Chương 10: Gió Tây chợt thổi (Thượng)

Cuối hạ có chút lạnh, theo mùa trôi qua, nắng nóng đã không còn, mùa thu như ẩn như hiện nơi đầu đường.

Cuối cùng cũng khai giảng, tôi nhanh chóng quen thuộc học sinh, kết bạn với đồng nghiệp, vội vàng soạn bài, so với trước kia đã cố gắng hơn nhiều. Thời gian nhàn hạ bị Tề Bằng chiếm hết, ngày đều ăn cơm, ngủ, đi làm cùng viết văn cũng nhanh chóng trôi qua

“Cô giáo Thần, bên ngoài có người tìm.” Buổi chiều, khi tôi đang chuẩn bị giáo trình cho tuần sau, bác bảo vệ từ bên ngoài vào: “Trong đó có một vị trong quân ngũ, cấp bậc rất cao.” Bác ta ngừng một chút, lại cố ý chú thích thêm.

Tôi vội vàng thu gọn sách giáo kho trên bàn, theo bác đến đó.

Trong phòng thường trực, một người mặc quân trang trông rất quen mắt, nhưng lại nhất thời không nhớ ra. Người còn lại, tôi cho dù có nhắm mắt cũng nhận ra.

“Mẹ, sao lại đột nhiên…” Nhìn thấy mẹ tự dưng tôi thấy có chút khốn quẫn, không phải sợ bà biết tình hình của tôi ở Bắc Kinh mà là không mong muốn, trong lòng có chút hoảng.

“Đến thăm con đấy. Sau khi con đến Bắc Kinh, mỗi đêm mẹ ngủ không ngon, luôn lo lắng, biết con không đồng ý cho mẹ đến, nên bảo Tử Trung đến đón đi.” Trong mắt mẹ đều tràn ngập ý cười, hiển nhiên bà thực vừa lòng với những gì nhìn thấy.

“Ôn Tử Trung, chào anh!” Tôi thật có lỗi mỉm cười với anh ta, vừa mới ít phút trước còn không nhớ ra anh. Anh ta mặc quân trang nên so với ngày đó trông anh khí hơn mấy phần, chức nghiệp có vẻ cao.

“Lại gặp mặt, Thần Hi. Đến Bắc Kinh sao không nói với tôi một tiếng?” Anh ta cười trách cứ tôi.

“Con bé sợ quấy rầy người khác, thật ra Tử Trung cũng không phải người ngoài đúng không?” Mẹ nhìn Ôn Tử Trung với ánh mắt đầy tán thưởng xen lẫn vừa lòng, tôi nghĩ mình nhất định là được mẹ nhặt ở đâu về, còn anh ta mới đúng là con đẻ của mẹ.

Mẹ từ xa đến, tôi vẫn là nên quan tâm chăm sóc nhiều hơn mà không nên hoài nghi.

Tôi đưa mẹ đi xem trường học mới của mình. Trên đường đi, Ôn Tử Trung một thân quân trang quá sức nổi bật, đồng nghiệp với học sinh gặp thoáng qua đều như cố ý hay vô tình dừng chân quay đầu. “Cô giáo Thần, bạn của cô đẹp trai quá đi!”, “Cô giáo Thần, hai người xứng đôi quá!” Không đợi tôi giải thích, bọn họ liền bày ra cái vẻ mặt chúc phúc. Tôi thật có lỗi hướng Ôn Tử Trung nhún nhún vai, anh ta lại sang sảng cười to.

“Tử Trung cháu xem, Thần Hi mới đến hai tháng, liền mau chóng hòa nhập. thực tốt quá đi!” Mẹ tự kỷ nhìn tôi như là tác phẩm điêu khắc tỉ mỉ vậy.

“Đương nhiên rồi bác, Thần Hi rất giỏi mà.” Môn sinh của bà còn theo sau phụ họa. Tôi dở khóc dở cười, thật muốn coi hai người này như người qua đường.

Tôi lôi kéo mẹ và Ôn Tử Trung đi, tùy ý rảo bước dọc theo bãi cỏ sân bóng. Hơi hơi có gió thổi, nhưng vào ngày thu nắng hạ, cảm thấy rất thoải mái.

“Trường học này không tệ, vừa lịch sự tao nhã vừa nhân văn.” Mẹ cảm thán nói: “Cuối cùng cũng là thành phố lớn, một khu nhà giáo viên mà nhìn tựa như vườn hoa Giang Nam.”

