Editor: Trường ThanhBeta: An HiênLục Nhẫn Đông chưa bao giờ thảo luận chi tiết công việc của mình với Tô Đàm, cô cũng không mở miệng hỏi, hai người tương đối ăn ý trong chuyện này.
Tuy nhiên, có ngày Lục Nhẫn Đông nói một vài câu tương đối kì lạ, anh nói cố nhẫn nại thêm chút nữa, chậm nhất là vào khoảng đầu tháng 4.
Thấy Lục Nhẫn Đông có thái độ chắc chắn như vậy, trong lòng Tô Đàm tràn đầy tò mò.
Mặt trời ngày xuân ấm áp rơi trên gò má ai, lại tựa như đang ru ngủ.
Lúc khoảng ba giờ chiều, quán cà phê không có khách, Tô Đàm và chị chủ cùng nhau ngồi ở sân sau ngủ gà ngủ gật.
Chị chủ hỏi: “Tô Đàm này, em đã có bạn trai chưa?”
Tô Đàm ngắm những cánh hoa anh đào đang rơi, khẽ trả lời: “Em chưa ạ.”
Chị chủ lại hỏi: “Tại sao em không tìm bạn trai?”
Tô Đàm: “Tại em chưa gặp được người mình thích.”
Chị chủ: “Trước kia em từng thích ai chưa?”
Tô Đàm suy nghĩ một chút, đầu óc trống rỗng cho nên cô đáp: “Chưa ạ.”
Chị chủ im lặng, Tô Đàm lại nói: “Em cũng giống như chị thôi.” Cô ấy thở dài, hai chị em cùng nhau tán gẫu về đủ thứ linh tinh khác.
Hai người đang mơ màng buồn ngủ thì người phục vụ gõ cửa: “Tô Đàm, có người tìm này.”
Tô Đàm nói: “Ai vậy ạ?”
Người phục vụ đáp: “Là nam, nhưng tôi không nhận ra.”
Đầu óc Tô Đàm mơ hồ, chậm chạp bước lên phía trước, lại thấy Lục Nhẫn Đông đứng ở cửa cách đó không xa đang mỉm cười nhìn cô.
Anh dịu dàng gọi tên cô: “Tô Đàm.”
“Anh Lục.” Tô Đàm hơi kinh ngạc, cô hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Lục Nhẫn Đông trả lời: “Đúng lúc tôi tới thì nghe nói cô làm việc ở đây nên muốn thăm cô, nhân tiện mang cho cô chút đồ ăn.”
Tô Đàm vén sợi tóc bên tai, khó xử nói: “Cảm ơn anh Lục, nhưng mà…” Cô đang mặc đồng phục của quán cà phê, đầu tóc cũng chưa chỉnh trang lại.
Lục Nhẫn Đông biết Tô Đàm sẽ từ chối ý tốt của anh, anh cười: “Đây chỉ là đồ ăn vặt thôi, cho cô nếm thử trước này.” Anh mở chiếc túi trong tay, lộ ra những quả ớt đỏ chói.
Tô Đàm kinh ngạc: “Anh Lục mua thứ này ở đâu vậy?” Quê của cô có loại ớt có thể làm đồ ăn vặt, bởi vì loại nguyên liệu đặc biệt này có giá rất vừa túi tiền, ngay cả khi tìm trên internet cũng không tìm được loại giống thế này.
“Bạn tôi vừa hay đi qua bên đó một chuyến, tôi nhờ cậu ấy mua ít đặc sản, trong đó có cái này.” Lục Nhẫn Đông cười, “Không phải cô thích ăn cay sao? Cái này tôi không ăn nổi nên mới mang tới cho cô.”
Tô Đàm nếm thử một chút, khóe mắt cong lên: “Đúng là mùi vị này, ngon thật.”
Lục Nhẫn Đông cười thỏa mãn: “Không cay sao?”
Tô Đàm lắc đầu.
Giọng Lục Nhẫn Đông rất dịu dàng: “Giữ lấy đi, một chút đồ ăn vặt thôi mà.”
Tô Đàm đang do dự thì từ sau lưng vang lên giọng nói của chị chủ: “Tô Đàm, người này là?”
Lục Nhẫn Đông cất lời: “Tôi tên là Lục Nhẫn Đông, bạn của Tô Đàm, cô là Tần Nhu phải không, tôi đang có chút chuyện muốn trao đổi với cô.”
