, lật sách nhìn. Ngồi ở bên cạnh cô là Dư Gia Nhậm, đang cầm cái gương nhỏ của cô ấy ngắm tóc mái, cô ấy là một cô gái tương đối để ý kiểu tóc của chính mình bất cứ lúc nào, chỗ nào.
Chung Khâm Hiền đi đến bên cạnh Dư Gia Nhậm, ngồi xuống. Ứng Dao Âm ngồi bên cạnh Lục Dĩnh Hồi.
Ứng Dao Âm lấy sách từ ba lô ra, lại đưa một quyển trong đó cho Dư Gia Nhậm, Dư Gia Nhậm lại đưa sách cho Chung Khâm Hiền.
Dư Gia Nhậm buông sách, nghiêm trang nhìn Chung Khâm Hiền, nói: “Bé yêu, cậu đi học sách của chính mình cũng không mang, lại để Đại Âm của chúng ta mang theo.”
Vẻ mặt Chung Khâm Hiền vô tội: “Ồ, mình còn là đại bảo bối của cậu sao? Sách kia nặng như vậy, cậu nhẫn tâm bảo mình mang theo ư?”
Vẻ mặt Dư Gia Nhậm đau lòng nhìn Chung Khâm Hiền, nói: “Tuy rằng cậu là đại bảo bối của mình, nhưng mà mình nhẫn tâm.”
“Hừ, mình tức giận rồi.”
“Được rồi, được rồi, cho cậu viên kẹo nhé.”
“Xem mặt mũi của kẹo nên mình tha thứ cho cậu.”
Lục Dĩnh Hồi bất đắc dĩ lắc đầu: “Hai người các cậu không nên đến học tiết tâm lý học này, phải đi từ khu nhà này ra, đi trên con đường này thêm một km, sau đó rẽ trái.”
Ứng Dao Âm hỏi: “Đó là chỗ nào thế?”
“Phòng học của khoa biểu diễn.”
Dư Gia Nhậm nhai nhai kẹo cao su trong miệng, hỏi: “Nói, các cậu vì sao muộn vậy mới đến?”
“Vậy cậu phải hỏi Chung đại tiểu thư của chúng ta? Mấy năm nay, cậu ấy có bao giờ đến sớm chưa.”
Dư Gia Nhậm nhìn ba người này, chờ mong đầy mặt hỏi: “Đẹp không?”
Ba người này nhất trí gật đầu, lúc này giáo viên tiến vào.
Cả lớp nhìn giáo viên đi lên bục giảng, đều không phát ra âm thanh gì.
Thương Hi nhìn các bạn học đều nhìn mình, thì hỏi một câu: “Có vấn đề gì sao? Các bạn học.”
Bạn học cả lớp đều lắc đầu: “Không có vấn đề gì.”
“Xin chào mọi người! Tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên Thương Hi, học kỳ này tôi sẽ dạy mọi người “Ứng dụng tâm lý học”, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”
Bạn học bên cạnh nói: “Bọn họ đều nói học kỳ này thầy giáo nhận tiết trông rất tuấn tú, vừa nhìn như vậy quả nhiên không gạt người.”
Chung Khâm Hiền cũng nói: “Hơn nữa mình còn nghe nói vị thầy giáo này hiện tại còn độc thân.”
Ứng Dao Âm nghe thấy câu nói của Chung Khâm Hiền, thì nói: “Học tập cho tốt, thầy ấy trông đẹp trai nữa, cũng không thể cho cậu thêm điểm.”
Chung Khâm Hiền nghe thấy lời này, cảm thấy cần phải nói Ứng Dao Âm cho thật tốt: “Cậu nói hai người cậu với Lão Lục, mỗi ngày không có việc gì thì lên thư viện, lúc đọc sách, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn ngắm trai đẹp, được không?”
Lục Dĩnh Hồi ngẩng đầu rồi lại cúi đầu nói: “Vậy cũng là trai đẹp ngắm chúng mình, có tri thức, trai đẹp như thế nào mà không thể tìm.”
Ứng Dao Âm gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với quan điểm của Lục Dĩnh Hồi.