“Vâng, giống nhau chỉ là hoàn cảnh công tác, Thần Hi nơi này là ánh mặt trời thanh xuân, còn tôi ở nơi đó cũng là thương lão, bệnh tàn. Tôi tự dưng muốn đổi nghề.” Ôn Tử Trung khép hờ hai mắt, nhìn học sinh đá bóng: “Tôi cũng từng giống bọn họ tràn ngập sức sống, cả ngày như dùng không hết sức lực, không biết đến phiền não, vô tư vô lự. Cũng không qua nhiều năm, lòng người đột nhiên già đi.”

Tôi dừng bước, kinh ngạc nhìn anh ta. Anh ta là người có mục tiêu, vĩnh viễn biết bước tiếp theo đi như thế nào, sao lại sinh ra loại cảm khái này?

“Tử Trung, ở trước mặt cô giáo không nên nói ‘già’.” Mẹ quay đầu nhìn anh ta, nói: “Hai đứa mặc dù tính chất nghề nghiệp khác nhau, nhưng cái này bù cái kia thì vô cùng hoàn mỹ.”

Ôn Tử Trung sau cảm xúc thất thường lại trở về, anh ta mỉm cười gật đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt sâu sắc hơn: “Cô giáo nói thật đúng. Đi cạnh sức sống của Thần Hi, cháu cũng sẽ có tuổi trẻ. Về sau cháu sẽ thường đến trường học đi lại, tiếp nhận những tư vị thanh xuân, Thần Hi, em không thấy bất tiện chứ?”

“Không đâu, hoan nghênh anh đến!” Tôi cười lạnh nhạt, không ngờ tới trí tưởng tượng của anh ta. Trong trường học có cái hồ, trong hồ có mô đất, những mô đất nhỏ nổi lên liên tiếp nhau,

nối tiếp đến cái đảo nhỏ giữa hồ. Trên đảo cũng xây một tòa đình, ở đây khi chiều muộn tan học luôn có ca hát đánh đàn rất náo nhiệt. Bây giờ chưa tan học, trong đình không một bóng người, tôi đưa mẹ đến đấy ngồi.

Mẹ tủm tỉm cười nhìn hết thảy nơi này, tôi nhẹ nhàng rúc vào ngực mẹ: “Mẹ, buổi tối chúng ta đi ăn được không?”

“Kiếm rất nhiều tiền nha, hào phóng thế con?”

“Không có quá nhiều tiền, chỉ là muốn báo hiếu với mẹ thôi, còn muốn cảm ơn anh Tử Trung, bỏ cả công việc đến sân bay đón mẹ, còn đưa mẹ tới tìm con.”

“Có phần của anh?” Ôn Tử Trung lại gần ngồi một bên, ánh mặt trời chiếu trên người anh ta làm tỏa ra nét kiêu hùng nam tử hán mê người.

Lòng tôi nhất thời hỗn loạn, không phải mê say, mà là tôi đột nhiên hiểu được vì sao mẹ lại để tôi cùng anh ta đến với nhau. Anh ta quả thật là một người đàn ông vĩ đại, tuấn lãng anh khí, sự nghiệp thành công, hơn tôi tám tuổi, có đủ khả năng che chở cho tôi, có thể mãi mãi che canh cho con chim nhỏ như tôi trong lòng. Có lẽ nếu là bất kì ai cũng sẽ chọn anh ta, nhưng

tôi làm không được, tôi quật cường chống cự đến bây giờ, đây không phải là tôi muốn thế.

“Chủ yếu là mời anh, mẹ tiếp khách!” Tôi chân thành tha thiết nói, không dám đối diện tầm mắt của anh ta.

“Người khác đến Bắc Kinh đều phải nếm qua vịt quay.” Ôn Tử Trung chọn một nhà hàng vịt quay.

Xe vừa dừng lại, liền nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều người, Trung Quốc hay ngoại quốc đều có. Tôi không khỏi nhíu mày, Ôn Tử Trung ngoái đầu nhìn tôi cười cười: “Không cần lo, anh đã đặt chỗ rồi.”

Mẹ không e dè khen: “Vẫn là Tử Trung cẩn thận.” Tay mẹ đánh yêu vào đầu tôi: “Con đấy, vẫn là cần người lo cho.”