Chị chủ nghe vậy thì hơi nhíu mày, dường như không nghĩ là Lục Nhẫn Đông lại tới đây để tìm mình, khuôn mặt cô ấy lộ vẻ nghi ngờ: “Có chuyện gì không?”
Lục Nhẫn Đông: “Là chuyện liên quan đến Tề Như An.”
Vẻ mặt chị chủ ngay lập tức thay đổi, cô ấy nói: “Anh đi theo tôi.”
Lục Nhẫn Đông nghiêng đầu nhìn Tô Đàm, có vẻ tâm trạng anh không tệ, ánh mắt rất ấm áp: “Tô Đàm, bây giờ tôi với cô ấy nói chuyện một chút, buổi tối tôi mời cô đi ăn được không?”
Tô Đàm chần chừ một chút rồi mới đồng ý lời mời của Lục Nhẫn Đông.
Sau đó, Lục Nhẫn Đông theo chị chủ vào trong.
Tề Như An, cái tên này rất xa lạ với Tô Đàm nhưng cô mơ hồ cảm giác được, dường như mình biết điều gì đó.
Lục Nhẫn Đông và chị chủ nói chuyện rất lâu, từ buổi chiều đến chạng vạng tối, cho đến giờ thay ca họ mới từ bên trong đi ra.
Lúc đi ra, nét mặt Lục Nhẫn Đông không có gì thay đổi, nhưng sắc mặt chị chủ lại ảm đạm, thậm chí hơi ngẩn ngơ. Cô nhìn Tô Đàm, cười miễn cưỡng: “Tô Đàm, em có thể nghỉ rồi.”
Tô Đàm lo lắng hỏi: “Chị không sao chứ?”
“Chị không sao.” Chị chủ cười mà như đang khóc, cô ấy nói: “Không sao đâu, chị ổn mà.”
Tô Đàm nhìn về phía Lục Nhẫn Đông.
Lục Nhẫn Đông đưa tay, cố gắng ra dấu với Tô Đàm, anh bảo: “Đi thôi, không có chuyện gì đâu.”
Tô Đàm mím môi, khẽ gật đầu.
Chị chủ có vẻ như cũng không có lòng tiếp tục buôn bán, vội vội vàng vàng cho nhân viên tan việc rồi đóng cửa. Khi Tô Đàm và Lục Nhẫn Đông rời khỏi nơi này cũng là lúc đèn của quán cà phê tắt hết.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Tô Đàm hỏi.
Lục Nhẫn Đông: “Không có gì, chẳng qua là hỏi chút chuyện mà thôi.” Có vẻ như khi trả lời anh không hề suy nghĩ nhiều rồi đổi giọng vui sướиɠ: “Hôm nay ăn ở nhà đi, bây giờ chúng ta đi mua thức ăn, Lục Nghiên Kiều cũng tới nữa.”
Biết có thể gặp Khoai Tây, tâm trạng của Tô Đàm mới tốt hơn một chút, cô cười: “Khoai Tây thì sao? Nó có béo lên không?”
Lục Nhẫn Đông cười khổ: “May mà cô không bị dị ứng với lông, nếu không tôi không bao giờ dám mời cô đến nhà mình.”
Lời này Tô Đàm mới đầu còn không quá để ý, cho đến khi cô và Lục Nhẫn Đông mua xong thức ăn và vào phòng.
Mặt trời vẫn chưa lặn hoàn toàn, ánh sáng màu cam từ cửa sổ chiếu lên sàn nhà, Khoai Tây nghe thấy tiếng chủ nhân trở về, từ tầng hai chạy xuống. Tô Đàm thấy xung quanh Khoai Tây chỉ toàn lông bay lả tả.
Khoai Tây lao vào lòng Tô Đàm khiến cô suýt thì ngã ngồi xuống đất.
Lục Nhẫn Đông xách thức ăn nói: "Cô lên trước đi, tôi đến phòng bếp."
Khoai Tây vui mừng cực kì, vừa sủa vang vừa lè lưỡi liếʍ mạnh vào lòng bàn tay Tô Đàm, cái đuôi vẫy không ngừng.
Lục Nghiên Kiều ở phía sau sốt ruột nói: "Xuống mau Khoai Tây, không chừng người ta còn chưa nặng bằng mày đâu, đừng có đè người ta."
