Chương 17: Câu dẫn

Tề Lạc ngoảnh mặt làm ngơ, một chút dấu hiệu dừng bước đều không có, tay thì tiếp tục lôi kéo Thi Vân Nhu đi, không nghĩ tới cử chỉ như vậy càng đổ dầu vào lửa.

Lâm Tuyết Nhiên không thể nhịn thêm được nữa, rốt cuộc không thể khống chế được lửa giận của mình nữa, liền bước thật nhanh đến chỗ của Tề Lạc, dùng sức lôi kéo không được liền chạy ra trước mặt hai người họ dùng lực vung tay lên..

"Chát!" Âm thanh phát ra từ bàn tay của Lâm Tuyết Nhiên vang dội, tức khắc làm cho mọi người khϊếp sợ.

Gương mặt của Thi Vân Nhu đau đến tê dại, lại đỏ một mảng ở má trái. Thi Vân Nhu bị đánh đến ngây ra như phỗng, đầu óc trống rỗng.

"Cô đang làm cái gì thế?" Tề Lạc bắt lấy tay của Lâm Tuyết Nhiên, giận dữ chất vấn.

"Cái con hồ ly tinh không biết xấu hổ này sao lại dám câu dẫn vị hôn phu của tôi hả, ai cho cô cái lá gan ấy hả, mau trả lời đi!" Không để ý tới Tề Lạc, Lâm Tuyết Nhiên tức giận đến mức không còn giữ được vẻ ôn nhu, đoan trang như lúc ban đầu nữa.

"Cô không cần nổi điên ở chỗ này." Tề Lạc không chút khách khí lạnh giọng cảnh cáo cô ta, đồng thời buông ra tay cô, dường như tiếp xúc với cô một giây đều khó có thể chịu đựng.

"Tuyết Nhiên, con hiểu lầm rồi, Tiểu Ái là em gái của Tề Lạc." Mẹ Tề chạy nhanh đi tới hóa giải hiểu lầm.

"Bác gái, con không hiểu lầm, con có chứng cứ, bọn họ hai người đang hẹn hò." Lâm Tuyết Nhiên nổi giận đùng đùng, muốn vạch trần Tề Lạc và Thi Vân Nhu. Từ đó có thể thấy được, lúc nảy cô nói không quen biết Thi Vân Nhu căn bản chính là nói dối. Có người sẽ phát hiện ra điểm này, cũng có người không phát hiện, trong đó mẹ Tề thì không phát hiện, bởi vì bà bị Lâm Tuyết Nhiên nổi điên lên làm cho sợ ngây người.

"Cái gì?" Mẹ Tề ngạc nhiên kêu lên.

"Lâm Tuyết Nhiên, cô không cần ở chỗ này nói hươu nói vượn." Tề Lạc giận dữ nói.

"Tôi nói hươu nói vượn? Được, vậy anh dám đứng trước mặt mọi người nói anh không thích cô ta, nói rằng anh không có một chút tình yêu nam nữ đối với cô ấy đi, có dám không? Anh nói đi! Mau lên!" Lâm Tuyết Nhiên cười lạnh đáp trả.

Ánh mắt của mọi người lập tức chuyển về hướng Tề Lạc, chờ xem anh trả lời như thế nào, có một số người lại đem ánh mắt hướng về phía Thi Vân Nhu. Ánh mắt Tề Lạc lạnh nhạt nhìn Lâm Tuyết Nhiên, trầm mặc không nói.

"Như thế nào, chột dạ, không dám nói sao?" Lâm Tuyết Nhiên trào phúng nói, tiến sát từng bước về phía Tề Lạc, không bị ánh mắt lạnh nhạt của Tề lạc dọa sợ mà thoái lui.

"Cô là cố ý chọn sinh nhật của ông nội mà tới phá phải không?" Anh thong thả mà mở miệng hỏi.

Lời này vừa nói ra, Lâm Tuyết Nhiên sắc mặt lập biến.

"Tôi là tới chúc thọ ông nội."

"Nhưng từ khi cô đến đây tới bây giờ, đã chúc thọ ông nội một tiếng sao? Không có. Cô thậm chí bây giờ cũng không biết ông nội đang ở đâu mà chúc."

"Tôi.."

"Cô đương nhiên sẽ không hỏi chỗ của ông nội, bởi vì cô căn bản không phải tới chúc thọ, mà là tới quậy phá vô cớ, bằng không chứng cứ mà cô nói đều có?" Tề Lạc hoàn toàn không cho cô cơ hội nói chuyện, miệng lưỡi lưu loát đánh gãy lời nói của cô ta. Người phụ nữ này thật sự đã thành công chọc giận anh.

"Tôi.."

"Tôi cũng rất tò mò chứng cứ mà cô nói là cái gì, chẳng lẽ trước khi tới đây cô đã chuẩn bị?" Anh lần nữa đánh gãy lời nói của cô.

"Tôi thử đoán coi, cái gọi là chứng cứ của cô có phải là hình tôi cùng Tiểu Ái ăn cơm cùng nhau? Hoặc là hình tôi lái xe đưa Tiểu Ái về nhà? Bởi vì trừ hai lần đó ra, chúng tôi căn bản chưa từng làm chuyện gì khác. Nếu như cô có thể lấy toàn bộ xấp ảnh đó ra đây, chẳng lẽ cô cho người theo dõi tôi 24/24, theo dõi đến những nhất cử nhất động của tôi đều báo cáo cho cô? Có phải như vậy không cô Lâm, Tuyết, Nhiên?"

"Tuyết Nhiên, sự thật có như lời của Tề Lạc nói không? Con thật sự cho người theo dõi nhất cử nhất động của Tề Lạc?" Mẹ Tề khó có thể tin mà hỏi lại Lâm Tuyết Nhiên, bà không thể nào tưởng tượng được con trai mình thế mà lại bị người ta theo dõi 24/24.

"Con, con không có. Tề Lạc đổ oan cho con. Không phải con.. Không phải.." Lâm Tuyết Nhiên có chút hoảng loạn mà lắc đầu liên tục phủ nhận.

"Vậy cô nói cho tôi biết, chứng cứ của cô là từ đâu mà ra, lại vì cái gì mà tìm Tiểu Ái gây phiền toái, còn động thủ đánh cô ấy, lại còn lên án cô ấy câu dẫn tôi, cô có giải thích một chút cho tôi rõ không." Không cho cô cơ hội thở dốc, Tề Lạc hùng hổ chất vấn cô.

"Tôi, tôi, tôi không có.."

"Nhưng nhìn bộ dáng của cô, một chút thuyết phục cũng không có." Tề Lạc lạnh lùng nói, sau đó lẫn nữa lôi kéo Thi Vân Nhu rời đi.