...
Tay anh ta ấm áp thật đấy, nhưng lời nói ra lại rét buốt vô cùng, giống như có thâm ý khác: "Lâm Thanh Thanh à, em rất xinh đẹp nhưng trên thế giới này, có ngoại hình lại không phải có tất cả. Giang Chỉ chọn Lâm Nặc Nặc có nghĩa anh ta thật sự thích cô ta, em không chen vào được đâu."
Tôi vô lực lắc đầu, gắt gao cắn môi, cố kìm lại nước mắt: "Anh không hiểu được đâu."
Loại chuyện này thì nên nói thế nào đây?
Chuyện tâm linh mà khoa học không thể giải thích tạo thành cục diện rối rắm như này.
Người bên cạnh Giang Chỉ là tôi mà cũng không phải tôi.
Mà tôi hiện tại đang ở trong thân thể Lâm Thanh Thanh, cảm nhận được ánh mắt của anh ấy, nhìn thấy sự rục rịch trong đôi mắt ấy.
"Đừng khóc."
Thanh âm Tống Thừa Hiên vang lên, mang theo vài phần thở dài rất nhu hòa.
Giây tiếp theo, tôi bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
5
Yêu đương với Giang Chỉ ba năm, anh ấy rất tốt, tôi vẫn lo được lo mất, không thể nào yên lòng.
Anh ấy rực rỡ như ánh dương, là tâm điểm thu hút ánh nhìn đầu tiên của tôi cũng như những người khác.
Cho dù là tôi kéo tay anh ấy đi trên đường lớn, vẫn có nữ sinh chạy qua muốn xin WeChat.
Có một hôm, tôi cũng Giang Chỉ đi xem triển lãm, bỗng nhiên có một cô gái mặt mày xinh đẹp đến gần.
Tôi theo bản năng nắm chặt cổ tay anh ấy nói: "Anh ấy có người yêu rồi."
Cô gái kia cười nhạt, đưa mắt đánh giá tôi, trong giọng nói không che giấu sự khinh miệt: "Chỉ bằng cô à?"
"Không thì là cô à?" Giang Chỉ lạnh lùng mở miệng, "Muốn sự chú ý thì tìm người nguyện ý phối hợp, đừng tìm tôi, tôi có bạn gái rồi."
Tôi nghiêng đầu, lúc này mới nhìn thấy có vài người cầm di động ghi hình, đại khái là mấy cái video ngắn mà tìm người qua đường khiêu chiến gì đấy.
Sau này tôi vậy mà lướt đến cái video ấy, trong khu bình luận có rất nhiều người khen Giang Chỉ đẹp trai, nhưng cũng có một sự chú ý cũng hot không kém _________
"Kỳ thật tôi cảm thấy bạn gái anh ấy không xứng với anh ấy."
Một đoạn thời gian thật dài sau đó tôi đều không có cảm giác an toàn nhưng lại không dám nói cho Giang Chỉ, nên tôi cùng Tiểu Xuyên nghiên cứu cách trang điểm cùng ăn mặc, muốn khiến mình trở nên hoàn hảo hơn.
Lúc đi hẹn hò, tôi mặc váy mới, nhưng vừa đi đến trước mặt Giang Chỉ, tôi lại thấy anh ấy nhăn mày, cởϊ áσ khoác bọc người tôi lại.
Tôi giật mình: "...Xấu hả anh?"
"Đẹp." Anh ấy ôm tôi, dúi mặt vào hõm vai, môi ghé bên tai, tiếng nói trầm ấm quyến rũ, "Cho nên anh không muốn để người khác ngắm."
___________ Không thể tiếp tục nghĩ nữa.
Tôi hít hít mũi, miễn cưỡng kìm lại nước mắt chực trào, nói khẽ với Tống Thừa Hiên: "Chúng ta đi thôi."
Nghe thấy động tĩnh, hai người đằng kia đang hôn đến khó xá bất phân bỗng nhiên nhìn qua.
Trong mắt Lâm Thanh Thanh hiện lên một tia kinh ngạc.