Tôi không phản bác lại, nếu không sẽ có vẻ quá mức mẫn cảm, làm cho mọi người đều mất tự nhiên.

Quản lý nhà hàng tự mình ra tiếp đón, tươi cười rõ ràng, không giống kiểu cười của kẻ thương nhân buôn bán, sau vài lời qua lại, tôi mới biết ông ta là bệnh nhân của Ôn Tử Trung. Chỗ chúng tôi ngồi cạnh cửa sổ, khi vừa ngồi xuống, tôi nhận thấy được một ánh mắt quen thuộc, ghé mắt nhìn qua, là Thẩm Ngưỡng Nam, ngồi cách chúng tôi không xa đang cùng với vài người ngoại quốc mắt xanh mũi lõ. Anh ta nhìn tôi mỉm cười, tôi sợ mẹ hỏi không dám đáp lại.

“Thần Hi, có quen em sao?” Ôn Tử Trung đưa thực đơn cho tôi, nhẹ giọng hỏi.

Lòng tôi cười nhạt: “Không có, làm sao có thể?”

“Cô giáo, hôm nay cũng đã mệt, tối nay nên ngủ một giấc, dầu cải ngấy một chút không có vấn đề gì đi?” Anh ta mỉm cười liếc nhìn tôi một cái, lại quay đầu săn sóc hỏi mẹ.

“Được, cô nghe Tử Trung.”

Trên mặt mẹ vẫn nhộn nhạo hạnh phúc và kiêu ngạo.

Quản lý tiếp nhận thực đơn, tự mình đi sắp xếp. Tôi ngồi dựa vào của sổ, ngoài cửa số chính là cảnh phồn vinh vương phủ, tôi chỉ ngồi ngây ngốc như vậy, cái gì cũng không nghĩ đến.

“Người kia có chút quen mặt.” Mẹ nói khẽ với Ôn Tử Trung, Ôn TỬ Trung theo ánh mắt của mẹ hướng đến bên kia thoáng qua, nở nụ cười: “Đó là Thẩm Ngưỡng Nam đấy cô. Trên TV thường thấy lời bình cuộc thi với giảng bài thực lục của anh ta, tiết mục phỏng vấn anh ta cũng rất nhiều. A, bệnh viện của con có rất nhiều nữ bác sĩ thích anh ta!”

Mẹ như hiểu ra chuyện lớn, vỗ tay một cái: “Cô thấy sao lại trông quen mắt. Con cũng thích anh ta sao?”

“Không, con không thích, Ngô Tĩnh trước kia thường nhắc tới anh ta, em họ của cô ấy học đàn violon, học cùng trường bên Pháp với Thẩm Ngưỡng Nam. Sau đấy hai người yêu nhau, cùng sống chung, cũng không biết có kết hôn hay chưa? A, cô cũng biết sau khi chúng con ly hôn, liền không liên hệ nữa.”

Bọn họ cứ tiếp tục, trong đầu của tôi trống rỗng. Tôi thấy đầu ngón tay của mình bắt đầu run run, một khắc này thật ra cũng không bao lâu, đại khái không đến mười giây, tôi cuối cùng cũng không nghe thấy bọn họ nói chuyện, đứng lên bỏ chạy khỏi nhà ăn.

Nữ nhân viên tiến đến nhiệt tình hỏi tôi có cần giúp gì hay không, tôi đứng mờ mịt hồi lâu mới nói ra: “Toilet.”

Đứng ở trước gương nhà vệ sinh, nước mắt tôi không tự chủ được chảy ra. Tôi không biết mình thương tâm cái gì, cũng không biết vì sao mình thương tâm. Tôi đã sớm trải nghiệm cái cảm giảm có được chút hạnh phúc rồi đau lòng trong nhiều năm, vì sao còn đa sầu đa cảm như vậy.

Dùng nước tẩy sạch vết tích nước mắt, cũng phục hồi tâm tình kích động. Mẹ và Ôn Tử Trung còn chờ bên ngoài, tôi cũng muốn đi ra ngoài.

Bên ngoài Toilet có một người không phải phụ nữ. Chính là người hiện tại mà tôi không muốn nghĩ đến.

“Hi!” Anh ôn nhã như trước. “Thật khéo!”