Khoai Tây đâu để ý đến điều đó.
Cuối cùng Tô Đàm phải vỗ đầu nó để nó đi xuống. Lục Nghiên Kiều chua xót nói: "Hừ, con chó thấy sắc quên chủ."
Hôm nay Tô Đàm mặc quần áo sẫm màu, sau khi Khoai Tây đứng dậy, cả người toàn là lông màu vàng, cô cũng hết hồn trước bãi chiến trường này, khẽ hỏi: "Nhiều vậy sao?"
Lục Nghiên Kiều thở dài: "Hầy... nhiều như mây vậy, chị không biết đâu, bây giờ nó chỉ xê dịch một chút cũng rụng lông."
Tô Đàm: "Rơi nhiều thật đấy..." Cô ngồi vào ghế sofa, lại thấy trên ghế sofa cũng có khá nhiều lông.
Lục Nghiên Kiều nhún vai giải thích: "Buổi sáng có dọn nhưng đến giờ đành bó tay."
Khoai Tây có vẻ cảm giác được có người đang nói xấu nó, lập tức tỏ vẻ đáng thương dụi đầu vào đầu gối Tô Đàm, đồng thời nhe răng trợn mắt với Lục Nghiên Kiều.
Nó nhìn Lục Nghiên Kiều trợn mắt há mồm, cô nàng thốt lên: “Trời ạ, nó có hai bộ mặt sao? Thể loại chó gì vậy?”
Tô Đàm bật cười.
Thức ăn tối hôm nay phần lớn đều cần phải được xử lý trước một chút. Tô Đàm ngồi một lát thì đi tới phòng bếp chủ động hỗ trợ, lần này Lục Nhẫn Đông cũng không từ chối.
"Cô nhặt rau đi, nhặt xong để đó là được." Lục Nhẫn Đông đang làm tôm nõn xào măng tây, nghiêng đầu liếc nhìn Tô Đàm rồi nói.
Tô Đàm từ từ nhặt rau, nhìn Lục Nhẫn Đông nấu nướng thành thạo thì tò mò hỏi: "Anh thường xuyên tự làm cơm sao?"
Lục Nhẫn Đông cười: "Nhà tôi chú trọng việc này, mẹ tôi nói nên thương con dâu, tốt nhất đừng bắt con dâu phải vào bếp."
Tô Đàm hơi kinh ngạc, cô hỏi: "Anh còn được dạy như vậy sao?"
Lục Nhẫn Đông: "Nhà tôi là thế đấy."
Tô Đàm cũng biết nấu cơm nhưng không tinh tế như Lục Nhẫn Đông, không chú trọng trình bày món ăn, mùi vị cũng chỉ bình thường.
Lục Nhẫn Đông chợt xoay người, đũa còn gắp một cọng măng tây đã xào chín, anh nói: "Cô nếm xem mùi vị thế nào?"
Tô Đàm ngậm măng tây trong miệng, nhai một lát rồi nói: "Ngon lắm." Măng tây thơm ngát, hương vị giòn mềm quyện với tôm nõn, càng ăn càng sướиɠ miệng, không thể không nói, tài nấu nướng của Lục Nhẫn Đông rất xuất sắc.
Lục Nhẫn Đông: "Chờ lát nữa tôi làm tiếp cá cay xào mực với hạt tiêu, là cách làm mới, mùi vị chắc cũng không tệ."
Tô Đàm nghe xong thì nuốt nước bọt theo phản xạ có điều kiện, nghiêm túc gật đầu một cái.
Lục Nghiên Kiều ngửi thấy hương vị đậm đà của thức ăn cũng không thể ngồi yên, lon ton chạy vào, lẩm bẩm: "Chú út, thực đơn của bữa tối hôm nay là gì ạ?"
Lục Nhẫn Đông: "Cháu thích ăn cái gì?"
Lục Nghiên Kiều trả lời: "Cá mè hấp ạ, mùa này cá mè rất nhiều thịt, còn có lá hương xuân tráng trứng, sủi cảo tề thái."
Lục Nhẫn Đông gật đầu: "Được, cái gì cháu thích ..."
Hai mắt Lục Nghiên Kiều sáng lên.