Chung Khâm Hiền xoa miệng, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Không thú vị, vẫn nên ngắm trai đẹp cho tốt đi!”
Khoảng nửa tiếng đi học lại, Chung Khâm Hiền gửi một tin tức trong nhóm ký túc xá: “Mình quyết định, từ hôm nay trở đi mình sẽ học ứng dụng tâm lý cho thật tốt.”
Trong nhóm không ai để ý đến cô ấy, cô ấy lại gửi thêm một tin: Không ai vỗ tay một chút à?
Trong chốc lát, Lục Dĩnh Hồi trả lời: Thầy giáo nhìn cậu đấy!
Xem xong tin nhắn này, Chung Khâm Hiền hoảng sợ, lập tức ngẩng đầu nhìn thầy giáo, kết quả thầy giáo không nhìn cô ấy.
Cô ấy lại trả lời: Lão Lục, cậu làm sao cũng học cái hư rồi, như vậy không tốt.
Lúc cô ấy vừa mới ấn gửi đi, Dư Gia Nhậm nhỏ giọng nhắc nhở cô ấy: “Thầy giáo đang nhìn cậu đấy.”
Chung Khâm Hiền lại muốn nói gì đó, cô ấy ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện thầy giáo thực sự đang nhìn mình. Cô ấy cũng không trốn tránh, mà mỉm cười vừa lòng với thầy giáo, thầy giáo lại không nhìn cô ấy nữa.
Ứng Dao Âm không biết tại sao lại thế này, đột nhiên rất buồn ngủ, chậm rãi ghé người vào trên bàn. Nghĩ là còn đang trong lớp, cô nỗ lực muốn mở to mắt, nhưng mí mắt lại không nghe sai sử, mở ra lại nhắm, mở ra lại nhắm lại.
Lục Dĩnh Hồi nhìn Ứng Dao Âm như thế, vì vậy vỗ vỗ cô, nhỏ giọng nói: “Ứng Dao m, cậu làm gì thế? Đang trên lớp đó! Tỉnh tỉnh!”
Ứng Dao Âm trực tiếp nằm bò trên bàn, nói: “Lão Lục, mình quá mệt mỏi, để mình ngủ một chút, không kiên trì nổi.”
“Chờ chốc nữa thầy giáo sẽ xuống dưới, này!”
“Cậu yểm trợ giúp mình nhé, mình muốn ngủ.”
Lục Dĩnh Hồi lại vỗ vỗ cô, phát hiện không có phản ứng gì, cũng chỉ có thể như vậy.
“Quận chúa, quận chúa đâu?”
Thanh Cô vừa vặn đi đến từ hành lang: “Quận chúa còn đang ngủ ở bên trong, có chuyện gì thì nói với ta đi.”
“Thanh Cô, Khi Ly đã chuẩn bị xong, cũng chỉ chờ quận chúa.”
Người trong phòng, vừa rồi đã tỉnh lại, phát hiện thời gian ngủ của chính mình rất lâu, nghe thấy các nàng nói chuyện, mới nhớ ra hôm nay nói muốn ra ngoài đi dạo.
Ngủ nên làm cho đầu tóc đều trở nên rối loạn, nàng vuốt tóc ra phía sau tai, chỉnh thanh giọng, nói: “Thanh Cô.”
Thanh Cô nghe thấy quận chúa đang gọi mình, thì nói với người đên: “Ngươi đi nói cho Khi Ly, quận chúa một lát sẽ đến.”
Thanh Cô nói xong thì đi vào bên trong: “Quận chúa, người hôm nay muốn mặc y phục gì, đeo trang sức gì?”
“Ta muốn mặc y phục có màu sắc tươi đẹp một chút, hôm nay đeo chiếc trâm này đi.”
Trời dần tối, trên đường cũng có rất nhiều đèn l*иg sáng lên.
Hàng loạt tiếng đàn, đàn rất sung sướиɠ. Hôm nay Phong Vệ Sĩ ở tầng ba tửu lâu, mở tiệc chiêu đãi nhóm bằng hữu tốt của mình.