Ánh mắt Giang Chỉ lại hơi trầm, anh ấy buông Lâm Thanh Thanh, hướng bên này đi, rồi lại ngừng lại như vừa bừng tỉnh từ trong mộng.
Tôi hung hăng trừng mắt anh ấy, không nhìn nữa mà cũng Tống Thừa Hiên đi vào bể tắm suối nước nóng.
6
Ba ngày đi suối nước nóng kết thúc rồi, vậy mà tôi cùng Lâm Thanh Thanh vẫn chưa đổi lại thân xác.
Trước khi rời đi, tôi nhắn tin bảo cô ta tới phòng tôi.
Tôi đi thẳng vào vấn đề: "Cô cam tâm dùng thân thể của tôi sinh hoạt cả đời à? Vì Giang Chỉ mà từ bỏ cả một ao cá cất công giăng lưới?"
Ánh mắt cô ả sắc bén, trào phúng nhìn tôi: "Chị xem trộm điện thoại tôi?"
"Chẳng lẽ cô thì không?"
"Thấy thì thấy nhưng chả có gì đặc sắc, giống như nhân sinh chị vậy..."
Cô ta chậm rãi phun bốn chữ, "Không đáng để khen"
"Có thể yêu đường với Giang Chỉ ưu tú đại khái là thành tựu lớn nhất cuộc đời chị nhỉ?"
Lâm Thanh Thanh nhìn tôi cười nhẹ: "Cho nên để tôi thay chị hưởng thụ một chút. Đúng rồi, cho dù đổi lại thân xác thì chắc chị và anh ấy cũng sẽ chia tay thôi, chị ở trong thân thể tôi chắc chị cảm nhận được ánh mắt anh ấy nhìn "Lâm Thanh Thanh" nhỉ?"
"Chị à, chị vĩnh viên không đấu lại em được đâu, chỉ cần là đồ vật em muốn thì tốt nhất chị nên nhường ra sớm đi."
Lúc rời khỏi homestay, Giang Chỉ cùng Lâm Thanh Thanh sóng vai đi.
Mà Tống Thừa Hiên bên người tôi, giúp tôi kéo cái vali to cực đại của cô nàng.
Chỉ đi chơi có ba ngày mà cô ta mang theo mười mấy bộ quần áo.
Tôi nghiêng đầu nhẹ giọng nói lời cảm ơn với Tồng Thừa Hiên: "Cảm ơn, anh tốt quá."
Anh ta khẽ cười , "Chỉ như này đã phát thẻ người tốt cho tôi?"
Tôi nghẹn lời không biết nói gì.
Chúng tôi ngồi tàu điện ngầm trở về.
Mới ra khỏi tàu đã có một thanh niên trẻ tuổi đuổi theo muốn hỏi xin WeChat.
Tôi lễ phép cự tuyệt anh ta nhưng anh ta không chịu bỏ qua, cuối cùng còn thẹn quá hóa giận muốn cướp điện thoại tôi.
Tống Thừa Hiên vươn tay nắm chặt lấy tay anh ta, lạnh lùng nhìn chằm chằm: "Đã nói là không cho còn muốn như nào?"
"Mày là ai mà dám xen vào?"
Cái liếc mắt của Tống Thừa Hiên làm tôi sững sờ vì nó rất quen thuộc.
"Bạn trai cô ấy."
Anh ấy tuyên bố vừa lãnh đạm và vừa trang trọng.
Chàng trai trẻ tuổi kia hậm hực rời đi, mà tôi vẫn cứ đứng ngây ra đó ngơ ngác nhìn Tồng Thừa Hiên, trong đầu có gì đó lóe qua nhanh quá không bắt kịp.
Anh ta duỗi tay xoa đầu tôi: "Dọa em sợ rồi à?"
"Không..."
"Lớn lên đẹp là phiền vậy nhỉ?"
Khóe môi anh ra giương lên, cười nói, "Trước kia cũng có một nữ sinh hòi WeChat tôi, sau khi tôi cho thì cô ấy ngày ngày nhắn tin cho tôi. Sau tôi xóa cô ấy khỏi danh sách bạn thì cô ấy lại lấy acclone kết bạn với tôi, quấy rầy đến nỗi khiến tôi thiếu chút nữa báo cảnh sát."