Nào biết Lục Nhẫn Đông lại mỉm cười, tàn nhẫn bổ sung: "Đều không có."
Lục Nghiên Kiều: "..."
Tô Đàm ở bên cạnh bật cười.
Lục Nghiên Kiều yếu ớt lê thân trở về phòng khách lấy đồ chơi của Khoai Tây bỏ lên phía trên cao, Khoai Tây sủa gâu gâu với cô ấy rồi đuổi theo cô ấy lên tầng.
Tô Đàm cười: "Nhà anh vui vẻ hòa thuận thật đấy, đúng rồi, không phải anh có một cậu em trai sao? Tại sao Nghiên Kiều lại gọi anh là chú út?"
Lục Nhẫn Đông: "Đúng là có nhưng tình huống hơi phức tạp, từ nhỏ em trai tôi đã được nuôi dưỡng ở bên ngoài, lúc trở về thì đã lớn, Lục Nghiên Kiều gọi nhiều thành quen, sửa mấy lần không được nên cứ kệ con bé thôi."
Tô Đàm: "Ồ, vậy con bé xưng hô với em trai anh thế nào?"
Lục Nhẫn Đông trả lời: "Hai đứa nó tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, vậy nên Lục Nghiên Kiều gọi em tôi là chú út út."
Tô Đàm lại cười.
Sau khi làm xong bữa tối, Lục Nhẫn Đông buộc Khoai Tây lên làm con chó sợ đến nỗi trốn lên tầng hai. Lúc này Lục Nghiên Kiều mới lóc cóc từ trong phòng ra, sau đó còn không quên làm mặt quỷ trêu Khoai Tây.
Khoai Tây kêu ăng ẳng, nó thấy mình không nhúc nhích được thì lại bắt đầu âm thầm giũ lông.
"Nói xin lỗi nó nhanh lên." Lục Nhẫn Đông nổi giận, "Nếu không lát nữa một bàn thức ăn đều là lông."
Lục Nghiên Kiều đau lòng hỏi: "Tôn nghiêm của cháu còn không bằng một bàn thức ăn sao?"
Lục Nhẫn Đông lạnh nhạt nói: "Chú làm tôm nõn xào măng tây đấy."
Lục Nghiên Kiều nghe vậy thì lao tới bên cạnh Khoai Tây, nắm chân nó nói: "Tổ tông ơi, tao sai rồi!!!"
Khoai Tây kiêu ngạo dời chân đi, nghiêng đầu làm nũng với Tô Đàm.
Tô Đàm sờ cái đầu bóng mượt của nó, dùng má cọ một cái, cô nói: "Ngoan nào, đừng rung nữa."
Trong nháy mắt, Khoai Tây ngừng ngọ nguậy.
Lục Nghiên Kiều ở bên cạnh nhìn, cảm thấy tôn nghiêm của mình bị chà đạp sâu sắc, nhưng không sao hết, bàn thức ăn đủ đổi ba bốn phần tôn nghiêm rồi.
Dỗ dành Khoai Tây xong, ba người cùng ngồi vào bàn.
Lần này Lục Nhẫn Đông không làm toàn thức ăn cay mà có chay có mặn, có đậm vị có thanh đạm, bàn thức ăn hồng hồng xanh xanh nhìn tương đối hấp dẫn. Tô Đàm và Lục Nghiên Kiều đều rất hài lòng.
Lục Nhẫn Đông thì ngược lại, chẳng ăn được bao nhiêu, chỉ gắp vài miếng.
Lúc này Tô Đàm mới để ý tới khuôn mặt hơi mệt mỏi của Lục Nhẫn Đông, cô áy náy: "Anh Lục, cảm ơn đã chiêu đãi, vất vả cho anh rồi."
Lục Nhẫn Đông cười: "Không cần khách sáo như thế với tôi đâu."
Nhưng Tô Đàm lắc đầu: "Không, tôi rất cảm ơn anh." Giờ khắc này trong lòng cô đã có quyết định, trước sự dịu dàng đến chân thực khiến người ta phải sa vào của Lục Nhẫn Đông, mặc dù hơi khó mở miệng, thậm chí có thể là tự mình đa tình nhưng cô vẫn quyết định nói rõ ràng với Lục Nhẫn Đông.