Những người này tụ tập lại với nhau cũng không dễ dàng. Có người làm quan, cũng có người làm thương nhân ở nơi khác.
Phong Vệ Sĩ mấy năm trước đã tiến vào Hình Bộ. Hắn làm người hào phóng, tính cách hào sảng, cho nên thời gian ở Hình Bộ cũng trôi qua khá tốt, phàm là những việc giao cho hắn, đều làm tương đối đáng tin cậy.
Người này trông tuy không phải danh chấn thiên hạ, lại thập phần ưa nhìn. Cơ thể thon dài, dáng vẻ đoan chính. Hai mắt sáng ngời có thần, trong suốt như nước.
Bởi vậy rất nhiều thế gia đều muốn gả nữ nhi cho hắn, hắn lập tức phải đính hôn, bởi vậy mới gặp nhau với bạn tốt.
Phong Vệ Sĩ khi rảnh sẽ mời mọi người nâng chén cùng nhau, chính mình cũng uống thêm không ít, hôm nay chỉ cảm thấy vô cùng cao hứng, lại nhìn thoáng qua bạn chơi cùng từ khi còn nhỏ Thẩm Gia Dự.
Người tên Thẩm Gia Dự này rất thông minh, nếu là vào triều làm quan, khẳng định rất có tiền đồ, nhưng hắn lại chạy đi làm thương nhân.
“Gia Dự, lần này trở lại kinh thành, ngươi chuẩn bị ở lại bao lâu?”
“Bốn năm ngày rồi lại đi.” Thẩm Gia Dự ngồi ở phía trước bên phải nói với hắn.
Người này khác hoàn toàn với Phong Vệ Sĩ, liếc mắt một cái mà nhìn, chỉ có cảm giác không dễ ở chung.
Người này trông còn có thể, phát quan buộc lên một bộ phận của tóc, những sợi tóc khác rơi rụng ở sau lưng. Tóc của hắn đen nhánh, người nhìn thấy đều muốn tiến lên sờ sờ, có người thật sự đi đến như vậy, chính là tiểu muội nhà hắn.
Màu da hơi trắng, ngón tay thon dài, làm rất nhiều người hâm mộ.
Đôi mắt hắn nhìn qua cũng không trong suốt như Phong Vệ Sĩ, ngược đó lại nhiều thêm vài sự thâm trầm.
Tính cách hắn hơi trầm một chút, có khi giống như một khối băng.
Lúc này, có hạ nhân tới báo: “Đại nhân, đều đã chuẩn bị xong, có bắt đầu hay không?”
“Vậy thì bắt đầu đi!”
Tiếng đàn dừng lại, tỳ bà lên sân khấu. Theo tiếng vang lên, hai loại nhạc cụ cùng tấu, nhóm vũ cơ vào sân.
“Nghe nói vũ đạo của Li Nghi Phường này lôi cuốn ngoạn mục, hôm nay vừa thấy, quả thực là vậy.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Vũ đạo hôm nay thực sự rất đẹp, mỗi một vũ cơ đều đeo khăn che mặt, gia tăng thêm một phần thần bí.
Trong đó có một người dáng múa câu dẫn người, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn.
Đúng lúc này, trong nhóm vũ cơ đột nhiên cơ một người bay về phía Phong Vệ Sĩ, ý đồ không rõ, người bên cạnh vội tiến lên che chở hắn.
Nhưng ai biết lúc người nọ xoay người, trong tay có thêm một thanh chủy thủ, khi đi lên đã đâm trúng Thẩm Gia Dự, mọi người đều kinh ngạc. Vũ nữ sợ tới mức cao giọng kêu gào, tản ra khắp nơi.
Chỉ thấy người nọ không đợi mọi người phản ứng lại, đã mang theo chủy thủ nhảy xuống sau cửa sổ.
Thấy người chạy, Phong Vệ Sĩ vội sai người đuổi theo, lại phân phó thủ hạ chạy đi tìm lang trung.
Lại quay đầu nhìn Thẩm Gia Dự, cánh tay hắn đang đổ máu, y phục bên ngoài đều nhiễm máu.
