Chương 4
Ôi thôi, đời em cũng đã gặp nhiều đứa khóc vội vàng và dễ dàng rồi, cơ mà tự dưng rơi nước mắt thế này thì cũng bó trym . Chả nhẽ quay sang vả vài phát vào mặt nó cho đỡ khóc ,nhưng sao thấy em nó dụi đầu vào lưng mình, khóc nghẹn mà em thấy xót xa quá . Hay em yêu cmnr, không thể, em chưa bao giờ tin vào tiếng sét ái tình, yêu nhau chỉ vừa mới chạm mặt thì em lại càng không nghĩ đến, nhưng sao em thấy đau, sao em thấy thương e nó quá. “Vì ai mà phải đổ lệ, òa lên mà nức nở vậy hả em??…Anh và em chỉ là 2 người lạ, cái duyên đưa ta đến với nhau, chạm mặt qua và khắc lại trong tâm trí những cái nhìn, những cử chỉ khó phai về nhau, để rồi mà nhớ nhung, liệu đó có phải là yêu?”…
Em cũng không biết nữa, lúc này, cảm xúc của em dường như tê liệt mất rồi, em muốn quàng tay qua, ôm nhẹ e nó vào lòng, để e nó bớt nghẹn ngào, để e nó biết là vẫn còn có em ở bên khi buồn, khi tủi nhưng em lại sợ, em sợ e nó sẽ gạt phũ vòng tay của mình ra, hững hờ đến ngẹt thở….Em ngồi im, tâm trí trôi lững lờ, e nó vẫn khóc, vẫn òa lên như 1 đứa trẻ và nấc nghẹn trên vai em, không biết nói gì, không biết an ủi sao nữa. .
Thực sư em chưa bao giờ biết dỗ con gái khóc cả, nhưng theo em nghiên cứu, con gái khóc thì cũng kệ cmn thôi, càng nói nó càng khóc to, nên để im cho tới khi nó ngừng khóc, lúc đó nó sẽ bình tĩnh, dễ nói chuyện hơn nên em cũng kệ, khoảng dăm phút nữa là nín ngay ý mà. Tự dưng lại nảy ra cái ý nghĩ bẩn bựa, nó đang tựa đầu lên vai mình, giờ mình thụt vai lại rồi đứng dậy, nó mất đà đập cm đầu vào ghế đá thì bố lại ngồi cười . Cũng chỉ dám nghĩ chứ đéo dám làm, thậm chí em còn đéo dám cười, nó mà nhìn thấy thì ngại bome .
Đúng như em dự đoán, khoảng 2p sau là e nó ngừng khóc và ngẩng lên, tóc lòa xòa che hết khuôn mặt xinh đẹp đó nhưng tiếng nấc nghẹn vẫn còn. (Hình như e nó bị nấc cụt nên đéo khóc được nữa ).
Đợi 1 vài phút, khi không gian trở lại im ắng (thực ra tiếng ồn ào vẫn còn nhưng em xin được lọc bỏ tạp âm), e nó ngẩng lên
EN: E xin lỗi, tự dưng lại làm khó a (mặt cúi xuống, không dám nhìn em các thím ạ, đáng iêu vđ)
E: À ừ, không có gì đâu, đừng băn khoăn, hề hề.
(Mọe, ướt gần hết cái áo của bố rồi, còn, nước mắt còn thấm qua áo rồi chảy, có cả chảy vào nách, khó chịu vcl, mà 2 lần gặp nhỏ này, lần đầu thì dính vào bãi nôn, giờ thì nước mắt, khổ thân tôi ).
EN: Lần nào gặp a cũng phiền a (nó đọc được suy nghĩ e hay sao í), e cám ơn a lắm..
E: Ơn huệ cái gì, lời qua tiếng lại khó ra, 2 triệu phí dịch vụ + 1 cái áo mới e nhé.
EN: A lúc nào cũng đùa được (cười)
(Hay quá, e nó cười rồi, em cũng thấy vui lây, tự dưng thấy khoan khoái trong người)
E: Mặt a giống đang đùa lắm à, không làm được những điều kiện a đưa ra thì đừng mong về được nhà :mặt ngầu:.
E nó bẽn lẽn nhìn em, kiểu nhìn trộm ý, trời ơi, đáng yêu cũng vừa phải thôi chứ, đè cmn ra đây giờ chứ lị, tội cute quá đà .
EN: Vậy là phải làm theo điều kiện a bảo mới được về ạ?
E: Ừ, nếu không làm được thì a có điều kiện khác dễ dàng cho e hơn đây.
EN: Vâng, sao a?
E: Nói a nghe xem e có chuyện gì mà khóc nức nở vậy, cháu a bị bố nó đánh còn khó khóc hơn e :mặt đểu:.
