Chương 4

Lưu ý: Tất cả các sự kiện, nhân vật, các doanh nghiệp, tổ chức, cá nhân xuất hiện trong truyện là hoàn toàn không có thật, nếu có chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Sau khi rời khỏi quán ăn Trần Hạ Băng đi bộ dọc theo con phố để về nhà, buổi sáng cô không để ý lắm, trong không khí xuất hiện hàng triệu đóm sáng lunh linh, đầy màu sắc, bay lơ lửng, khi cô vươn tay lên chạm nhẹ vào những đón sáng ấy, dường như cô cảm thấy như có một dòng năng lương ấm áp chạm vào bàn tay mình.

Những ánh sáng nhỏ khi được chạm vào thì chúng sẽ xù lông như những chú nhiếm vươn ra những chiếc gai để bảo vệ chính mình, nhưng rồi cũng bị phân tán nhanh chóng như một cái chớp mắt, chúng đã hết năng lượng, dường như khi cô chạm vào chúng đã vô tình hấp thụ năng lượng của chúng, thứ năng lượng ấy vô cùng ấm áp và dễ chịu.

Trần Hạ Băng tiếp tục đi về phía trước, cô đi chầm chậm.

Hôm nay cô có thể nghe rõ mọi âm thanh từ gần cho đến xa, đây cũng là lý do mà cô lại cảm thấy đường phố hôm nay trở nên thật ồn ào một cách kỳ lạ.

Đôi mắt đen láy của cô như được nâng lên một cấp độ mới, năng lực của thị giác được phát triển vượt bậc, cô có thể nhìn thấy rất rõ ràng mọi sự vật xung quanh, thậm chí những vật thể ở rất xa, giống như đôi mắt của chim đại bàng.

Tất thảy các giác quan đã trở nên nhạy bén hơn.

Thể lực cũng được nâng cao một cách đáng kể, cô cảm thấy cơ thể của mình thật nhẹ nhàng, dường như chỉ cần một bước nhảy nhẹ thôi cô cũng có thể dễ dàng nhảy lên đến độ cao 5m.

Cô cảm thấy trong cơ thể mình có một dòng năng lựơng ấm nóng đang không ngừng giao hòa, chúng ổn định lưu thông chậm rãi trong cơ thể, chỉ càn cô muốn thì có dễ dàng điều khiển dòng năng lượng này.

Trần Hạ Băng nhẹ nhàng bước đi từng bước một, hôm nay tâm tình cô khá tốt nên đã quyết định đi dạo, ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, trước đây khung cảnh này được cô nhìn ngắm hằng ngày, không có gì đặc biệt cả, nhưng giờ đây cũng là cảnh sắc ấy nhưng lại đem lại cho cô một cảm giác mới lạ, một cái nhìn hoàn toàn mới.

Rất nhanh cô đã đã đi đến con hẻm nhỏ gần nhà.

Đi được một đoạn của con hẻm, xa xa trong một ngã rẻ của con hẻm có một chiếc bóng lờ mờ, mang chút sắc trắng, là một cô gái với mái tóc đen dài đang quay lưng lại hướng của cô nhìn đối diện bức tường lẩm bẩm gì đó.

Trần Hạ Băng dừng bước chân, cô gái trắng đang từ từ tiến lại gần phía của mình, một thanh âm u ám mang một chút ma mị vang lên:

"Tôi....Có....Đẹp....Không!...."

"Tôi.....Có.....Đẹp.....Không!..."

Trần Hạ Băng hoàn toàn bị bất động.

Cô gái trắng tiến lại gần đứng trước mặt lơ lửng nhìn Trần Hạ Băng, cô gái mặc một chiếc váy màu trằng tinh khôi, mái tóc đen dài bóng mượt, thân hình mảnh mai, đôi chân....... Ủa chân đâu? Thoạt nhìn đúng là một mỹ nhân xinh đẹp, cho đến khi khuôn mặt của cô gái trắng hiện ra, khuôn mặt trắng bệch, thất khiếu không ngừng chảy máu, khuôn mặt trắng ấy được những dòng máu đỏ tươi tô điểm lên trông rất nổi bật.