Tôi theo bản năng từng bước lui ra phía sau, anh không làm sai cái gì, cũng không quá hứa hẹn với tôi cái gì, tôi chẳng có lý do gì chỉ trích, tôi chỉ muốn cách xa anh ta một chút.

“Thật khéo!” Tôi lặp lại lời nói của anh.

“Thần Hi, em không có gì muốn nói với anh sao? Ví như giới thiệu anh quen biết ai đó một chút?” Anh không đi gần tôi, càng không tiến sát, chỉ là tiếp tục mỉm cười.

Tôi lắc đầu, cùnh anh không thể tiến xa hơn, người như anh quen biết làm gì.

Ánh mắt phức tạp của anh chợt dựng lên, cúi đầu: “Như vậy à, vậy em đi ăn cơm đi! Ngày mai anh gọi điện thoại cho em.”

“Không cần, ngày mai tôi bận nhiều việc.” Tôi vội vàng trả lời.

“Ừ, Anh biết rồi!” Anh bao dung nhìn tôi một hồi, xoay người đi trước.

Tôi bình tĩnh một lúc mới bước đến nhà ăn. Đi qua bàn anh, ánh mắt tôi thẳng tắp, đến mí mắt anh cũng không them nâng, như người xa lạ. Vốn dĩ chúng ta cũng không quá quen thuộc.

“Đi chỗ nào cũng không nói một tiếng.” Mẹ nhìn chằm chằm mặt tôi, không hờn giận hỏi.

“Toilet”

“Thân thể không có việc gì chứ?” Ôn Tử Trung lấy tay vuốt ve cái trán của tôi, ngón tay thoang thoảng vị thuốc làm tôi cảm thấy xốn xang, nhìn anh, cố gắng nhịn xuống ý cười: “Em khỏe mà!”

Anh yên tâm thu tay lại, đưa cho tôi một ly nước trái cây. Tôi cúi gằm mặt xuống cái bát, không buồn ngẩng mặt lên. Tiếp đó, tôi ngây ngốc như cái xác không hồn, ăn, uống, cười đều vô hồn.

Lúc ăn cơm tôi thấy cả tâm hồn lẫn thể xác đều mệt mỏi nên từ chối lời đề nghị đi ngắm cảnh đêm của Ôn Tử Trung, thầm nghĩ muốn sớm về nhà nghỉ ngơi.

Anh ta nhất quyết đưa hai mẹ con tôi về, tôi cũng không từ chối, mẹ lại càng không muốn thả anh ta đi, nói muốn cho anh thấy nơi tôi trọ, về sau lại đây chiếu cố nhiều hơn.

Ở dưới lầu nhà trọ, tôi lấy hành lý của mẹ, lấy lệ mời anh ta lên uống cốc nước. Mẹ nhìn biểu hiện của tôi, có lẽ thấy không tiện nen cũng không nhiều lời.

Nhìn xe anh ta đã ra đường lớn, tôi cùng mẹ đi lên lầu. Đèn cầu thang không biết bị sao mà hỏng, tôi cùng mẹ mò mẫm đi lên. Mới vừa đi lên góc lầu hai, tôi đã phát hiện cửa phòng mình hai cái bóng đang dựa vào tường dán sát vào nhau, một nam một nữ hôn nhau quay cuồng quên trời đất, thật nóng bỏng, thật triền miên, cũng thật say mê, giống như hai diễn viên trong phim tình cảm.

Mẹ kinh hô che miệng lại, tay kia bấu chặt vào tôi rõ đau. Tôi sớm nhìn thành quen, kéo mẹ thản nhiên lên lầu, đến cửa mới lạnh giọng nói: “Xin lỗi cho qua nhờ chút.”

Bóng đen rời sang một bên, tôi mở cửa, đưa mẹ vào nhà. Bật đèn, đóng cửa, làm cái gì cũng đều không phát hiện.

Mẹ chỉ vào người tôi, sắc mặt đỏ bừng, tức giận đến bốc khói: “Đây là chỗ con ở hả?”

“Vâng!” Tôi gật đầu, đưa mẹ vào phòng ngủ.

“Con luôn mồm nói đã có người chiếu cố, không nghĩ tới con lại có thể ở cái chỗ như thế này, cùng cái loại người này ở cùng chỗ.”