EN: Dạ…
E: Dạ rơm gì, a không ăn cỏ, kể a nghe nào, biết đâu a giúp được hoặc có thể cho e lời khuyên chăng.
EN: Chuyện của e khó lắm a, thực sự e không muốn kể, a hiểu cho e nhé .
(Bỏ mọe, kín miệng đến thế là cùng, chả nhẽ ngồi cạy họng bắt nó kể)
E: Thôi được rồi, vậy thì cứ giữ lấy, nếu muốn giải tỏa cứ gọi a. Yên tâm, theo thời gian, mọi chuyện sẽ ổn thôi e ạ. Dù cho mọi thứ bây giờ có khó khăn với e tới đâu thì cũng sẽ được giải quyết, không có gì là bế tắc cả, cuộc sống luôn cho e cơ hội, đó là ngày mai. Ngày mai, hãy làm những gì e muốn, làm những gì e thấy vui, gạt bỏ chuyện buồn đi, e sẽ thấy mình ổn hơn rất nhiều, tin a đi.
(Nói xong đến hụt hơi, e còn chả hiểu bắn đâu ra mấy câu đó, như kiểu được lập trình sẵn chỉ đợi lúc này là tuôn ra. E nó ngẩng lên nhìn em, mồm há hốc, mặt tỏ rõ sự ngạc nhiên, ngại vl, e quay mặt đi, làm mặt ngầu như đang suy tư, like a nhà triết học).
Rồi e nó cười, e nó cười to các thím ạ, cảm giác sảng khoái lắm, cười giòn tan như 1 thằng đàn ông, à nhầm, 1 đứa trẻ đang khóc thì được bú vậy. E quay sang thì e nó nhìn e nhưng mặt vẫn cười
EN: A nói hay quá, nói xong còn ngượng quay đi chứ, hihi.
(Mả tổ nó, đυ.ng đúng dây thần kinh ngại, nói clg bây giờ đây)
E: A không nghĩ đó là 1 trò đùa :mặt cứng:.
EN:….(chắc đứng hình cmnr)
E: Đùa đấy, e thấy tốt hơn chưa?
EN: Vâng, cũng khá hơn rồi a.
E: Vậy thôi, mình về đi e, cũng muộn rồi, mai a phải đi học nữa. (Lúc đó là 10h30’ rồi)
EN: Vâng..
E nó đứng dậy cầm túi với áo, đợi e quay xe rồi ra về, đi đường e nó vẫn nín thinh, chả nói với e câu nào, con gái con đứa mà đéo chủ động gì, toàn để em phải hỏi trước
E: Lạnh không e?
(Phải công nhận là trời đầu hè, nhưng vẫn chưa nóng, cái se lạnh của thời tiết cuối xuân vẫn còn, lái xe em thấy lạnh vl í)
EN: Cũng hơi hơi a, nhưng e có áo rồi, a lo mà lái xe đi, run tay ngã bây giờ, hihi.
Mọe nó, đến run tay mà nó cũng nhận ra, e đành tập trung lái xe và không commet thêm câu gì nữa, e nó ngồi sau thì cứ vu vơ hát bài “Vu vơ-Joker Rules”, e cũng lẩm nhẩm theo giai điệu, chả mấy cũng về đến nhà e nó, may mà lượt về không gặp cơ động nên e nó cũng chả khen được câu nào mà cũng không khen thằng đẹp trai chở nó đi .
Đỗ xe trước ngõ nhà e nó, em cũng chả hiểu sao đoạn ngõ nhà e nó cứ tối om, căng mắt mới thấy lờ mờ bóng nhà. E nó xuống xe rồi đưa mũ bảo hiểm cho em
EN: Cám ơn a về buổi tối ngày hôm nay nhé. Hình như e vẫn nợ a cốc trà chanh, hôm nay mới ăn kem, chưa mời a uống nước được, hì.
E: Không sao, còn nhiều cơ hội mà, a có chạy mất đâu, e vẫn còn cơ hội trả nợ mà, a tốt bụng lắm .
EN: Vâng, hihi, thôi, a về nhé đi đường cẩn thận, tới nhà nhắn tin cho em nha.
E: Ừ, e về cẩn thận, ngõ tối .
E nó quay sang nhìn em cười, nụ cười như thiên thần bị đần, em ngại cúi xuống cài cái mũ e nó vào xe. Bỗng nhiên, mọi dây thần kinh như đơ lại, cảm giác điện giật chạy dọc sống lưng kèm theo 1 tiếng “Chụt” vang lên khe khẽ cũng đủ làm em thấy ấm lòng, e nó vừa thơm vào má em các thím ạ . Ngẩng lên nhìn e nó, 2 ánh mắt chạm nhau trong tích tắc, e nó khẽ nháy mắt 1 cái tinh quái rồi quay đầu chạy vào trong ngõ…
—————-