Sau khi lang trung đến, đắp thuốc lên vết thương cho hắn, lại giúp hắn băng bó.
Phong Vệ Sĩ vô cùng tự trách, sau khi nhìn thấy lang trung đắp thuốc xong, nói: “Gia Dự, thật là xin lỗi, hôm nay vốn dĩ đều vô cùng vui vẻ, lại không nghĩ đến Thẩm huynh lại giúp ta chắn một đao này, ngày khác chắc chắn ta sẽ mời rượu bồi tội.”
“Ta đã không còn đáng ngại, vẫn là tìm thích khách quan trọng hơn. Gần đây huynh có từng đắc tội với người khác không?”
Phong Vệ Sĩ cẩn thận nghĩ, lắc lắc đầu.
Thẩm Gia Dư nhìn hắn như vậy, phỏng chừng một chốc một lát cũng không có manh mối, vẫn là nên về nhà trước: “Ta phải về nhà trước.”
“Ta đưa huynh trở về.”
Thẩm Gia Dự chỉ chỉ vết thương trên cánh tay mình: “Huynh định nói thế nào với cha ta?”
Phong Vệ Sĩ nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào, hắn thật sự còn chưa nghĩ kỹ nên giải thích với người nhà Thẩm Gia Dự như thế nào, cũng chưa nghĩ đến việc nói với người trong nhà mình như thế nào.
Phong Vệ Sĩ tuy nói làm quan trong triều, nhưng chức quan hai phụ tử bọn hắn đều không cao bằng Thẩm lão gia, nếu là bởi vì việc này mà chọc giận lão, phỏng chừng những ngày tháng sau này đều không tốt nổi.
Hai phụ tử Phong gia không có chỗ dựa ở trong triều, có thể làm được đến như hôm nay, đều dựa vào bản thân mình mà có được, bọn họ không thể dễ dàng đắc tội với Thẩm gia.
Phong Vệ Sĩ chỉ có thể phái người đưa Thẩm Gia Dự về nhà, cũng dặn dò bọn hắn phải bảo vệ hắn thật tốt.
Sau khi ổn định tất cả, người đuổi theo thích khách đến báo: “Đại nhân, thuộc hạ đuổi theo thích khách cả đường, đuổi đến chỗ cửa thành, lại không thấy tung tích. Người trên đường không ít, cũng nói không chừng hắn đã lẩn vào đám người. Thuộc hạ đã để nhóm người Phong Diệp ở chỗ cửa thành tra những người đi qua, hơn nữa cũng đã phái người lùng bắt bí mật trong thành.”
Phong Vệ Sĩ nghe xong bẩm báo, chau mày: “Người của Li Nghi Phường nói như thế nào?”
“Các nàng còn có thể nói thế nào, đơn giản chính là chưa bao giờ gặp qua người này, còn lại thì không biết. Sau đó tìm thấy hai người bị trói trong kho nhạc cụ, nhưng hai người này vừa hỏi là khóc, cầu chúng ta buông tha cho bọn họ, tóm lại là không có manh mối có giá trị nào.”
Phong Vệ Sĩ trịnh trọng nói: “Việc này không phải nhỏ, ngươi đi tra cùng với bọn hắn, tra xét cho rõ ràng, cẩn thận chút.”
“Vâng.”
Phong Loan và Phong Diệp mang người lên phố, bao vây Li Nghi Phường tiến hành lùng bắt.
Lục soát ba con phố, cũng không phát hiện thân ảnh của thích khách, vì thế nên mở rộng phạm vi lùng bắt, tiếp tục điều tra.
Thanh Cô nhìn nhìn xung quanh, nói: “Quận chúa, trời hôm nay càng ngày càng tối, chúng ta trở về bây giờ đi.”
Nhưng Ứng Âm vẫn đang nhìn trâm cài tóc trên hàng xén, vì thế nên trả lời: “Không vội.”
Thanh Cô lại muốn nói gì đó, Ứng Âm thấy vậy, lấy một chiếc trâm cắm vào tóc Thanh Cô, lại cầm hai cái trâm cài trên bàn, đưa tiền rồi đi về phía trước.