“Mẹ.” tâm trạng của tôi vốn đã rất tệ, không muốn cùng bà ầm ỹ, tôi kiềm chế: “Mẹ, đây là nơi đối tác cho thuê, con không có quyền lựa chọn hàng xóm. Bọn họ là ai con cơ bản không biết.”

“Vậy con không thể đổi chỗ ở sao?”

“Ai có thể cam đoan là hàng xóm tiếp theo sẽ không như thế này?” Tôi bình tĩnh nhắc mẹ. Mẹ vẫn đứng ở trong tháp ngà, không biết thế giới bên ngoài không như mình tưởng.

“Con nhìn thấy loại sự tình này cũng không trốn?” Mẹ vẫn không muốn buông tha cho tôi, không phân rõ phải trái điên cuồng hét lên chỉ trích tôi.

“Mẹ, mẹ cho con mẹ là thiên sứ giữa nhân gian khói lửa này ư?”

“Con vốn chính là thiên sứ.”

Tôi thật muốn khóc lớn, hảo thiên chân mẹ: “Mẹ, cho tới nay mẹ bao bọc con quá nhiều. Con cũng tự cho mình là thiên sứ, trong mắt chỉ có sự thuần khiết với ánh mặt trời. Mãi cho đến khi con nhìn thấy người trong tim ôm kẻ khác vào lòng, con chỉ biết cái gì mình cũng không phải. Mẹ có biết cảm giác bị bại dưới tay một kẻ thua con mẹ từ ngoại hình đến bằng cấp, phương diện gì cũng không bằng? Cái cảm giác này giống như một cây đao, chém hết những ưu việt cùng tự tin vốn có của con. Mẹ cho là kiêu ngạo, bị người khác coi như rác ném xuống, mẹ sẽ đột nhiên không tìm thấy chính mình đâu. Có thể thế nào, chỉ biết từng bước thích ứng dần, tìm lại từng chút từng chút một. Thế giới này không chỉ lớn như chúng ta được học trong sách, nó rất lớn, chứa đủ loại người, cả dơ bẩn lẫn tốt đẹp. Con hết sức vẫn duy trì lòng tự trọng của mình, mẹ đừng ép con nữa.”

Nói đến đây, những giọt nước mắt vốn kìm nén bấy lâu cứ thế rơi xuống.

Mẹ ngẩn người ngồi xuống, tiêu hóa trận mưa rền gió bão tôi vừa bộc phát: “Hóa ra hiện tại con nghĩ như vậy, mẹ cho tới giờ vẫn coi con như bảo bối, con vì sao lại tự hạ thấp mình như thế?”

“Vì mẹ là mẹ con, ánh mắt của mẹ không khách quan. Con thật sự rất bình thường.” Tôi đã bộc phát hết sức, giờ chẳng còn hơi sức đâu cùng mẹ lý luận.

“Thần Hi, gả cho Tử Trung đi!”

“Mẹ, nếu con nguyện ý muốn gả cho anh ấy, con sẽ không đến Bắc Kinh. Con muốn tìm về chính mình, con chỉ nghĩ tới có điểm tôn nghiêm. Đến một ngày, con có lẽ sẽ có thể gả cho anh ấy, nhưng không phải hiện tại, phải đợi sau khi con khôi phục tự tin đã, có được không?”

Trong nhà tôi, bố đới với mẹ chân tình bao dung vạn phần, cái gì cũng lấy mẹ làm trung tâm. Mẹ muốn tìm người đàn ông giống bố cho tôi, có điều tôi không thấy vậy. Mẹ không hiểu cảm nhận của tôi, vĩnh viễn sẽ không hiểu, mẹ chỉ toàn tâm yêu thương tôi.

Mẹ tiến đến lau nước mắt cho tôi: “Được rồi, Thần Hi, mẹ sai rồi, không nên mắng bừa con.” Chọc khóc tôi, bà có chút ấy náy.

“Mẹ và bố là hai người thân duy nhất của con, thử lý giải con nhiều một chút, không cần quá cách xa con.” Tôi nghẹn ngào, đột nhiên trở nên yếu ớt đứng lên, ôm mẹ khẩn cầu nói.

Mẹ nặng nề gật đầu, ôm

chặt tôi, tựa như lúc tôi mới sinh, cẩn thận che chở.

Tối nay hai mẹ con cùng nằm một giường, mẹ ngủ không tốt, tôi cũng chẳng an giấc.