Dường như Lục Nhẫn Đông biết Tô Đàm muốn nói gì, động tác của anh hơi dừng lại, anh nói một cách chậm rãi: "Tô Đàm, vụ án gϊếŧ người đó sắp kết thúc rồi."
Vụ án gϊếŧ người, trong nháy mắt bốn chữ này đã hấp dẫn sự chú ý của Tô Đàm, tạm thời ngừng vấn đề kia lại, cô sững sờ hỏi: "Sắp kết thúc? Đã tìm được hung thủ rồi sao?"
Lục Nhẫn Đông: "Cũng gần như vậy."
Phản ứng của Lục Nghiên Kiều ở bên cạnh cũng không khác Tô Đàm là mấy, cô ấy trợn tròn mắt, vội vàng hỏi: "Hung thủ? Hung thủ rốt cuộc là ai ạ?"
Lục Nhẫn Đông lạnh nhạt: "Có nói cháu cũng không biết."
Lục Nghiên Kiều bĩu môi.
Lục Nhẫn Đông lại nhìn về phía Tô Đàm: "Đợi thêm vài ngày nữa thôi, cuối tháng hẳn là có thể kết án.”
Tô Đàm nghe vậy thì khẽ gật đầu, tảng đá lớn trong lòng đã hơi buông xuống, nhưng muốn hoàn toàn yên tâm thì sợ rằng phải chờ sau khi tên hung thủ hung ác đó bị tóm.
Bị Lục Nhẫn Đông thay đổi sự chú ý, những gì mới vừa rồi chuẩn bị nói Tô Đàm cũng quên mất, hiện giờ trong đầu chỉ toàn tin tức liên quan đến vụ án và hung thủ. Lục Nghiên Kiều có vẻ như cũng biết khá rõ vụ án này, cô ấy rất tò mò, chỉ mong được bám lấy Lục Nhẫn Đông hóng tin tức. Nhưng Lục Nhẫn Đông rất giỏi giữ bí mật, chỉ có lúc ở bên Tô Đàm thì mới tiết lộ vài điều.
Cơm nước no nê, Lục Nhẫn Đông đưa Tô Đàm về trường học.
Ngày thứ hai, Tô Đàm vốn muốn đến quán cà phê làm việc như thường ngày, nào biết chị chủ thông báo cô được nghỉ mấy ngày, mấy hôm nay những người khác cũng nghỉ.
Tô Đàm khá bận tâm, cô cảm giác vào ngày hôm qua khi rời quán, cảm xúc chị chủ như vậy hình như có gì đó không đúng, cũng không biết Lục Nhẫn Đông và chị chủ trò chuyện những gì.
Đại hội thể thao kết thúc, mấy hạng mục lớp Tô Đàm tham gia đều không có giải, tất cả bị mấy lớp ban thể dục ẵm hết. Cũng may giáo viên phụ trách của họ không quá để ý mấy việc này, chẳng qua ban giám hiệu dặn đi dặn lại họ phải chú ý an toàn, về phòng ngủ sớm.
Trong lòng Tô Đàm chỉ mong chuyện này sớm kết thúc.
Sau mấy ngày nghỉ, chị chủ đã hồi phục tinh thần, còn đùa là đến khi quán cà phê bước sang mùa ế ẩm thì sẽ đóng cửa một thời gian, đi thăm thú cảnh sắc vài nơi.
Tô Đàm thấy chị chủ không tiếp tục buồn phiền nữa thì tạm thời yên tâm, mấy chuyện như thế này cô cảm thấy nên cho qua như vậy đi.
Nhưng Tô Đàm sai rồi.
Buổi sáng ngày 7 tháng 4, Tô Đàm đến quán cà phê rất sớm. Hôm nay cô làm ca sáng, cũng không có tiết học sáng nên cô đến sớm hơn một chút. Cô đeo chiếc túi để đầy tài liệu thi dày cộm, định chờ khi vắng khách thì mở ra xem một chút. Lúc tới cửa, Tô Đàm phát hiện có mùi lạ, cô nhìn vị trí đỗ xe, biển số xe quen thuộc vẫn ở đó.
Tô Đàm chần chừ trong chốc lát, móc chìa khóa ra mở cửa, cô chậm rãi bước vào bên trong, nhỏ giọng hỏi: "Chị chủ, chị tới rồi ạ?"