“Quận chúa, đây là hồ lô đường mà người muốn.” Vãn Gia Linh cầm hồ lô đường trong tay đưa cho Ứng Âm.
Ứng m nhận hồ lô đường, đưa cho Thanh Cô một xâu, cho Vãn Gia Linh một xâu.
Có rất nhiều người đi đến từ phố bên kia, thoạt nhìn như là lính nha môn, người trên đường đều đang nghị luận.
Ứng Âm nuốt hồ lô đường trong miệng xuống: “Vãn Gia Linh, ngươi cũng biết xảy ra chuyện gì?”
“Quận chúa, vừa rồi nghe bọn hắn nói là có người hành thích, lúc này đang đi tìm thích khách đấy.”
“Thích khách?”
“Nói là thích khách vốn định hành thích Phong đại nhân, lại không nghĩ đến ngộ thương bạn tốt của Phong đại nhân.”
Thanh Cô lúc này càng cảm thấy nên về nhà, nói: “Quận chúa, bên ngoài quá nguy hiểm, chúng ta vẫn nên về nhà đi thôi, ai biết thích khách sẽ trốn đến nơi nào chứ.”
Ứng Âm liếc nhìn Vãn Gia Linh một cái, Vãn Gia Linh rời khỏi nơi này ngay sau đó.
“Quận chúa, chúng ta đi nhanh đi, Vãn Gia Linh này thật là, vừa gặp nguy hiểm, đã tự mình chạy trước.”
Ứng Âm không nói gì, lập tức đi đến phía trước.
Thanh Cô cũng không nhanh không chậm đi theo nàng, tuy không rõ nàng muốn đi đâu, cho dù có hỏi Quận chúa cũng không nói cho nàng.
Thanh Cô dọc theo đường đi đều rất lo lắng cho Quân chúa, tuy rằng công phu của nàng không tồi, nhưng mình thì cái gì cũng không biết. Đến lúc đó đừng nói là bảo vệ chủ, ngược lại là Quận chúa đến bảo vệ mình.
Cho đến khi đi tới cửa phủ, tâm Thanh Cô lúc này mới buông xuống.
Thanh Cô vừa định đi vào, lại bị Ứng Âm ngăn lại.
“Đi cửa sau, không dễ dàng bị phát hiện.”
Thanh Cô đối với chuyện này đã thành quen, nên đi theo Quận chúa đến cửa sau.
Sau khi vào cửa, hai người dừng bước lại, trước đó có năm gia đinh đốt đèn l*иg đứng trong viện.
“Là ta đến quá trùng hợp à?”
“Phụ thân, người đến đúng lúc. Con vừa muốn đi đến nói một tiếng với người đấy!”
“Ta hôm nay không nói với con, ta muốn hỏi Thanh Cô một chút, ngươi chính là hầu hạ Quận chúa như thế à?”
Thanh Cô sợ tới mức trực tiếp quỳ trên mặt đất: “Lão gia, việc hôm nay là Thanh Cô suy nghĩ không chu toàn.”
Ứng Âm cười đi lên: “Phụ thân, hôm nay trên đường có rất nhiều đồ chơi vui, cho nên trở về muộn một chút.”
Ứng lão gia hừ lạnh một tiếng: “Trên đường có thích khách, đây cũng là việc chơi rất vui? Con thật sự không biết hai chữ ‘nguy hiểm’ viết như thế nào.”
“Phụ thân, người xem, Thanh Cô đã quỳ một lúc lâu, để cho nàng trở về đi, nếu không thì truyền ra ngoài, không biết còn tưởng là phủ chúng ta khắt khe với hạ nhân đấy.”
Ứng lão gia cảm thấy nàng nói cũng có đạo lý, nên để Thanh Cô đứng lên.
Tự mình Thanh Cô lại không thể đứng nổi, lão gia sai người nâng nàng dậy.
“Tạ lão gia, Thanh Cô cáo lui.” Nói xong, Thanh Cô quay trở về phòng.