Tốt, có trắng có đỏ, đầy đủ.

Cô gái nghiêng đầu đưa cả khuôn mặt ấy sát mặt của Trần Hạ Băng tiếp tục lẩm bẩm:

"Tôi....Có....Đẹp.....Không!?"

Trần Hạ Băng biểu cảm khuôn mặt không chút dao động, vẫn là vẻ mặt hết sức bình tĩnh như là hoàn toàn không nghe thấy, cũng như chưa từng nhìn thấy cô gái trắng trước mặt.

Cô đứng yên, nhìn về phía trước. Bỗng có một giọng nói từ phía sau lưng cô cất lên: "Con đang nhìn gì vậy?"

Là của dì hàng xóm gần nhà của Trần Hạ Băng. Dì hàng xóm sống ở căn nhà kế bên, gia đình của dì hàng xóm đối xử với cô rất tốt.

Khi nghe thấy giọng của dì hàng xóm, Trần Hạ Băng quay lại trên khuôn mặt không chút biểu tình lúc nảy giờ đây là một nụ cười thân thiện, còn phát sáng lấp lánh nữa. Cô mỉm cười gật đầu chào: "Con chào dì ạ!"

Dì Hàng xóm đi lại gần mỉm cười:

"Chào con."

"Con đang nhìn gì thế?"

Vừa nói dì hàng xóm vừa nghiêng đầu nhìn ra phía sau Trần Hạ Băng tìm kiếm.

Trần Hạ Băng nhanh chóng che chắn tầm nhìn của dì hàng xóm để tránh dì ấy chạm phải mắt của cô gái trắng. Cô mỉm cười dịu dàng: "Dạ không có gì đâu ạ, con chỉ đang suy nghĩ chút chuyện thôi ạ."

Dì hàng xóm gật đầu: "À, là như vậy à"

"Hôm nay con không đi học à?"

Trần Hạ Băng lắc đầu: "Con vừa mới từ trường về ạ."

Dì hàng xóm gật đầu mỉm cười:"Được, chiều nay nhà cô có tổ chức tiệc thịt nướng mừng thằng bé nhà cô đạt hạng nhất toàn trường, con qua chơi cùng mọi người nhé."

Trần Hạ Băng gật gật đầu cười nói:

"Được ạ!"

"Bé Tử Kỳ giỏi thật!"

Cô gái trắng lúc này không ngừng bay tới bay lui lượn lờ xung quanh Trần Hạ Băng, miệng không ngừng lẩm bẩm lại câu nói:"Tôi.....Có......Đẹp....Không!"

Làm cho người ta cũng cảm thấy phiền, thật phiền mà.

Trần Hạ Băng vẫn thản nhiên, tươi cười nói chuyện với dì hàng xóm. Sau một hồi lâu câu chuyện của hai dì cháu cũng kết thúc. Trần Hạ Băng cuối đầu chào:

"Tạm biệt ạ!"

Dì hàng xóm mỉm cười gật đầu :"Tạm biệt con!" Rồi đi ra phía đường lớn. Tâm trạng của dì hôm nay rất tốt, trong không khí xung quanh dì lấp lánh ánh sáng màu hường phấn, hình như còn đang nở hoa nữa, những bông hoa đầy màu sắc bay phấp phớ xung quanh dì hàng xóm.

Trần Hạ băng giữ nguyên nụ cười trên môi nhìn dì hàng xóm đi xa, cho đến khi không còn thấy người nữa. Cô quay đầu lại nhìn cô gái áo trắng nụ cười ấm áp, dịu dàng lúc nảy đã hoàn toàn biến mất. Giờ đây trên khuôn mặt cô là vẻ bình tĩnh, cô cũng đang mỉm cười nhưng nụ cười này lại toát lên khí lạnh, còn có chút sát khí.

Cô gái trắng bay tới lẩm bẩm:" Tôi.....Có.....Đẹ....."