Quán cà phê bật đèn sáng trưng nhưng không có ai đáp lại, Tô Đàm nuốt nước bọt, sống lưng lạnh toát, tiếp tục gọi hỏi: "Chị chủ?!"
Vẫn không có tiếng ai đáp lời cô.
Một lớp mồ hôi mỏng xuất hiện trên trán Tô Đàm, khứu giác của cô lại bắt đầu ngửi được mùi vị quen thuộc, mùi có thể khiến cho người ta thấy buồn nôn: mùi máu tanh.
Cửa sau đã mở, thường thì chị chủ sẽ ngồi ăn sáng hoặc tưới nước cho hoa cỏ ở đó. Tô Đàm vỗ thật mạnh vào trán để ép bản thân tỉnh táo lại, cô hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí đi về phía sân sau.
Sau đó, Tô Đàm đẩy cánh cửa khép hờ ra.
Đời này của Tô Đàm có lẽ không bao giờ quên được cảnh tượng lúc ấy, chị chủ ngồi trên ghế, bên người đặt một bó hoa hồng rực rỡ, cô ấy chống cằm nhìn thẳng vào Tô Đàm với ánh mắt lãnh lẽo đến cùng cực. Mà ở trước mặt cô là một thi thể chảy máu đầm đìa, người này cô rất quen mặt, là người đàn ông anh tuấn thường ngày gửi hoa hồng cho chị chủ.
"Sao lại tới sớm như vậy chứ?" Chị chủ than thở rồi đứng lên, đưa ngón tay dính đầy máu sờ lên gò má Tô Đàm, khẽ nói: "Chị dọa em sợ rồi."
Tô Đàm lùi lại, suýt thì ngã nhào, vốn dĩ cô nên hét lên nhưng bởi vì quá sợ hãi, mọi âm thanh đều bị tắc nghẽn trong cổ họng.
"Em báo cảnh sát đi." Tần Nhu nói, "Mọi thứ đều kết thúc cả rồi."
Tô Đàm nói không nên lời, đưa tay ấn số gọi 110. Cảnh sát nhanh chóng tới nơi, chẳng qua khi áp giải Tần Nhu đi thì cũng tiện thể dẫn Tô Đàm đi lấy lời khai.
Lục Nhẫn Đông nhanh chóng xuất hiện trước mắt Tô Đàm, thấy cô run lẩy bẩy, sau khi ngồi xuống liền lấy áo khoác của mình khoác lên người cô.
"Chị chủ là hung thủ sao?" Tô Đàm hỏi như vậy.
Lục Nhẫn Đông thở dài: "Phải, mà cũng không phải."
Tô Đàm: "Như vậy là sao?"
Lục Nhẫn Đông: "Chẳng qua cô ấy bị xúi giục mà thôi."
Tô Đàm yên lặng.
Lục Nhẫn Đông: "Vụ án hơi phức tạp nhưng hung thủ đã chết."
Bây giờ đến lượt Tô Đàm ngạc nhiên, cô hỏi: "Chết?"
Lục Nhẫn Đông: "Đã chết rồi." Giọng anh rất thản nhiên.
Tô Đàm: "Chết thế nào...?"
Lục Nhẫn Đông: "Đương nhiên là tự sát." Anh thấy Tô Đàm run cầm cập, "Còn lạnh à? Tôi đi bật điều hòa nhé."
Tô Đàm lắc đầu, khó khăn nói: "Lạnh nhưng không phải lạnh ngoài da." Là cái lạnh từ sâu trong xương tủy, liên tục rùng mình, hơi lạnh kia cũng không phải do nhiệt độ môi trường mà là cái lạnh tê tái từ trong tâm hồn.
Tô Đàm có thể đoán được hung thủ và chị chủ có thể có liên quan đến nhau nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới việc có sự tham dự của chị chủ trong đó.
Lục Nhẫn Đông nhìn Tô Đàm, khẽ than thở: "Đây hẳn là một câu chuyện dài, câu chuyện liên quan tới hoa hồng, liên quan tới tình yêu, liên quan đến cái chết và quà tặng.”
Tô Đàm hít một hơi thật sâu.
Lục Nhẫn Đông nhìn vẻ mặt đầy thương tiếc của Tô Đàm, anh đan ngón tay vào nhau, chậm rãi nói: "Nếu cô muốn nghe, vậy tôi sẽ từ từ kể."