Tôi cứ vậy thất thần mất một lúc.
Nhưng tự nhiên tôi lại nghĩ tới một chuyện khác.
Tôi có thể yêu đương với Giang Chỉ là nhờ tôi dày công theo đuổi anh ấy.
"Cho nên nếu một nam sinh bị một nữ sinh kiên trì theo đuổi, tìm đề tài nói chuyện phiếm, tạo vài tình huống ngẫu nhiên gặp được gì đấy, thì anh ấy có phiền không?"
Tống Thừa Hiên ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía tôi tựa như có tia ánh sáng rực rỡ.
"Nếu thích thì không cảm thấy phiền đâu."
7
Thời điểm ăn Tết, đại gia đình đoàn viên, tôi trơ mắt nhìn Lâm Thanh Thanh dùng thân thể mình làm nũng với ba mẹ, ngọt ngào muốn Giang Chỉ lột quýt cho cô ta, trong lòng tôi khó chịu không nói nên lời.
Mắt không thấy tâm không đau, tôi cúi đầu trả lời tin nhắn của Tống Thừa Hiên: "Đang xem Xuân vãn à?"
"Ừ, chán quá."
Anh ta rep lại ngay: "Ra ban công đi."
Tôi ra ban công, liếc mắt đã thấy Tống Thừa Hiên ở ban công nhà bên."
Ban công hai nhà gần tới nỗi, chỉ cẫn duỗi tay ra đã có thể chạm vào nhau.
Tống Thừa Hiên đứng trong bóng đêm mỉm cười, sau đó anh ta đưa cho tôi một thứ.
Là một hộp pháo hoa nhỏ.
"Rảnh quá thì nghịch cái này cho vui."
Anh ta cười híp mắt, trong mắt anh ta phản chiếu ánh sáng xinh đẹp rực rỡ.
"Chờ năm này trôi qua, tôi kể em biết một bí mật nhỏ nhé."
Tôi cầm hộp pháo hoa kia, mắt rũ xuống nhẹ nhàng đáp lời.
Anh nói làm gì, tôi đoán được anh muốn nói gì mà.
Từ lúc ở khu suối nước nóng cho đến buổi tối ngày hôm nay, từ lới nói đến hành động đã thể hiện rõ việc anh ta thật sự siêu siêu thích Lâm Thanh Thanh.
Nhưng tôi không phải cô ta, cho dù anh ta có bày tỏ tâm ý, tôi cũng không thể thay Lâm Thanh Thanh đáp ứng anh được.
Tôi cầm hộp pháo kia mà trong lòng mây đen giăng lối.
Mẹ tôi mở miệng hỏi chuyện: "Một năm không gặp thôi mà Thanh Thanh hiện tại rất trưởng thành nha, không thích nói chuyện rồi."
Mẹ Lâm Thanh Thanh, dì của tôi lập tức nói tiếp: "Ôi trời, đứa nhỏ này làm em lo lắng lắm, học hành không giỏi như Nặc Nặc, công việc cũng không tốt như Nặc Nặc, hiện tại Nặc Nặc cũng dẫn bạn trai về ra mắt gia đình rồi mà con bé này thì chưa có động tĩnh gì."
Bà ấy lải nhãi, tôi lại theo bản năng đưa mắt nhìn Lâm Thanh Thanh ở đối diện, phát hiện cô ta dường như cũng không vui vẻ.
Cảm nhận được ánh mắt của tôi, còn hung hăng trợn mắt trừng tôi.
Ghê gớm thật. Quay đầu đi lại thấy Giang Chỉ bên cạnh cô ta không chớp mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
...
Mấy ngày nay, anh ấy luôn cố ý vô tình là tiếp xúc tay chân với tôi.
Mà ánh mắt kia thật sự rất xa lạ.
Đôi lúc tôi hoảng hốt nghĩ, vì sao anh ấy có thể bị Lâm Thanh Thanh mê hoặc dễ dàng như vậy?
Chẳng lẽ chỉ vì khuôn mặt xinh đẹp của cô ta?
Đầu đau quá.