Lời còn chưa dứt Trần Hạ Băng đã nắm lấy cô gái trắng ném thẳng cô vào con hẻm nhỏ lúc đầu, làm cô gái lăn lộn cả mấy chục vòng rồi ngồi ngã ngay vào tường bất tỉnh nhân sự.

Trần Hạ Băng đứng phủi phủi hai tay, cô mỉm cười :" Đẹp đấy, một vẻ đẹp trừu tượng."

Trần Hạ Băng tiếp tục đi về nhà.

Không khí xung quanh cô có sự thay đổi kỳ lạ, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, còn có chút biểu cảm dịu dàng, ai nhìn vào đèu cũng sẽ cảm thấy cô trong rất là vui vẻ. Nhưng kỳ lạ lại không giống vậy, không khí xung quanh cô rất bất thường, nhìn không ra là đang vui hay buồn. Là hoàn toàn không có chút cảm xúc nào cả.

Về đến nhà, cô lấy chìa khóa mở cửa, nhẹ nhàng đi vào.

Bạch Vân và Hắc Kỳ nghe tiếng mở cửa bay ra.

"Mừng cậu về nhà!" Bạch Vân cười nói.

Trần Hạ Băng mỉm cười gật đầu: "Tôi về rồi."

"Hai người đói chưa, tôi nấu chút gì cho hai người nhé."

Vừa nói Trần Hạ Băng vừa đem balo để lên bàn học.

Bạch Vân gật đầu:

"Được"

"Cậu có cần giúp gì không?"

Trần Hạ Băng lắc lắc đầu rồi đi vào phía trong bếp.

"Không cần đâu, hai người chờ chút nhé, sẽ xong ngay thôi."

Trần Hạ Băng rửa tay, đeo tạp dề. Cô lại mở tủ lạnh lấy rau củ cùng một ít thịt ra chuẩn bị sơ chế. Sau một hồi bận rộn trong bếp cô dọn các món ăn lên trên bàn.

Trên bàn bày đầy đủ các món ăn, hương thơm của món ăn tỏa ra lan khắp phòng, làm cho người ta chỉ cần ngửi thấy mùi thôi cũng sẽ nuốt nước miếng, muốn ăn ngay và luôn. Trên bàn có món canh su su hầm xương, thịt băm sốt cà chua, rau cần xào thịt bò, cá kho, món tráng miệng là nho và dâu tây.

Trần Hạ Băng nấu ăn rất giỏi. Đây cũng là một sơ thích nhỏ của cô mỗi khi rãnh rỗi.

Bạch Vân và Hắc Kỳ mở to mắt nhin bàn cơm đầy ngỡ ngàng.

"Thơm quá, Hạ Băng cậu nấu ăn giỏi thật đấy."

Hắc Kỳ không tin: " Thơm thì thơm thật đấy, nhưng mùi vị thì chưa chắc đâu."

Bạch Vân lườm Hắc Kỳ. "......"

Trần Hạ Băng mỉm cười kêu ngay người mau ngồi xuống ăn, kẻo nguội.

Cả hai nhanh chóng biến thành hình dáng con người ngồi ngay ngắn lên bàn ăn, cầm đũa bắt đầu gấp thức ăn thưởng thức. Bạch Vân gấp một miếng thịt bò lên đưa vào miệng, ánh mắt cô phát sáng, đầy kinh ngạc.

"Ngon thật đấy!"

Một đũa lại một đũa, không thể ngừng lại.

Hắc Kỳ nhìn Bạch Vân "ngon như vậy sao", cậu không tin vào cảnh tượng trước mắt mình, tò mò, rồi cậu cũng nhanh chóng gấp một miếng cá đưa vào miệng nếm thử.

Chợt lóe sáng một cái, Hắc Kỳ cũng bắt đầu ăn nhanh, miệng không ngừng nghỉ, nhai nhai thức ăn, hai cái má của cả hai phù ra phúng phính như hai chú sóc.

Trần Hạ Băng nhìn hai người phì cười: "Hai người ăn từ từ thôi, vẫn còn nhiều lắm."

Sau đó cô rót cho cả hai cốc nước để lên bàn.

