Sau khi người đàn ông tự nhận là cha Hứa Diệp đến cô nhi viện, cô được đón về một ngôi nhà xa hoa, khác hẳn với nơi cô từng sống. Đây là một biệt thự sang trọng, rộng lớn với khu vườn rực rỡ, và nhân viên phục vụ đi lại khắp nơi. Đối với một cô bé lớn lên trong cô nhi viện lạnh lẽo, nơi đây dường như là thiên đường. Nhưng Hứa Diệp nhanh chóng nhận ra, phía sau vẻ hào nhoáng này là một sự thật cay đắng hơn bất kỳ điều gì cô từng trải qua.
Người đàn ông không dành cho cô tình yêu thương của một người cha, thậm chí dường như ông chẳng bao giờ để ý đến sự tồn tại của cô ngoài những lúc cần thiết. Những người giúp việc trong nhà luôn giữ khoảng cách, không ai nói chuyện với cô, chỉ làm theo mệnh lệnh. Nhưng điều khiến cô sợ hãi nhất là người anh trai cùng cha khác mẹ – Hứa Lam Minh. Anh ta lớn hơn cô vài tuổi, và ngay từ lần đầu gặp, ánh mắt anh ta đã lạnh lùng, đầy bí hiểm.
Ngày đầu tiên về nhà, Hứa Diệp không nhận ra ý đồ thực sự của gia đình này. Cô chỉ cảm thấy lạ khi Hứa Lam Minh dường như luôn ốm yếu, luôn có người túc trực chăm sóc anh ta. Chỉ đến một buổi tối, khi cô bị đưa vào một căn phòng y tế, Hứa Diệp mới hiểu ra mục đích thực sự của việc mình được đưa về đây.
Họ lấy máu của cô – và không phải chỉ một lần. Máu của cô được dùng để truyền cho Hứa Lam Minh, người mắc một căn bệnh hiếm gặp và cần những người có cùng huyết thống để duy trì mạng sống. Hứa Diệp trở thành "kho dự trữ máu sống" cho anh trai mà cô thậm chí chưa từng biết tồn tại.
Dù được ăn ngon, mặc đẹp và sống trong giàu sang, nhưng đêm nào cô cũng phải chịu đựng những nỗi đau âm ỉ từ các vết kim chích, các thủ tục y tế và cảm giác mình chỉ là công cụ. Không ai quan tâm đến cảm xúc hay suy nghĩ của cô. Cô nhận ra rằng mình không phải được đón về vì tình thương, mà chỉ vì giá trị sinh học của mình đối với anh trai.
Hứa Diệp được đưa đến căn phòng riêng của mình, một căn phòng rộng rãi với chiếc giường lớn trải ga trắng tinh, cửa sổ lớn nhìn ra vườn. Mọi thứ ở đây đều sang trọng và đẹp đẽ, nhưng với cô, nó quá xa lạ và lạnh lẽo. Cô đã quen với căn phòng chật chội ở cô nhi viện, nơi những đứa trẻ cùng chen chúc nhau trên những chiếc giường cũ nát. Đây, dù rộng lớn, lại thiếu hơi ấm của con người.
Buổi tối hôm ấy, sau khi một người giúp việc đưa cô đi dạo quanh nhà, giới thiệu sơ qua các phòng và các quy tắc, Hứa Diệp mới biết rằng cô có một người anh trai tên là Hứa Lam Minh. Tuy nhiên, khi cô hỏi thêm về anh ta, người giúp việc chỉ cúi đầu, nói vài câu ngắn ngủi rồi nhanh chóng rời đi.
Sáng hôm sau, lần đầu tiên Hứa Diệp gặp Hứa Lam Minh.
Anh ta đang ngồi trong phòng khách, khuôn mặt hờ hững, mắt dán vào quyển sách trên tay. Hứa Diệp bước vào, không biết phải làm gì. Cô dừng lại, lo lắng nhìn về phía anh, nhưng anh không thèm ngẩng đầu lên, như thể không để ý đến sự xuất hiện của cô.
Cô chậm rãi tiến đến gần, ngập ngừng lên tiếng:
"Chào anh... Em là Hứa Diệp."
Hứa Lam Minh không phản ứng ngay lập tức. Anh ta tiếp tục lật trang sách, đôi mắt vẫn chăm chú như thể điều cô nói chẳng đáng quan tâm. Một lúc sau, anh mới chậm rãi ngước lên, nhìn cô từ đầu đến chân. Ánh mắt anh lạnh lẽo, đầy vẻ chán ghét.
"Ồ... Em gái mới à?" – Anh ta nhếch mép, giọng nói mang theo chút mỉa mai. "Tưởng rằng sẽ đặc biệt hơn chứ, nhưng hoá ra cũng chỉ là một đứa con gái bẩn thỉu từ cô nhi viện."
Hứa Diệp khựng lại. Cô không mong đợi sự chào đón nồng nhiệt, nhưng những lời nói này còn đau đớn hơn cả sự lạnh nhạt. Cô đã quen với việc bị xem thường, bị bắt nạt, nhưng từ người anh trai mà cô vừa mới biết là mình có, sự chán ghét này khiến tim cô nhói đau.
Cô cố giữ giọng bình tĩnh:
"Em chỉ muốn... làm quen với anh."
Hứa Lam Minh đóng sách lại, ném nó lên bàn với tiếng thịch khô khốc. Anh dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, đôi mắt ánh lên vẻ mệt mỏi pha lẫn coi thường.
"Nghe này," anh nói, giọng lạnh lùng, "Tôi không cần em làm quen, và tôi cũng không có hứng thú với việc có thêm một "đứa em gái" từ trên trời rơi xuống. Chúng ta sống chung nhà, nhưng đừng nghĩ rằng điều đó có nghĩa là tôi sẽ quan tâm đến sự tồn tại của em."
Hứa Diệp cúi đầu, lặng im. Cô cảm thấy không khí quanh mình như đóng băng. Hứa Lam Minh không hề tỏ ra muốn làm quen hay thân thiết với cô. Anh ta không chỉ lạnh lùng mà còn thể hiện rõ ràng sự chán ghét đối với cô.
"Vậy... nếu có thể giúp anh điều gì, em sẽ làm," cô nói nhỏ, hy vọng tìm được chút cơ hội để hoà hợp.
"Giúp tôi" – Hứa Lam Minh cười nhạt. "Em nghĩ mình có thể giúp được gì sao? Tốt nhất là không xuất hiện trước mặt tôi, đó sẽ là cách giúp tôi tốt nhất đấy."
Sau câu nói đầy cay nghiệt đó, anh đứng dậy, lướt qua cô mà không buồn liếc nhìn, để lại Hứa Diệp đứng yên tại chỗ, cảm giác như mình vừa bị xua đuổi khỏi một không gian đã từ chối cô ngay từ giây phút đầu tiên.
Cô nhìn theo bóng anh rời đi, lòng cô trĩu nặng. "Anh trai này... tại sao lại ghét em như vậy?" – Cô tự hỏi, nhưng không có câu trả lời nào hiện ra trong đầu. Chỉ còn lại nỗi cô đơn quen thuộc bủa vây.