Mấy ngày sau, tôi cùng dì đi thăm người thân, nỗ lực đóng vai Lâm Thanh Thanh, nghe dì ấy oán giận cùng khích lệ Lâm Thanh Thanh, tôi vậy mà cảm thấy có chút vui vẻ.
Chắc là vì hôm qua mặc ít quá nên bị cảm rồi. Cho nên tôi không cần cùng dì đi thăm họ hàng xa nữa.
Buổi tối hôm đó lúc tôi đang rúc trên sô pha đọc sách, có tiếng gõ cửa.
Tôi mở cửa thì thấy Giang Chỉ cả người toàn mùi rượu.
Gương mặt kia vẫn đẹp trai như cũ nhưng ánh mắt lại không giống trước kia nữa.
"Thanh Thanh.."
Anh ấy si mê nhìn tôi, ôm tôi vào lòng muốn hôn xuống.
Cả người tôi lạnh lẽo, dùng hết sức đẩy ra, lùi về sau lạnh lùng nói: "Giang Chỉ!"
"Nhìn cho rõ vào, tôi là Lâm Thanh Thanh, là em họ bạn gái anh."
Anh ta vẫn đứng đấy, trầm mặc một lúc nhìn tôi: "Vậy thì sao, anh có thể chia tay cô ấy, không phải em thích anh sao?"
Những lời này như lưỡi dao sắc bén nghiền thật mạnh vào trái tim tôi, khiến máu tươi phun ròng ròng."
Trong đầu trống rỗng, tôi cắn chặt môi, cố gắng nuốt nước mắt vào trong.
"Tôi..Tôi không thích anh..." Tôi gian nan gằn từng chữ một nói, "Tôi sẽ không bao giờ thích anh.."
Lần đầu tiên gặp Giang Chỉ, anh ấy là thiếu niên sáng lạn chói mắt, mặc bộ đồ bóng rổ chạy trên sân bóng, lúc cầm lấy nước của tôi cũng sẽ cười nói cảm ơn.
Sau này khi yêu nhau, Giang Chỉ rất thích hôn tôi, còn thích xoa loạn đầu tôi nữa, dùng thanh âm mang theo ý cười, thân mật gọi tôi là vợ.
Vì sao lúc đó tôi lại nghi ngờ tấm lòng của anh?
Lúc đó vì sao cứ để ý mất chuyện vụn vặt, tự ti lo được lo mất?
Hiện giờ tôi gặp bộ dáng di tình biệt luyến của anh ấy mới hiểu rõ.
Thích một người thì ánh mắt sẽ không nói dối, Giang Chỉ của quá khứ, thực lòng thích tôi.
Toàn thân tôi như bị rút cạn, tựa vào cánh cửa, cắn môi khóc nức nở.
Phía sau xuất hiện tiếng cạch nhỏ, chưa kịp quay lại đã bị kéo vào một cái ôm đầy ấm áp.
"Đừng khóc." Thanh âm quen thuộc kia vang lên, mang theo sự trấn an rất ôn nhu, "Nặc Nặc, người kia không phải là anh."
8
Là Tống Thừa Hiên.
Tôi trốn khỏi l*иg ngực anh ta, qua loa lau hai hàng nước mặt, lẳng lặng nhìn anh ta.
Một lát sau hoàn hồn, tôi cẩn thận gọi: "Giang Chỉ?"
Anh ấy gật đầu, trong cặp mắt xinh đẹp kia là sự thương tiếc đau lòng và một chút hối hận.
Quen thuộc.
Cái ý niệm bị tôi đè xuống lại là sự thật.
Tống Thừa Hiên là Giang Chỉ.
Tôi tráo đổi thân xác với Lâm Thanh Thanh, hai người họ cũng vậy.
Cho nên tôi mới thấy sự thân thuộc không biết từ đâu trên người Tống Thừa Hiên, luôn theo bản năng mà thân thiết và ỷ lại anh ấy, luôn vì đôi mắt mà ngẩn người, luôn cảm thấy ánh mắt Giang Chỉ quá xa lạ, trong ánh mắt chỉ toàn sự si mê rực cháy không bình thường.