Thoáng chốc bàn ăn đã được dọn sạch sẽ.

Trần Hạ Băng dọn dẹp rửa bát. Bạch Vân và Hắc Kỳ sờ sờ chiếc bụng nhỏ: "No thật."

Sau khi rửa bát xong, Trần Hạ Băng quay lại bàn lấy những quyển sách hôm qua Bạch Vân đưa, lật lật xem.

Cô đọc rất chuyên tâm, đôi mắt cô hết sức tập trung nhìn từng dòng chữ trong quyển sách.

15 phút trôi qua, cô gấp nhẹ quyển sách đang đọc lại. Bạch Vân thấy lạ liền hỏi: "Sao thế, có chỗ nào không hiểu à."

Trần Hạ Băng lắc lắc đầu: "Không."

"Tôi đã đọc xong quyển này rồi."

Bạch Vân bất ngờ mở to mắt: "Hả?"

"Không thể nào."

"Sao có thể nhanh như vậy."

Hắc Kỳ gật đầu đồng ý với Bạch Vân.

"Đúng thế."

"Cô đừng có gạt bọn tôi."

Trần Hạ Băng nhìn hai người không nói gì rồi thở dài, quả thật cả hai không tin cũng đúng thôi. Là ai cũng sẽ như vậy thôi.

Trần Hạ Băng lấy tiếp một quyển sách khác lật ra xem, cô mỉm cười: "Chỉ là tôi có trí nhớ khá tốt."

Bạch Vân và Hắc Kỳ đồng thanh: "Trí nhớ tốt?"

Cả hai đưa mắt nhìn nhau, rồi lại quay sang nhìn Trần Hạ Băng. Lúc này cô đang cực kỳ tập trung đọc sách, hai người thấy thế thì im lặng nhìn cô, không muốn quấy rầy cô, họ ngồi im lặng nhìn chăm chú cô trên mặt còn hiện vẻ mặt như không hiểu chuyện gì cả.

Trần Hạ Băng lật lật, từ quyển này sang quyển khác.

Sau 3 tiếng đồng hồ chồng sách cso chót vót đã nhanh chống được cô xem hết, quyển cuối cùng vừa được đóng lại, cô thở phào vươn vai, bỗng cảm thấy như có hai cặp mắt sắc bén nhìn cô, cảm thấy có chút không thoải mái. Cô ngước lên thì thấy hai cặp to tròn đang nhìn cô chầm chầm.

Hết cả hồn.

Trần Hạ Băng: "Sao, sao thế?"

Bạch Vân: "Cậu đọc hết rồi à?"

Trần Hạ Băng gật đầu: "Ừm"

Hắc Kỳ vẻ mặt kinh ngạc:"Không tin!"

Tràn Hạ Băng nhìn hai người đang tỏ vẻ kinh ngạc trước mặt, cô mỉm cười nói: "Hai ngườu có muốn kiemr tra thử không."

Hắc Kỳ nhanh chóng chạy lại bàn lấy một quyển sách bất kỳ "Đại Cương Ma Thuật."

"Đương nhiên phải kiểm tra."

Cậu lật lật quyển sách mở ra một trang bất kỳ hỏi:

"Dòng thứ 9 trang 30."

Trần Hạ Băng gật đầu.

"Ma lực bao gồm có hai loại chính, một là loại ma lực tồn tại sẵn trong cơ thể pháp sư, đây là dạng ma lực phổ biến nhất, hàu như ai cũng có, các pháp sư có thể dùng ma lực của mình để thi triển ma thuật và chiến đấu, năng lượng nhiều hay ít là tùy mỗi người. Loại thứ hai là ma lực đến từ tự nhiên, đây là loại ma lực cực hiếm, những ai có được sự ưu ái đặc biệt của tự nhiên mới có thể sử dụng được."

Hắc Kỳ hai mắc mở to, miệng chữ O. Sau đó cũng nhanh lấy lại bình tĩnh.

"Chỉ là may mắn thôi, tiếp nào."

"Dòng 13 trang 31."

Trần Hạ Băng nhanh chóng nói: "Khi một pháp sư có dấu hiệu cạn kiệt ma lực thì họ sẽ bổ sung chúng bằng cách ăn uống, nghỉ ngơi để tự hồi phục hoặc có thể bổ sung bằng thuốc hồi phục."

"Dòng 26 trang 47."

"Ma lực tự nhiên............."

Hắc Kỳ nhanh chóng lấy một quyển sách khác, lần này là sách về các loại thảo dược.

"Công dụng của cây lục sắc thảo là gì?"

"Lục sắc thảo có công dụng giải độc của ma thú Ô Nha, ngoài ra còn có thể điều chế thuốc hồi phục vô cùng tốt."

Tiếp theo.......

20 phút sau.

"Cạch." Tiếng rơi của quyển sách từ trên tay Hắc Kỳ xuống dưới bàn.

Cậu lắp ba lắp bắp, kinh ngạc: "Không, không sai một chữ nào."

Cậu ôm đầu lẩm bẩm: "Không tin đâu, không tin."

Bạch Vân nhìn Hắc Kỳ đang quằn quại né tránh hiện thực, thở dài. Cô quay qua nhìn Trần Hạ Băng trên mặt cũng hiện đầy vẽ kinh ngạc, thất thố trước năng lực của Trần Hạ Băng.

"Đây đâu phải chỉ còn là trí nhớ tốt đâu."

"Hạ Băng, cậu giỏi thật đấy."

Trần Hạ Băng mỉm cười.

"Quá khen rồi."

"Tôi có câu hỏi?"

Bạch Vân bất ngờ: "Là câu hỏi gì?"

"Là về loại ma lực tự nhiên, nếu như trong sách viết là chúng là loại cực kỳ hiếm có, vậy có ai có thể sử dụng được chúng không?"

Không ngờ lại là câu hỏi này.

"Có."

Bạch Vân suy nghĩ một hồi rồi lại tiếp tục nói: "Tôi biết có một người sở hữu loại ma lực này, hơn nữa cô ấy còn rất giống cậu."

"Giống tôi?" Trần Hạ Băng cảm thấy không hiểu lắm trước câu nói của Bạch Vân.

Bạch Vân mỉm cười: "Thận phận hiện tại của cô ấy có chút đặc biệt, nhưng trước đó cô ấy cũng là con người giống cậu."

"Cô ấy đến từ một thế giới song song của thế giới này."

Trần Hạ Băng bắt đầu cảm thấy hứng thú trước câu chuyện của Bạch Vân, cô chăm chú lắng nghe, ánh mắt như đang phá sáng tràn đầy trí tò mò, mong muốn tìm hiểu và học hỏi vô cùng mãnh liệt.

Hắc Kỳ quay qua nhìn Bạch Vân lên tiếng: "Ý cậu nói là Thần Sáng Thế Diệp Băng."

Bạch Vân gật đầu: "Đúng vậy."

"Cô ấy là một vị Thần à." Trần Hạ Băng nói.

Bạch Vân bắt đầu giải thích cho Trần Hạ Băng.

" Ngài ấy trước khi thành Thần cũng chỉ là một con người bình thường giống như cậu vậy. Là một vị Thần rất tốt, cô ấy rất thích những người có sức mạnh mạnh mẽ, có lẽ do ngài ấy từng là con người nên ngài ấy cũng rất yêu quý con người."

"Sau này nếu có cơ hội, biết đâu cậu cũng có thể gặp ngài ấy, tôi cảm thấy rằng ngài ấy sẽ rất thích cậu đấy, Hạ Băng."

Trần Hạ Băng đưa tay lên cằm suy tư như đang suy nghĩ điều gì đó. Cô nhìn Bạch Vân, trên khuôn mặt nở một nụ cười, thoạt nhìn là một nụ cười ấm áp đầy vẻ mong chờ, nhưng lại cho người ta cảm thấy rằng nụ cười này như có ý gì đó, có chút.....mờ ám.

"Tôi cảm thấy cô ấy rất thú vị."

"Thật mong chờ có thể gặp được cô ấy."

Bạch Vân gật đầu.